Cực Phẩm Cuồng Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 3: Chương 3: Cầu hôn.




“Nương, Viêm ca ca, Phi nhi biết, bất luận Phi nhi biến thành bộ dáng gì đi nữa, ở trong lòng các ngươi, Phi nhi vĩnh viễn là đẹp nhất. Nhưng mà, khuôn mặt Phi nhi đã bị hủy, đó là chuyện thật thiên chân vạn xác, chúng ta phải đối mặt với sự thật, bất luận các ngươi nghĩ như thế nào, trong mắt người khác, Phi nhi chính là một người quái dị, đừng nói là thái tử điện hạ, mà ngay cả Thủy Hàn Thiên cũng khẩn cấp đến cửa từ hôn.” Hỏa Phi Nguyệt Vân đạm phong khinh nói, ngay cả một tia khổ sở trên mặt cũng không có, dường như nàng không phải người bị hủy dung.

Phong Khuynh Viêm nghe vậy, tinh mâu thanh tuyền dường như lóe lên một tia kinh ngạc sau đó nhanh chóng biến mất, khôi phục bộ dáng công tử thanh nhã.

“Phi nhi, thực xin lỗi, lại khiến ngươi nhớ tới chuyện thương tâm, vì nương cảm thấy, dù cho chỉ có một phần vạn hi vọng, chúng ta hẳn nên cố gắng mười phần.”Lâm Tâm Chi áy náy nhìn Hỏa Phi Nguyệt, dịu dàng khuyên. Tiếng nói của nàng tuy nhẹ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập kiên định.

“Nương, bản thân cố gắng là điều không sai, nhưng mà, cố gắng cũng nên có mục đích đi, đời này của Phi nhi tuyệt không có khả năng sẽ gả cho thái tử, mặc dù thái tử có thật sự bị mù mắt mà xem trọng một kẻ quái dị như Phi nhi, Phi nhi cũng sẽ tuyệt đối không gả.” Hỏa Phi Nguyệt trảm đinh chặt sắt nói, trong thanh âm kia âm thầm giấu đi cừu hận cùng lửa giận, khiến cho Phong Khuynh Viêm một thân thanh nhã cũng không nhịn được mà lâm vào chấn động. Là đau lòng thế nào mới có thể khiến cho thanh âm của một người tràn ngập phẫn hận mãnh liệt như thế.

“Phi nhi, không muốn gả cho thái tử cũng đừng đi tìm chỗ náo nhiệt kia. Nếu thật sự muốn gả, gả cho Viêm ca ca đi, Viêm ca ca sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” Phong Khuynh Viêm nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói.

Lúc này Hỏa Phi Nguyệt hoàn toàn hỗn loạn!

Đây là tình huống gì?

Là cầu hôn trong truyền thuyết sao?

Nhưng mà, cảm giác kia, lại có điểm quái dị.

Tên quốc gia của Hỏa Phi Nguyệt là Bắc Hiên quốc, nhưng Phong Khuynh Viêm không phải là người Bắc Hiên quốc, mà là người của Bắc Liễu quốc. Vì sản nghiệp của Phong gia vô cùng lớn, nên hằng năm, Phong Khuynh Viêm đều phải đến Bắc Hiên quốc để xử lý một ít chuyện mua bán, nhân tiện vấn an người dì gả qua Bắc Hiên quốc. Hỏa Phi Nguyệt cùng Phong Khuynh Viêm cũng được xưng tụng là thanh mai trúc mã, nhưng mà, cảm tình của hai người này trong lúc đó lại vẫn chỉ là tình huynh muội, nửa điểm tình yêu nam nữ cũng chưa từng phát sinh. Trong lòng Hỏa Phi Nguyệt, ngoại trừ Thủy Hàn Thiên ra vẫn chỉ có Thủy Hàn Thiên, mà trong lòng Phong Khuynh Viêm, ngoại trừ tu luyện là quản lý sản nghiệp của gia tộc, với nữ nhân một chút hứng thú cũng không có.

Trước khi Hỏa Phi Nguyệt chưa bị hủy dung, hắn không hề có suy nghĩ không an phận đối với Hỏa Phi Nguyệt. Hiện tại dung nhan của Hỏa Phi Nguyệt đã bị hủy, sao hắn lại đột nhiên nói lời cầu hôn?

