“Tất cả đứng lên đi!” Đoan Mộc thần tùy ý vẫy vẫy tay, thả người nhảy xuống từ trên cây.
“Tạ ơn thái tử điện hạ!” Mọi người chậm rãi đứng dậy, khôi phục tinh thần xong mới phát hiện, thái tử điện hạ không ngờ lại lập tức đến trước mặt Hỏa Phi Nguyệt.
“Thái tử điện hạ, dung nhan của Phi nhi đã bị hủy, vì sợ rằng sẽ làm thái tử điện hạ kinh hoảng, cho nên mấy ngày nay chưa thỉnh an thái tử điện hạ.” Hỏa Chấn Thiên cúi đầu giải thích rõ ràng, ý từ xứng với chức phận tướng quân.
“Hỏa lão gia, ngươi nói vậy là không đúng. Đường đường là một nam nhi, há có thể bị vết sẹo nho nhỏ này làm cho kinh hoảng? Không phải như thế rất vô dụng sao?” Mắt phượng của Đoan Mộc Thần ẩn ý nhìn về phía Thủy Hàn Thiên. Lúm đồng tiền tà mị kia khiến cho các cô nương ở đó một trận mặt đỏ tim đập.
Yêu nghiệt!
Trong lòng Hỏa Phi Nguyệt thầm mắng một tiếng, ngẩn đầu nhìn trăng trên trời.
Ngày mai chính là tết Nguyên Tiêu, ánh trăng dạo này càng lúc càng tròn a.
Lạc Tuyết, ngươi có khỏe không?
Nhớ tới thời điểm rời đi, Lạc Tuyết nổi điên, thân ảnh màu trắng chạy như bay đến nơi, tâm của Hỏa Phi Nguyệt nhịn không được mà quặn đau.
Lạc Tuyết, ta nhất định sẽ chữa trị đan điền của ta thật tố, tu luyện tới Thần cấp. Đến lúc đó, ta sẽ đi qua dãy núi Ma Thú, đến nam đại lục, cùng ngươi đối nguyệt cộng ẩm*.
Thủy Hàn Thiên nghe Đoan Mộc Thần nói như vậy, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ. Lời này, rõ ràng là nói cho hắn nghe.
Vụng trộm ngắm nhìn vết sẹo trên mặt Hỏa Phi Nguyệt, Thủy Hàn Thiên có nỗi khổ nói không nên lời.
Thật ra, hắn vốn không để ý vết sẹo trên mặt Phi nhi. Làm thanh mai trúc mã đã nhiều năm như vậy, dung mạo cũng sớm đã không còn quan trọng như vậy nữa, nhưng mà, vết sẹo trên đan điền của Phi nhi mới là thứ hắn quan tâm nhất…
Thủy gia thú thê, điều quan trọng nhất chính là thực lực, nếu như hắn cưới Phi nhi làm chính thê, như vậy cả đời này, hắn cũng đừng mơ tưởng trở thành người thừa kế của Thủy gia.
“Thế nào? Nghĩ tới người trong lòng của ngươi? Hắn không phải đang ở dưới mắt của ngươi sao? Nhìn hắn nhiều hơn không phải tốt hơn sao!” Vào lúc Hỏa Phi Nguyệt đang nhìn trăng sáng nhớ đến Lạc Tuyết nơi phương xa, một khuôn mặt yêu nghiệt phóng đại xuất hiện trước mắt Hỏa Phi Nguyệt. Từ đôi môi khêu gợi tràn ra lời nói có vẻ hơi châm chọc khiêu khích.
“Cái gì mà người trong lòng?” Hỏa Phi Nguyệt nghe thấy thì không hiểu cái gì, ngơ ngác nhìn về Đoan Mộc Thần, nâng mắt đón lấy ánh mắt rình xem của Thủy Hàn Thiên, Hỏa Phi Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng kịp, ai, cũng chỉ là một ít chuyện loạn thất bát tao thôi, nàng thật sự không có thời gian để cùng những người này lãng phí thời gian tốt ở đây!
Hỏa Phi Nguyệt nghĩ đến đây, xoay người đi về phía viện của mình, vừa đi vừa nói: “Có chuyện gì, ngày mai hẵng nói sau, hôm nay ta không rảnh!”
Tăng thực lực mới là vương đạo, phàm là người lãng phí thời gian quý giá của nàng đều là địch nhân của nàng! May mắn là hôm nay mẫu thân cùng biểu ca đều ra ngoài làm việc, bằng không, ngay cả thời gian của mẫu thân cùng biểu ca đều bị lãng phí theo, như vậy thật sự rất oan uổng.
