“Biểu ca?” Trên khóe môi của nam tử đẹp tựa đóa đàm hoa* kia chợt gợi lên một chút trào phúng, cười khẽ, “Chiêu này thật ra rất mới mẻ.”
“Cuồng tự kỷ!” Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, vùi đầu vớt kim ngân châu báu, lười liếc mắt nhìn nam tử một cái.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một trận kinh ngạc, người này tuy quái dị nhưng đầu óc lại linh lợi, không ngờ có thể thể lấy lui làm tiến.
Hỏa Phi Nguyệt xem như nam tử kia không tồn tại, cứ thế tiếp tục vớt kim ngân châu báu. Trong lúc thời gian chầm chậm trôi qua, đột nhiên, Hỏa Phi Nguyệt phát ra một hồi tiếng cười như chuông bạc.
“Vớt được rồi! Vớt được rồi! Hóa ra thật sự có thể vớt được, ha ha ha ha!” Hỏa Phi Nguyệt vui vẻ cuồng tiếu dưới trăng. Từ khi trọng sinh đến nay, nàng chưa từng vui vẻ như vậy.
“Không phải chỉ là một đồng vàng sao, có cần phải vui vẻ như vậy không?” Một thanh âm trêu chọc châm biếm đột nhiên vang lên, đánh gãy tiếng cười đáng yêu như chuông bạc của Hỏa Phi Nguyệt.
“Sao ngươi còn ở đây?” Hỏa Phi Nguyệt giương mắt nhìn lại, thấy yêu nghiệt mỹ nam kia cư nhiên nằm nghiêng trên một gốc cây đại thụ, vẻ mặt hưởng thụ nhìn nàng vất vả lao động.
Vừa nghe Hỏa Phi Nguyệt nói vậy, yêu nghiệt mỹ nam thiếu chút nữa đã ngã nhào từ trên cây xuống dưới. Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta xem nhẹ hoàn toàn như thế, cảm giác này… quả thực thật tốt quá!
“Ngươi dùng chiêu lấy lui làm tiến rất chính xác, tiếp tục cố gắng, nói không chừng ta nhất thời cao hứng, cho ngươi toại nguyện.” Yêu nghiệt mỹ nam vẻ mặt cuồng vọng nói.
Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, hoàn toàn hết chỗ nói rồi, đã gặp qua tự kỷ, chưa từng thấy loại tự kỷ đạt đến cảnh giới này.
Quên đi, đêm nay đang cao hứng, lười cùng hắn nói nhảm, tốt hơn vẫn là cố vớt kim ngân châu báu này lên đi.
“Uy, người quái dị, ngươi rất thiếu tiền sao?” Yêu nghiệt mỹ nam vẻ mặt tò mò hỏi.
“Ta không phải là uy, cũng không phải là người quái dị!” Hỏa Phi Nguyệt tức giận, hung hăng trừng mắt liếc yêu nghiệt mỹ nam, tiếp tục bận rộn vớt.
“Bộ dạng ngươi xấu như vậy, không gọi là người quái dị chẳng lẽ gọi ngươi là mỹ nữ sao?” Yêu nghiệt mỹ nam tiếp tục đả kích Hỏa Phi Nguyệt.
“Ngươi rất nhàn rỗi sao?” Hỏa Phi Nguyệt cuối cùng cũng ngừng tay, ung dung hỏi.
Yêu nghiệt mỹ nam không nghĩ tới Hỏa Phi Nguyệt sẽ đột nhiên hỏi như vậy, ngây ra một lúc ngay tại chỗ.
“Xem ra ngươi thật sự nhàn rỗi, vậy giúp ta vớt kim ngân châu báu đi, ta cũng có chút mệt mỏi, nên nghỉ một lát.” Hỏa Phi Nguyệt vẫy tay với yêu nghiệt mỹ nam, ý bảo hắn lại đấy giúp đỡ.
Yêu nghiệt mỹ nam ngẩn người, khóe môi lập tức nâng lên tạo thành lúm đồng tiền, thả người nhảy lên thuyền nhỏ của Hỏa Phi Nguyệt.
