Cực Phẩm Cuồng Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Chương 2: Nữ phế vật bị hủy dung.




Bóng đên thâm trầm, gió lạnh thổi từng hồi.

Trong linh đường trắng như tuyết, ánh nến sáng rực một khoảng.

Dưới ánh nến, một khối thi thể nữ nhân đang lẳng lặng nằm trên tấm ván gỗ. Bên thi thể nàng là một linh hồn trong suốt mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đang nghiên cứu khối thi thể này.

Linh hồn trong suốt này không phải là người nào khác, mà chính là Phượng Phi Dực đã tự hủy thân thể trong Thiên Lôi trận.

Thời gian trôi quá nhanh, trong chớp mắt đã qua bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này, Phượng Phi Dực qua đại lục Nam, vượt qua dãy Ma Thú, tìm đến đại lục Bắc, đến bây giờ còn chưa tìm được một khối thân thể thích hợp.

May mắn là linh hồn có thể phá vỡ phép tắc của không gian, vượt qua ngàn dặm chỉ trong chớp mắt, nếu không, cho dù là cường giả đã đạt tới Thần cấp cũng không thể trong bảy bảy bốn mươi chín ngày này đi vào đại lục Bắc.

Nghĩ tới những thi thể nàng tìm được trong mấy ngày này, Phượng Phi Dực chỉ có thể im lặng.

Ngày đầu tiên tìm được thi thể của một nam nhân, nam nhân kia chẳng những thê thiếp thành đàn mà còn mắc bệnh hoa liễu. Ngày hôm sau tìm thấy một thi thể, tuy rằng không có thê thiếp thành đàn, cũng không có bệnh hoa liễu, nhưng đáng tiếc lại là một thái giám. Ngày thứ ba rốt cuộc cũng tìm được một thi thể của nữ nhân, đáng tiếc bộ dáng quá mức xinh đẹp, nam nhân muốn thú nàng có thể xếp thành hàng dài từ thành Nam đến thành Bắc. Ngày thứ tư tìm thấy một thi thể…

Tóm lại là, tìm tới tìm lui, không một khối thi thể nào có thể làm nàng vừa lòng.

Hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi chín, nàng thật vất vả mới tìm được một khối thi thể nữ nhân như vậy, nếu lại buông tha cơ hội, chờ qua lúc nửa đêm, linh hồn của nàng sẽ trực tiếp biến mất trong vòng luân hồi, đến lúc đó sẽ không còn cơ hội trọng sinh.

Nhưng mà, khối thi thể của nữ nhân này, thực sự chứa nhiều oán niệm a…

Làm một linh hồn, chỉ cần liếc mắt một cái, Phượng Phi Dực liền có thể cảm nhận được trí nhớ của người chết.

Nữ nhân này tên là Hỏa Phi Nguyệt, là đích tử* của Hỏa gia, không những có thiên phú dị bẩm, mà còn biết tự tu luyện rất khắc khổ, tuổi còn nhỏ mà nội kình đã đạt tới bậc bốn, từ nhỏ đến lớn quan hệ thân thiết với tổ phụ, cũng được tộc trưởng Hỏa gia yêu thích. Đáng tiếc là…

Nghĩ đến đây, Phượng Phi Dực than nhẹ một tiếng, vì nàng ta mà cảm thấy thương tâm.

Nàng ấy có một vị hôn phu từ thuở thanh mai trúc mã tên là Thủy Hàn Thiên, trong một lần gặp mặt, hai người gặp phải thích khách. Nữ nhân này vì cứu Thủy Hàn Thiên, không những bị thích khách hủy dung, nguy hiểm hơn là, bụng của nàng ấy cũng bị đâm một đao mạnh. Cuối cùng, tuy rằng nàng ấy đã giết chết thích khách, nhưng mà, bản thân nàng cũng không khá hơn, chỉ còn nửa cái mạng.

Bụng chính là đan điền, đan điền là nơi quan trọng nhất của mỗi tu luyện giả*. Khi đan điền bị hủy, nội kình dần dần phiêu tán, đến cuối cùng, nàng mất đi nội kình. Tuy rằng đã thỉnh rất nhiều đại phu đến trị liệu, nhưng vì thương thế của đan điền quá nặng, có thể giữ được tính mạng đã là phúc, nên cả đời này nàng không thể tu luyện nữa.