“Phi nhi, ngươi —” Hỏa Chấn Thiên vừa định nói cái gì đó, lại nhận ra Hỏa Phi Nguyệt đã đóng cửa viện, lời muốn nói hoàn toàn tan biến.
Hỏa Chấn Thiên quay đầu thì nhìn thấy biểu tình thần bí của Đoan Mộc Thần, trong lòng cảm thấy khẩn trương, vội vàng giải thích: “Thái tử điện hạ, gần đây thể xác và tinh thần của Phi nhi đều bị thương nghiêm trọng, cho nên, hành sự có chút quái đản cuồng vọng, xin thái tử điện hạ chớ trách.”
Đoan Mộc Thần dừng tay, khóe môi khêu gợi khẽ nhếch, xoay người đi qua trước mặt Thủy Hàn Thiên, làm như lơ đãng mà nói: “Một ngàn lượng hoàng kim làm Thủy gia khó xử sao? Ta không ngờ Thủy gia lại nghèo như vậy.”
“Không làm Thủy gia khó xử, một chút cũng không làm Thủy gia khó xử!” Thủy Hàn Thiên nghe vậy, liên tục giải thích không ngừng, “Đừng nói là một ngàn lượng hoàng kim, cho dù là hai ngàn lượng hoàng kim, Thủy gia cũng lấy ra đầy đủ.”
“Hảo, không hổ là Thủy gia, vậy hai ngàn lượng hoàng kim đi!” Đoan Mộc Thần vừa dứt lời, lập tức xoay người ly khai khỏi viện, để lại đám người Thủy Hàn Thiên vẻ mặt há mồm ngơ ngác nhìn bóng lưng của thái tử điện hạ, khóc không ra nước mắt.
Ngày hôm sau, khi Hỏa Phi Nguyệt thu được hai ngàn lượng hoàng kim, nàng mừng rỡ đến thiếu chút nữa là hôn mê, vội chạy nhanh cất giấu hoàng kim thật tốt, ở trong phòng ôm ấp niềm hạnh phúc của mình.
Di, hôm qua hình như nàng nói là một ngàn lượng hoàng kim a, tại sao hôm nay lại đưa tới hai ngàn lượng hoàng kim đâu? Có thể là Thủy Hàn Thiên nhầm hay không? Hỏa Phi Nguyệt không nhịn được tự nhủ, cuối cùng, Hỏa Phi Nguyệt quyết định, mặc kệ có phải Thủy Hàn Thiên nhần hay không, hoàng kim này nếu đã đến tay nàng, đừng hòng mơ tưởng bắt nàng nhổ ra lại!
“Ước hội cùng ta khiến ngươi vui vẻ đến vậy sao? Xem ngươi mừng rỡ kìa!” Một đạo thanh âm buồn cười trêu trọc truyền đến từ ngoài cửa sổ, Hỏa Phi Nguyệt nâng mắt nhìn lại, thấy một thân ảnh tử sắc tuyệt mỹ đang dựa vào cửa sổ, vẻ mặt tự kỷ nâng môi cười nhẹ.
“Ai muốn ước hội cùng ngươi!?” Vẻ mặt Hỏa Phi Nguyệt chắn ghét vẫy vẫy tay, ý bảo đối phương nếu thức thời thì tự động biến mất đi.
“Ngươi vừa mới thu một ngàn lượng hoàng kim cho ta, sao chỉ mới chớp mắt đã trở mặt?” Vẻ mặt Đoan Mộc Thần bi phẫn kháng nghị, nhưng mà vết cười nơi khóe môi đã bán đứng hắn, nhìn thế nào cũng không ra dấu vết khổ sở.
“Hoàng kim kia là của Thủy Hàn Thiên cho ta, mắc mớ gì tới ngươi a?” Hỏa Phi Nguyệt cố gắng lý sự.
“Theo ta được biết, tối hôm qua ngươi chỉ yêu cầu Thủy Hàn Thiên đưa một ngàn lượng hoàng kim, mà hiện tại ngươi thu được hai ngàn lượng hoàng kim, ngươi xem Thủy gia rất ngu ngốc a, vô duyên vô cớ lại đưa cho ngươi thêm một ngàn lượng hoàng kim sao?” Đoan Mộc Thần mang vẻ mặt ‘Ngươi thật ngu ngốc’ nhìn Hỏa Phi Nguyệt, mắt phượng hẹp dài gợn sóng.
Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, rũ mắt mím môi, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Yêu nghiệt này tuy rằng hơi bị tự kỷ, nhưng lời của hắn cũng không phải không có đạo lý, trước kia ngay cả một ngàn lượng hoàng kim Thủy gia cũng không đồng ý, không lý nào đột nhiên lại cảm thấy lương tâm cắn rứt, tự động đưa lên hai ngàn lượng hoàng kim a. Yêu nghiệt là thái tử, đừng nói là khiến Thủy gia dâng lên một ngàn lượng hoàng kim, cho dù là hai mươi vạn lượng hoàng kim, Thủy gia cũng không dám không đưa a.
Xem ra, một ngàn lượng hoàng kim dư ra kia, thật sự chính là yêu nghiệt đưa.
“Thì tính sao? Cho dù vì ngươi mà Thủy gia tặng thêm một ngàn lượng hoàng kim, đó cũng không phải bạc kim do chính ngươi lấy ra, muốn ta làm hạ nhân của ngươi hôm nay, trừ phi ngươi lại đưa thêm một ngàn lượng hoàng kim.” Hỏa Phi Nguyệt không chút khách khí, tiếp tục xảo trá nói.
“Xem như ngươi lợi hại, một ngàn lượng thì một ngàn lượng, bản thái tử còn nhiều vàng mà, bây giờ ngươi theo bản thái tử đi ra ngoài.” Đã thấy người yêu tiền, chưa từng thấy người yêu tiền đến mức khoa trương như vậy, quên đi, không có thời gian so đo cùng nàng, chính sự quan trọng hơn.
“Hội hoa đăng của Tết Nguyên Tiêu đến buổi tối mới tổ chức, ban ngày ban mặt, đi ra ngoài làm gì?” Hỏa Phi Nguyệt ngắm nghĩa đặt tay trên kim nguyên bảo, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên dù chỉ một chút.
“Uy, người quái dị, đã nói sẽ giúp ta vào ngày Tết Nguyên Tiêu, một ngàn lượng hoàng kim a, chỉ một buổi tối mà đã muốn đuổi bản thái tử? Ban ngày không phải là Tết Nguyên Tiêu sao?” Trong phượng mâu hẹp dài của Đoan Mộc Thần phát ra hỏa quang khắp tứ phía, thanh âm tuy nhẹ, nhưng đã tràn ngập mùi thuốc súng.
“Đi thì đi, có cần phải kích động như vậy không?” Hỏa Phi Nguyệt buông kim nguyên bảo trong tay ra, đóng cửa sổ phía sau cho thật kỹ, sau đó lập tức đi cùng Đoan Mộc Thần như đã hẹn.
Hỏa Phi Nguyệt ngồi trên xe ngựa mà Đoan Mộc Thần sớm đã chuẩn bị tốt, bánh xe lộc cộc, nháy mắt đã đến núi Phượng Hoàng. Vừa đến chân núi Phượng Hoàng, hai người xuống xe ngựa mà đi bộ, cả một đường cãi nhau không dứt, trong chớp mắt đã đến giữa sườn núi Phượng Hoàng.
Tuy rằng phong cảnh trên núi Phượng Hoàng đẹp như họa, nhưng Hỏa Phi Nguyệt thật sự không có tâm để xem xét, nhớ lại Lạc Tuyết đã năm lần bảy lượt bảo nàng phải rời xa thái tử, nhưng mà hiện tại, không ngờ nàng lại vì một ngàn lượng hoàng kim để ước hội với một thái tử giống đẹp như yêu nghiệt, thật sự rất dọa người.
Chờ đến lúc kiếm được lợi nhuận từ lần buôn bán này xong, bất luận thế nào, nhất định phải cách xa yêu nghiệt này vạn dặm! Hỏa Phi Nguyệt âm thầm quyết tâm trong lòng.
“Đến đây!” Đột nhiên, Đoan Mộc Thần đưa tay ôm lấy nàng, nhún người nhảy lên một gốc cây đại thụ, nơi bọ họ rời đi có mười hai phi đao phóng tới.
“Đoan Mộc Thần, không ngờ ngươi lại dùng ta làm mồi dụ!” Nhìn mấy đạo bóng đen cùng nhảy ra khỏi rừng, trong nháy mắt, Hỏa Phi Nguyệt hiểu ra mục đích chính của Đoan Mộc Thần.
“Mồi? Người quái dị, ngươi cũng quá tự kỷ đi! Mục tiêu của những người này là bản thái tử, bản thái tử mới là mồi thật sự, về phần ngươi, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như một cái đạo cụ.” Một bên Đoan Mộc Thần ôm Hỏa Phi Nguyệt tránh những thích khách đuổi giết, một bên đem sự thật ra để phản bác.
Chú thích:
*Đối nguyệt cộng ẩm: 2 người cùng uống trà dưới trăng.