Thuyền nhỏ không hề có chút lay động, có thể thấy được người tới có khinh công phi thường tốt.
Tiếp nhận túi lưới trong tay Hỏa Phi Nguyệt, yêu nghiệt mỹ nam không ngờ lại thật sự vớt kim ngân châu báu đến cho nàng. Trong lòng Hỏa Phi Nguyệt nhịn không được có chút cảm động.
Dưới ánh trăng, thời gian lẳng lặng trôi qua, đột nhiên…
“Lại là một đồng vàng quý giá, ha ha ha ha, ta phát tài rồi!” Hỏa Phi Nguyệt lại phát ra tiếng cười liên tiếp như tiếng chuông bạc, vội vã lấy ra đồng vàng quý giá trong lưới, nét mặt vui cười như hoa.
Ngay khi Hỏa Phi Nguyệt đang hết sức đắc ý, một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đem đồng tiền quý giá trong tay Hỏa Như Nguyệt đoạt đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Hỏa Phi Nguyệt giận giữ nói.
“Đây là của ta!” Yêu nghiệt nam tử nói, mặt không đỏ tim không run.
Hóa ra chủ ỷ của nam nhân này là vậy, khó trách khi nãy tốt bụng nói sẽ giúp nàng vớt, thật sự là đủ vô sỉ.
“Là của ta!” Hỏa Phi Nguyệt không nói hai lời liền tiến lên cướp đoạt.
“Muốn ra đem đồng vàng quý giá này cho ngươi, ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.” Yêu nghiệt mỹ nam vô sỉ yêu cầu.
“Nó vốn là của ta, ngươi dựa vào đâu mà muốn ta đáp ứng điều kiện của ngươi a?” Hỏa Phi Nguyệt tiếp tục cướp đoạt.
“Giành giật lần nữa, thuyền sẽ chìm!” Yêu nghiệt mỹ nam hảo tâm nhắc nhở. Hỏa Phi Nguyệt vừa thấy quả nhiên có không ít nước tràn vào thuyền, vì thế thân thể mềm mại cứng ngắc, không dám cử động dù chỉ một chút.
“Chưa từng gặp qua người yêu tiền như vậy.” Yêu nghiệt mỹ nam than nhẹ một tiếng, thỏa hiệp, “Tiền thì ta có, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta, đêm nay ta sẽ giúp ngươi vớt kim ngân châu báu trong ao miễn phí, hơn nữa, ta còn có thể đưa cho ngươi thêm ngàn lượng hoàng kim, thế nào?”
“Thành giao!” Hỏa Phi Nguyệt không chút do dự gật đầu, đưa tay đoạt lại đồng vàng quý báu trong tay mỹ nam, tâm tình rất tốt, nói, “Có yêu cầu gì? Nói đi.”
“Tết Nguyên Tiêu, đi theo ta.” Nam tử trầm giọng nói khẽ.
Hỏa Phi Nguyệt đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống ao sen.
“Não ngươi bị động kinh a?” Thật vất vả mới có thể đứng vững gót chân, trên mặt Hỏa Phi Nguyệt đầy hắc tuyến, nói.
“Sao, không đáp ứng?” Mắt phượng hẹp dài của nam tử nhẹ nâng, vẻ mặt vô tội nói, “Ta đi tìm người khác giúp ta vậy, dù sao ta cũng có tiền.”
Hỏa Phi Nguyệt khóe miệng thẳng đứng, nhị thế tổ phá sản này, không ngờ lại có thể lấy bạc tìm nữ nhân đi theo, hắn chẳng lẽ không biết bộ dáng của bản thân yêu nghiệt đến mức nào sao? Chỉ bằng khuôn mặt kia của hắn, dù có phải mất bạc, người khác cũng nguyện ý đi theo hắn, đáng giá để lãng phí bạc như vậy sao?