Dung nhan bị hủy, từ thiên tài biến thành phế vật, nhánh cỏ cứu mạng duy nhất còn sót lại của nàng cũng chỉ có vị hôn phu của mình, dù sao đi nữa, vì cứu vị hôn phu ấy nên nàng mới trở thành bộ dạng này. Nhưng mà, nam nhân, mãi mãi không thể dựa vào a…

Ngày đầu tiên tỉnh lại, vị hôn phu của nàng đến, còn đem theo một rương kim ngân châu báu, đáng tiếc là không phải đến để thăm bệnh, mà đến để từ hôn. Kim ngân châu báu này chính là đồ bù đắp cho chuyện từ hôn.

Nàng nhận kim ngân châu báu, yên lặng rơi lệ. Vào một đêm tĩnh mịch, nàng đem kim ngân châu báu mình có ném vào ao sen trong viện, bản thân cũng nhảy vào ao sen. May mắn là được phát hiện kịp thời, dù rằng không cứu được mạng của nữ nàng ấy, nhưng mà ít nhất, khối thi thể này còn chưa bị hư thối.

Nhìn vết đao dữ tợn trên mặt, sắc mặt xanh đen, thân hình có chút phù thũng cùng vùng đan điền có vết sẹo sâu hoắm, Phượng Phi Dực lại một lần nữa phát ra tiếng thở dài khe khẽ. Một thiên tài xinh đẹp như vậy lại có thể vướng phải hoàn cảnh này, thật đáng tiếc, cũng khó trách mẫu thân của nàng ấy đã bất tỉnh nhân sự.

Dung nhan bị hủy thật ra là chuyện tốt, người xấu ít gặp điều thị phi, có thể giúp nàng tĩnh tâm tu luyện, nhưng mà, vết sẹo chí mạng trên đan điền này, cho dù là thiên tài như Phượng Phi Dực nàng đây, cũng phải để tâm a. Để chữa lành vết sẹo trên đan điền này, ít nhất cũng phải hao phí một lượng lớn tiền tài cùng tinh lực a.

Nàng, thật sự muốn trọng sinh trong khối thân thể này sao?

Mắt thấy đã gần đến nửa đêm, nếu không hành động sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội để trọng sinh lần nữa, Phượng Phi Dực cắn răng một cái, nhắm mắt lại rồi chui vào trong thân thể kia. Từ nay về sau, Phượng Phi Dực nàng cũng chính là thiên tài bất hạnh Hỏa Phi Nguyệt.

Khi Hỏa Phi Nguyệt mang theo vẻ mặt lãnh đạm xuất hiện trước mặt thân nhân thì tất cả mọi người đều khiếp sợ mà há hốc miệng. Cuối cùng, mẫu thân của Hỏa Phi Nguyệt vốn mới tỉnh lại chưa được bao lâu đã đánh bạo chạm vào tay Hỏa Phi Nguyệt. Khi nàng nhận ra tay Hỏa Phi Nguyệt không ngờ lại rất ấm liền kích động mà ôm chặt lấy Hỏa Phi Nguyệt. Ngay sau đó, thân nhân của Hỏa Phi Nguyệt cũng bắt đầu ba chân bốn cẳng làm một loạt nghiệm chứng.

Đầu tiên, bọn họ đem Hỏa Phi Nguyệt phơi nắng dưới ánh sáng mặt trời, sau đó lại đem Hỏa Phi Nguyệt chiếu bóng dưới ánh nến, cuối cùng niệm chú ngữ trừ quỷ với Hỏa Phi Nguyệt. Sau khi thuận lợi hoàn thành hết thảy nghiệm chứng, mẫu thân Hỏa Phi Nguyệt nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy Hỏa Phi Nguyệt, mọi người cũng tin tưởng rằng, thiếu nữ trước mắt, thật sự đã khởi tử hồi sinh.

