Cực Phẩm Cuồng Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 5: Chương 5: Xảo trá vơ vét tài sản.




“Thủy Hàn Thiên đại giá quang lâm*, thật vẻ vang cho kẻ hèn này nha.” Hỏa Phi Nguyệt dựa vào cánh cửa trước sân, tựa tiếu phi tiếu* mà nói.

“Phi, Phi nhi…” Thình lình gặp phải Hỏa Phi Nguyệt, Thủy Hàn Thiên chột dạ, lắp bắp nói.

“Câm mồm! Không cho phép gọi ta là Phi nhi!” Hỏa Phi Nguyệt vừa thấy tác phong của Thủy Hàn Thiên, vừa nghe đối phương không ngờ lại có thể gọi nàng là Phi nhi, cả người bỗng nhiên khựng lại, trên mặt phủ một tầng sương lạnh, lập tức đi đến trước mặt Thủy Hàn Thiên, thanh âm lạnh lùng mà nói, ” Nơi này không chào đón ngươi, từ chỗ nào đến thì trở về chỗ đó đi.”

“Hỏa Phi Nguyệt, nơi địa phương tồi tàn này của ngươi, cầu chúng ta đến, chúng ta còn khinh thường. Nếu không phải gia gia kiên trì muốn chúng ta tới tìm ngươi, chúng ta sẽ không gặp kẻ mặt quỷ như ngươi!” Một đạo thanh âm nũng nịu vang lên. Hỏa Phi Nguyệt giương mắt nhìn lại, thấy người nói chuyện không ngờ lại là trưởng nữ của đại bá* – Hỏa Mông Lâm, cũng là đường tỷ* của khối thân thể này.

Mặc dù Hỏa Mộng Lâm là đường tỷ của Hỏa Phi Nguyệt, nhưng mà, bởi vì mẫu thân của Hõa Mộng Lâm chỉ là một tiểu thiếp, cho nên, Hỏa Mộng Lâm chỉ là thứ nữ, luận về thân phận, so với Hỏa Phi Nguyệt là thua kém vạn lần. Chỉ bởi vì khuôn mặt mê hoặc này, lại ỷ vào tu luyện có vài phần thiên phú, cho nên, từ trước đến nay đều bị nuông chiều đến vênh váo tự đắc, từ nhỏ đến lớn đều ghen tị Hỏa Phi Nguyệt. Bây giờ Hỏa Phi Nguyệt bị hủy đan điền, bị hủy dung mạo, Hỏa Mộng Lam chính là người cao hứng nhất.

“Ba” một tiếng, một cái tát vang dội trong nháy mắt vang lên, trên mặt Hỏa Mộng Lâm nhất thời sưng đỏ một mảnh.

Hỏa Mộng Lâm không dám tin nhìn vào Hỏa Phi Nguyệt, đợi đến lúc nàng phản ứng kịp, muốn phản kích lại thì một hòn đá nhỏ làm cổ tay nàng tê rần. Nàng đành phải suy sụp buông tay, xoay người, vẻ mặt kiều mị nhìn Thủy Hàn Thiên đòi công đạo: “Thiên ca, ngươi nhìn mặt ta xem, đã sưng tấy hết cả rồi, còn không mau giúp ta đánh lại nàng!”

“Phi nhi, tại sao ngươi lại trở nên không biết phân rõ phải trái như thế!?” Thủy Hàn Thiên oán giận khiển trách nói, trong lời nói còn mang theo mùi vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Khiến cho nàng phải đến xem bộ mặt quỷ của ta đây, thực là ủy khuất cho nàng. Bây giờ ta khiến mặt nàng cũng trở thành mặt quỷ, ta lại cố gắng nhìn nàng, như vậy, chúng ta liền hòa nhau, nàng cũng không phải cảm thấy ủy khuất nữa, thật tốt a. Aiz, nhưng mà hai tay của ta thật vất vả a, đau quá a, có khi bị thương còn chưa biết chừng. Mời các ngươi trở về hết đi, ta còn phải về phòng dưỡng thương, đi thong thả, không tiễn.” Hỏa Phi Nguyệt vừa nói vừa xoay người muốn đi.

“Phi nhi! Khoan đã!” Thủy Hàn Thiên vội vàng lớn tiếng ngăn cản.

Hỏa Phi Nguyệt dừng chân một chút, nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thủy Hàn Thiên.

“Thủy Hàn Thiên, nếu ngươi còn dám gọi ta một tiếng Phi nhi, ngay cả ngươi ta cũng đánh!” Hỏa Phi Nguyệt căm ghét nói.

Thủy Hàn Thiên nghe vậy, trong lòng đau thương, cảm giác giống như có thứ trân quý gì đó đã bị mất đi.