Nhưng mà, vàng đưa tới cửa, không nhận chính là bỏ lỡ cơ hội trời ban, huống chi hiện tại nàng thiếu tiền như vậy.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, một ngàn lượng hoàng kim kia khi nào thì đưa cho ta?” Không phải chỉ đi theo hắn một ngày sao, không có gì đáng sợ, nhìn dung mạo hiện tại của hắn, cho dù nam nhân kia có tư tưởng không an phận với nàng, cũng sẽ không hạ thủ a.
“Trước tiên ta sẽ đưa cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim, chờ sau khi chuyện thành công, ta sẽ đưa cho ngươi năm trăm lượng hoàng kim còn lại.” Yêu nghiệt mỹ nam hào phóng nói.
“Một lời đã định!” Hỏa Phi Nguyệt cười tươi như hoa.
Một ngàn lượng hoàng kim a, phát tài rồi, trước tiên dự trữ, đợi đến khi tìm được dược liệu cao cấp nhất, sẽ không còn phải lo không có tiền để mua. Về phần kim ngân châu báu trong ao sen này, nàng có thể dùng để mua một ít dược liệu bình thường, luyện chế một ít đan hoàn bình thường, lấy kỹ thuật chế thuốc của nàng, cho dù dùng hỏa diễm thông thường, cũng có thể luyện chế ra một ít đan dược cường thân, phòng thân.
“Ân, một lời đã định!” Yêu nghiệt mỹ nam cũng cười sáng lạn, ánh trăng chiếu trên người cả hai, có sự hài hòa nói không nên lời.
Trên tay có tiền, Hỏa Phi Nguyệt cảm thấy tiền đồ một mảnh tươi sáng.
Sáng sớm hôm sau, nàng đeo khăn che mặt, vụng trộm chạy tới tiệm bán thuốc mua được không ít dược liệu tốt, sau đó lại vụng trộm trở về phòng mình, tiếp tục buồn bực về chuyện luyện chế đan dược.
Lúc này, chuyện luyện chế đan dược vô cùng thành công, dù sao thứ nàng luyện chế cũng chỉ là một ít đan dược bình thương, đương nhiên, trong mắt Hỏa Phi Nguyệt là đan dược bình thường, còn trong mắt người đời, tất cả đều là bảo bối. Dù sao, thế giới này có quá ít luyện dược sư, cho dù chỉ là nhất phẩm đan dược dùng hỏa diễm tầm thường mà luyện chế thành, trên thị trường cũng vẫn thiếu hàng nghiêm trọng.
Hỏa Phi Nguyệt luyện chế đan dược, ngoại trừ đan dược bổ huyết giải độc thường dùng, ngoài ra còn có một ít đan dược cường hóa thể chất. Đan điền của thân thể này bây giờ còn chưa khôi phục, trong thời gian ngắn căn bản không có khả năng tu luyện nội kình, cho nên nếu muốn bản thân không bị người đời khi dễ, trước mắt chỉ có thể cố gắng cường hóa thể chất của chính mình, huấn luyện kỹ năng chiến đấu của chính mình.
Cho nên, vào ban ngày, Hỏa Phi Nguyệt trốn trong phòng để chế thuốc, buổi tối thì chạy bộ trong viện phụ, ngồi chồm hỗm mà nhảy, huấn luyện các loại kỹ năng chiến đấu.
Chẳng qua là, mỗi buổi tối, yêu nghiệt mỹ nam kia đều không mời mà tới, Hỏa Phi Nguyệt vốn định đuổi hắn đi, nhưng nghĩ đến một ngàn lượng hoàng kim kia, cũng lười so đo với hắn.
Trong lúc thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày kia, Hỏa Phi Nguyệt đang chuẩn bị chế thuốc thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến. Mở chấn song của cửa sổ, trông thấy đám người đang đi về phía sân của nàng, khóe môi Hỏa Phi Nguyệt nhịn không được giương lên mỉa mai.
Thủy Hàn Thiên, không ngờ ngươi còn dám tới đây!
Chú thích:
*Đàm hoa: Hoa quỳnh.