Ngày tiếp theo, Hỏa Phi Nguyệt đóng cửa không ra, tuyên bố với người ngoài rằng muốn ở thanh tịnh một mình, thật ra nàng đang tập trung tinh lực để luyện chế các loại đạn dược. Trước khi trọng sinh, Phượng Phi Dực là một cao thủ luyện dược, tuy vết sẹo ở đan điền rất khó để chữa khỏi, nhưng mà, chỉ cần có dược liệu thượng đẳng, với năng lực của Phượng Phi Dực, vẫn có biện pháp chữa khỏi đan điền.

Nhưng mà, thượng đẳng dược liệu này, Hỏa Phi Nguyệt lúc này thật sự không thể mua đủ được.

Thiếu ngân lượng, thiếu ngân lượng trầm trọng a…

Trong lúc Hỏa Phi Nguyệt trầm tư suy nghĩ nên làm thế này để xoay sở tiền bạc, bên ngoài truyền đến một hôi tiếng đập cửa. Hỏa Phi Nguyệt mở cửa, nguyên lai là mẫu thân của mình Lâm Tâm Chi cùng biểu ca Phong Khuynh Viêm.

Phong Khuynh Viêm vận bộ nguyệt sắc cẳm bào, mép vạt áo và tay áo dùng sợi tơ bạc mỏng manh thêu đóa tường vân, tóc dài như mực buông xuống thắt lưng, da thịt như ngọc, mặt mày như họa, giống như băng tuyền* trên đỉnh Thiên Sơn, lại giống như đóa u lan nơi thâm cốc*, trong suốt sạch sẽ, không mang theo dù chỉ chút ít bụi bặm.

Lâm Tâm Chi cùng Phong Khuynh Viêm vào cửa, Hỏa Phi Nguyệt thuận tiện chuẩn bị nước trà đem đến.

“Phi nhi…” Lâm Tâm Chi nhận trà Hỏa Phi Nguyệt đưa tới, muốn nói rồi lại thôi.

“Nương, có lời gì cứ việc nói thẳng.” Hỏa Phi Nguyệt đem một chén trà khác đưa cho Phong Khuynh Viêm, giương môi thản nhiên nói.

“Viêm nhi, ngươi nên nói đi.” Lâm Tâm Chi thật sự không biết làm sao để nói với nhi tử của mình, đành phải cầu cứu nhìn về phía ngoại sinh* của mình.

Phong Khuynh Viêm nghe vậy, đặt chén trong tay xuống, nâng mâu* nói: “Phi nhi, quan hệ giữa hoàng thất cùng các ngươi, ta không nói, trong lòng ngươi cũng đã rõ ràng. Ý tứ của di mẫu* là, ngươi đừng mãi buồn bực nhốt mình trong phòng, nên ra ngoài nhiều hơn một chút, nói không chừng còn có cơ hội biến thành phượng hoàng.”

“Phốc—” Hỏa Phi Nguyệt nghe vậy, nước trà mới vào miệng trong nháy mắt đã phun ra, quả nhiên là mẫu bất hiềm nữ sửu a*, với khuôn mặt hiện tại này của nàng, sau khi rời khỏi đây, không hù chết người đã tốt lắm rồi, còn muốn “chim sẻ hóa phượng hoàng” sao?

Ra khỏi phòng rồi có hù chết người hay không thật ra không quan trọng với nàng, nhưng mà, thái tử này, tránh được thì nên tránh, trốn được thì liền trốn. Lạc Tuyết nói đúng, nên rời xa thái tử, rời xa hoàng quyền. Thật vất vả mới trọng sinh được, nàng sẽ không ngốc nặng đến mức dẫm lên vết xe đổ.

Chú thích:

*Đích tử: Con của vợ cả, con của dòng chính.

*Tu luyện giả: Người tu luyện (Giả: Người).

*Băng tuyền: Suối băng.

*Thâm cốc: Hang sâu.

*Ngoại sinh: Cháu ngoại trai (con của họ hàng bên ngoại, của chị em vợ).

*Mâu: Mắt.

*Di mẫu: Chị em gái của mẹ.

*Mẫu bất hiềm nữ sửu: Mẹ không chê con gái xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.