“Phi nhi, không phải đến Liên gia gia, ngươi cũng không cho vào cửa chứ?” Hỏa Chấn Sơn vỗ bả vai Hỏa Phi Nguyệt, thanh âm cứng cáp hữu lực.

“Gia gia, nếu như hôm nay chỉ có mình ngươi đến, Phi nhi đương nhiên hoan nghênh. Nhưng mà, Thủy Hàn Thiên kia là cừu nhân* của ta, có chết ta cũng sẽ không để hắn làm ô uế chỗ của ta!” Hỏa Phi Nguyệt trảm đinh chặt sắt mà nói.

“Khi nào thì ta trở thành cừu nhân của ngươi?” Thủy Hàn Thiên nghe thấy hai chữ ‘cừu nhân’ thì kích động chạy đến trước mặt Hỏa Phi Nguyệt, giống như bị trời đất nghi oan.

Hỏa Phi Nguyệt mặc kệ hắn, xoay người muốn trở về phòng.

“Hỏa Phi Nguyệt, ngươi nghĩ rằng chúng ta thật sự muốn gặp bản mặt xấu xí của ngươi sao? Nếu không phải gia gia nhất định muốn chúng ta đến đây thông tri* với ngươi một tiếng, có rước bằng kiệu lớn tám người nâng ta cũng không thèm đến.”

“Thông tri cái gì?” Lông mày đen nhánh của Hỏa Phi Nguyệt khẽ nâng.

Nghe hỏi, Hỏa Mộng Lâm đắc ý nói: “Ta cùng Thiên ca sẽ đính hôn.”

Khóe môi Hỏa Phi Nguyệt gợn lên một chút, lạnh băng. Hỏa Mộng Lâm này thật đúng là làm đủ thủ đoạn, nói rõ ra là muốn đến đây cầu xin sự đồng ý của nàng, không ngờ còn dám đem lời thỉnh cầu chuyển thành thông tri, thật sự là không biết xấu hổ.

“Hỏa Phi Nguyệt, đừng có không biết xấu hổ, lấy đức hạnh hiện tại của ngươi, còn dám hi vọng được gả cho Thiên ca sao? Ngươi cũng đừng nằm mơ giữa ban ngày, ngươi không gả đi được đâu…” Hỏa Mộng Lâm giận giữ, hét lên ngay tại chỗ.

“Ba” một tiếng thật lớn, lúc nay, nửa bên mặt khác của Hỏa Mộng Lâm cũng sưng đỏ lên, người ra tay rõ ràng là Hỏa Chấn Sơn.

“Gia gia!” Hỏa Mộng Lâm ủy khuất nhìn Hỏa Chấn Sơn, trên lông mi nhiễm một tầng sương mù.

Đáng tiếc, Hỏa Chấn Sơn căn bản sẽ không bị lừa bởi bộ dạng này.

“Nếu Phi nhi không đồng ý, vậy chuyện tình giữa các ngươi cũng không được đồng ý. Về sau đừng nói ra nữa.” Hỏa Chấn Sơn trừng mắt hổ, hung dữ nhìn Hỏa Mộng Lâm nói.

“Gia gia, lần này Thủy gia có thành ý như vậy, chúng ta làm sao có thể buông tha?” Hỏa Mộng Lâm bước nhanh đến trước mặt Hỏa Phi Nguyệt, ngoan ác nhìn chằm chằm Hỏa Phi Nguyệt, “Hỏa Phi Nguyệt, tại sao ngươi có thể ích kỷ như vậy? Việc bản thân ngươi đã biến thành phế vật, không thể làm vẻ vang gia tộc còn chưa tính, ngươi còn muốn uy hiếp hậu sinh của gia tộc sao? Ngươi có biết hay không, Thủy gia vì muốn bồi đắp thương tổn của gia tộc ta, nguyện ý thú thứ nữ làm chính thê. Hỏa gia chúng ta chỉ có một đích nữ là ngươi, nhưng lại không thể trông cậy vào ngươi. Ngươi làm sao có thể bóp chết cơ hội khiến Hỏa gia nổi bật của chúng ta chứ?”

Hóa ra là Thủy gia cũng biết mình đã hơi quá đáng. Để tránh bị người đời chê trách, bọn họ đã thú thứ nữ để làm chính thê, đền bù ngọn nguồn gây ra thương tổn của Hỏa gia. Một chiêu này, thật đúng là đủ cao minh.

Vận mệnh của thứ nữ, thông thường đều là gả cho danh gia vọng tộc để làm tiểu thiếp của người ta, nếu muốn làm chính thê, trừ phi gả cho dân chúng bình thường. Lúc này Thủy gia nguyện ý thú một thứ nữ làm chính thê, điều kiện này, quả thật mê người. Khó trách gia gia để cho bọn họ hỏi xem ý kiến của nàng.