“Viêm ca ca, ngươi đang thương hại Phi nhi sao?” Hỏa Phi Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nhìn Phong Khuynh Viêm, Lâm Tâm Chi cũng nghi hoặc nhìn Phong Khuynh Viêm. Cảm tình của Phong Khuynh Viêm đối với Phi nhim nàng là người rõ ràng nhất, nhưng mà, cho đến nay, vẫn chỉ là tình huynh muội.

Phong Khuynh Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, một đôi thanh mâu nghiêm túc nhìn vào Hỏa Phi Nguyệt, vẻ mặt chính sắc nói: “Phi nhi, Viêm ca ca không phải thương hại ngươi, mà là thật tình hi vọng ngươi sẽ gả cho Viêm ca ca. Viêm ca ca cũng đã đến tuổi đính hôn, so với thú người khác, không bằng thú Phi nhi. Viêm ca ca luôn luôn không thích thân cận cùng nữ tử, Phi nhi cũng biết đó. Trước kia là vì ngươi có hôn ước, nên Viêm ca ca không thể đoạt người mình yêu, bây giờ ngươi đã giải trừ hôn ước, vậy Viêm ca ca thú ngươi, cũng không phải là không thể đi?”

Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, dương mâu cười nhẹ với Phong Khuynh Viêm, vô cùng nghiêm túc nói: “Viêm ca ca, nếu có một ngày, ngượi bị buộc phải thú thê, lúc đó Phi nhi có thể gả cho ngươi, đợi đến lúc Viêm ca ca tìm được nữa nhân mà mình yêu, Viêm ca ca có thể lại đưa Phi nhi hưu thư.”

“Nha đầu ngốc, nói cái gì đó, Viêm ca ca không phải người như vậy, nếu thú Phi nhi, hiển nhiên sẽ toàn tâm toàn ý đối với Phi nhi, làm sao có thể hưu Phi nhi?” Vẻ mặt Phong Khuynh Viêm chân thành nói.

“Viêm ca ca, nếu nói như vậy, Phi nhi chắc là không thể gả cho ngươi.” Ánh mắt Hỏa Phi Nguyệt kiên định nói, “Phi nhi hi vọng Viêm ca ca có thể tìm thấy nữ tử mình yêu, cùng nhau hạnh phúc cả đời, mà không phải bị Phi nhi liên lụy cả đời.”

“Phi nhi.” Trong lòng Phong Khuynh Viêm đột nhiên cảm thấy ấm áp, Phi nhi thật tình hi vọng hắn hạnh phúc như vậy, hắn không thể để cho Phi nhi thất vọng. Thanh mâu lẳng lặng nhìn Hỏa Phi Nguyệt, Phong Khuynh Viêm vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu có một ngày, Viêm ca ca thú nữ nhân mình yêu làm thê, Phi nhi cũng không cần phải bỏ đi, hãy quên Thủy Hàn Thiên, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.”

Hỏa Phi Nguyệt nghe thấy thế thì gật đầu, nàng căn bản sẽ không nghĩ tới chuyện lập gia đình, nhưng đối mặt với ánh mắt hi vọng của mẫu thân cùng ca ca, nàng thật sự không đành lòng phản bác. Dù sao chỉ với khuôn mặt này của nàng, chắc chắn sẽ không có ai coi trọng nàng, nàng cũng không còn phải làm loại chuyện không có khả năng phát sinh khi mẫu thân cùng biểu ca tích cực.

Nhoáng một cái mà thời gian đã qua, đảo mắt lại đã trôi qua ba ngày. Vì thái tử điện hạ sẽ ở Hỏa phủ, nên các cô nương Hỏa phủ luôn trang điểm xinh đẹp, suốt ngày đi lại trong phủ, hy vọng có thể ngẫu nhiên gặp thái tử điện hạ. Chỉ có Hỏa Phi Nguyệt, ngay cả cửa phòng mình cũng không bước ra nửa bước, một lòng một dạ luyện chế đan hoàn.

“Aiz—” Hỏa Phi Nguyệt than nhẹ một hơi, dược liệu nàng nhờ biểu ca mua đã bị nàng dùng hết sạch mà vẫn không thể luyện ra đan dược nàng muốn.

Ba ngày nay, thấy rằng nàng cứ một lần lại một lần thất bại, Hỏa Phi Nguyệt rốt cục nhận ra một sự thật, nàng đã không còn là nàng trước khi trọng sinh.

Khi nàng vẫn là Phượng Phi Dực, dựa vào thuộc tính hỏa, nội kình đạt tầng chín, có dạng đan dược gì luyện chế không được? Nhưng bây giờ nàng là Hỏa Phi Nguyệt, là nữ tử có đan điền bị hao tổn, không có chút nội kình nào, cho dù có tri thức cùng kinh nghiệm luyện đan phong phú, cũng vẫn “không bột đố gột nên hồ”*.

Cho nên, thất bại là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, không thất bại mới đúng là kì quái.

Nhưng mà, mặc kệ gian nan cỡ nào, mặc kệ phải trả đại giới gì, nàng cũng phải luyện chế ra dan dược để chữa trị đan điền, nếu không… tại nơi cường giả sinh tồn này, nàng dựa vào đâu để sống yên?

Đưa mắt nhìn về đống lớn những đan hoàn thất bại, Hỏa Phi Nguyệt tổng kết ra được hai điều, thứ nhất, nàng phải mua dược liệu cao cấp nhất, dược liệu tốt thì xác xuất thành công mới cao; thứ hai, nàng phải sở hữu loại dị hỏa cao cấp nhất, có dị hỏa, cho dù không có nội kình, nnafg cũng có thể luyện chế ra đan dược cao cấp như cũ.

Bất kể là dược liệu cao cấp hay dị hỏa cao cấp đều có giá trên trời, nhưng lại thường xuyên có người mua mà không có người bán, cho nên, kế sách trước mắt, chính là chuẩn bị một lượng lớn tiền tài trước, mà tiền tài nàng tích góp căn bản là không đủ.

Tiền a tiền, Hỏa Phi Nguyệt ghé đầu qua cửa sổ, bắt đầu điên cuồng mà tự hỏi nên kiếm tiền như thế nào.

Khi ánh mắt của Hỏa Phi Nguyệt lơ đãng bay tới ao sen cách đó không xa, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Trong ao sen có vô số kim ngân châu báu a.

Hỏa Phi Nguyệt cầm lấy một cái túi lưới tinh mịn, phi thân chạy về phía ao sen.

Tắm gội trong ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Hỏa Phi Nguyệt lúc này đầy lo lắng, cố gắng vớt từng kim ngân châu báu bị vứt bỏ trong ao sen.

Đột nhiên, một trận cười trầm thấp từ bụi cây truyền ra.

“Biểu ca?” Hỏa Phi Nguyệt hỏi thử.

Một tử sắc* thân ảnh từ bụi cây chậm rãi bước ra, nháy mắt, thiên địa vạn vật thất sắc.

Hắn, đạp trăng mà đến, tóc như mực bay lên trong gió, mắt xếch hẹp dài tựa tiếp phi tiếu, dưới ánh trăng rạng rỡ ánh lên, cánh môi gợi cảm hồng nhuận hơi nâng lên, giống như một đóa anh túc, tà mị mà mê người, thu hút lòng người, làn da trắng như tuyết ngọc giống như dạ minh châu trong biển sâu, lóe ra ánh sáng, nam tử một thân tao nhã, khiến trăng sáng cũng chìm trong ảm đạm.

Chú thích:

*Không bột đố gột nên hồ: Không có bột thì không thể làm nên hồ. Hồ ở đây là bột trộn với nước, tạo thành một chất quánh dính, gọi là keo dán. Có người lại cho rằng hồ là một chất quánh dính dùng để trát hay tẩm vào lụa, là hồ cho vải mịn mặt, mau sợi, đẹp thêm. Nghĩa của câu trong chương này là: Hỏa Phi Nguyệt không có nội kình, dù cho Phượng Phi Dực có tri thức cùng kinh nghiệm luyện đan phong phú, cũng không thể luyện chế đan dược dễ dàng như trước được.

*Thiên kinh địa nghĩa: Chuyện bình thường.

*Tử sắc: Màu tím.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.