Nhưng mà, người bị thương tổn chính là nàng, dựa vào cái gì mà muốn nàng để cho người khác hưởng thụ giúp phần bồi thường này?

Kỳ thật Hỏa Phi Nguyệt hiểu lầm ý tứ của Hỏa Chấn Sơn. Tuy rằng Thủy gia đưa ra một điều kiện thật mê người, nhưng mà, sở dĩ Hỏa Chấn Sơn làm như vậy, quan trọng hơn là vì muốn kích thích, giúp Hỏa Phi Nguyệt trưởng thành. Đóa hoa trong phòng ấm vẫn không thể trải qua sương giá mùa đông hay nóng cháy mùa hè, cho nên, hắn hy vọng Hỏa Phi Nguyệt có thể sớm đối mặt với sự thật này, đừng đem đặt nhi nữ tư tình đặt lên trên, mà nhanh chóng chặt đứt hết thảy kỷ niệm cùng Thủy Hàn Thiên, nỗ lực tỉnh lại mà đứng lên.

“Muốn ta đáp ứng cũng không phải là không thể.” Hỏa Phi Nguyệt vuốt lấy mái tóc, khóe môi nâng lên, “Nhưng mà, ta có một cái điều kiện nho nhỏ.”

“Điều kiện gì? Chỉ cần không phải thú ngươi, điều kiện gì chúng ta cũng có thể đáp ứng ngươi.” Hỏa Mộng Lâm nghe vậy liền mừng rỡ.

Hừ, tự mình đa tình, ai muốn gả cho Thủy Hàn Thiên, quỳ xuống mà cầu xin nàng, nàng cũng sẽ không gả cho hắn.

“Một ngàn lượng hoàng kim!” Hỏa Phi Nguyệt thản nhiên nói ra một cái giá trên trời.

“Cái gì? Một ngàn lượng hoàng kim? Hỏa Phi Nguyệt, tại sao ngươi không trực tiếp chém giết cướp bóc ở tiền trang*?” Tâm tình của Hỏa Mộng Lâm nguyên bản đang dâng cao nháy mắt ngã xuống đáy cốc.

Một ngàn lượng hoàng kim a, không phải nói cho là có thể cho. Cho dù Thủy gia có thể xuất ra số tiền này, cũng chưa chắc đã bằng lòng lấy ra.

“Như thế nào? Ngại một ngàn lượng hoàng kim quá đắt?” Hỏa Phi Nguyệt lắc đầu than nhẹ, xem ra những người này còn không biết nàng đang ra phí mở màn* a, phải biết rằng, tên yêu nghiệt trên cây kia có thể dùng một ngàn lượng hoàng kim mua một ngày của nàng a! Nàng cũng muốn thành toàn với đôi uyên ương số khổ này, tích âm đức lớn như vậy, chỉ lấy một ngàn lượng hoàng kim mà còn chê đắt sao?

“Ha ha ha ha, người quái dị, hóa ra giá của ngươi rẻ như vậy a, sớm biết thế, ta cũng chỉ dùng mười hai lượng hoàng kim.” Từ trên cây đột nhiên vang lên tiếng cười. Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh âm liền thấy một tuyệt mỹ nam tử giống như yêu nghiệt đang biếng nhác nằm nghiêng trên cành cây. Một đám cùng sợ tới mức rơi mồ hôi lạnh, ngay sau đó liền đồng loạt quỳ xuống.

“Tham kiến thái tử điện hạ!” Hỏa Chấn Sơn cung kính quỳ lạy.

Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, cả người nhất thời hóa thành đá.

Cái tên yêu nghiệt kia, không ngờ lại là thái tử! Nàng nên sớm nghĩ đến! Nhưng mà, bởi vì gần đây một lòng nghĩ tới tiền tài, căn bản sẽ không suy xét đến vấn đề này. Bây giờ, đột nhiên phát hiện ra người đi lang thang ở trong sân hằng đêm lại có thể là thái tử, trong đầu Hỏa Phi Nguyệt chỉ có một ý niệm: Rời xa thái tử! Rời xa hoàng quyền!

Chú thích:

*Đại gia quang lâm: Từ xa đến thăm, hạ cố đến chơi (Chỉ người cao quý đến thăm).

*Tựa tiếu phi tiếu: Giống như cười mà không phải cười.

*Đại bá: Bác cả.

*Đường tỷ: Chị em họ hàng bên nội.

*Thông tri: Thông báo.

*Cừu nhân: Kẻ thù.

*Tiền trang: Ngân hàng tư nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.