Cực Phẩm Cuồng Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 1: Chương 1: Lệ tuôn trong Thiên Lôi trận.




Mây đen che kín, sấm chớp vang đội.

Thập Phương Thánh Hỏa, hừng hực thiêu đốt.

Trong Thiên Lôi trận, một tuyệt sắc nam tử đứng ngạo nghễ, hồng y phấp phới, tóc đen tung bay, tựa như một đóa hàn mai nở rộ trong băng tuyết, quanh thân tỏa ra từng tia lãnh liệt.

Bất kể thiên lôi có chói mắt đến đâu, thánh hỏa có rực rỡ đến đâu, trước dung mạo phong hoa tuyệt đại của nam tử, đều có vẻ ảm đạm không ánh sáng.

“Dạ Thiên Húc, những năm gần đây, Phượng Phi Dực ta đã lao tâm khổ tứ, quên ăn quên ngủ, trước không làm Nam Tang hoàng tộc phải thất vọng, sau không phụ lòng dân chúng bá tánh, cho dù không có công lao cũng có vất vả. Hôm nay tại sao ngươi phải hao tổn tâm cơ, tìm cách đoạt lấy tính mạng của ta?” Tuyệt sắc nam tử khóe môi nhẹ giương cao, phát ra giọng nam trầm thấp. Rõ ràng nội tâm đau đớn vô cùng, nhưng những lời từ miệng hắn nói ra lại thản nhiên không mang theo một tia cảm xúc.

“Dực, ta…” Bên ngoài Thiên Lôi trận, một nam tử cũng có dung nhan tuyệt sắc vẻ mặt xấu hổ, một thân tử y bay phất phới trong gió. Trong ống tay áo rộng thùng thình là hai nắm tay đang siết chặt, vì dùng sức quá mức mà thấm ra tơ máu. Hắn cố nén cảm giác đau đớn như bị trăm ngàn con kiến cắn vào tim, muốn giải thích một chút, nhưng khi nói đến bên miệng lại phát hiện, giờ này khắc này, hắn không thể mở miệng nói gì.

“Phượng Phi Dực, ngươi âm mưu soán vị, muốn lên làm vua. Hôm nay, hôm nay, lôi trận đó là nơi ngươi táng thân, ngươi đừng vọng tưởng thoát chết!” Một hắc bào lão giả râu tóc bạc trắng lớn tiếng khiển trách. Chỉ thấy song chưởng của hắn điên cuồng vung lên, trong Thiên Lôi trận, thánh hỏa càng cháy mãnh liệt.

Thập Phương Thánh Hỏa do mười đại hộ quốc trưởng lão điều khiển, người vừa nói là hộ quốc đại trưởng lão. Chín đạo trưởng lão còn lại thấy thế cũng lập tức gia tăng sức lực, thánh hỏa trong Thiên Lôi trận trong chốc lát cháy sáng hơn cả tia chớp.

“Ha ha ha ha ha ha! Âm mưu soán vị? Muốn lên làm vua?” Phượng Phi Dực ngửa mặt lên trời cười dài, ngay sau đó, một tiếng “phốc” vang lên, kèm theo đó là một ngụm máu đỏ tươi từ trong miệng phun ra.

“Dực —” Dạ Thiên Húc thấy thế liền kinh hãi, giữa bàn tay đang siết chặt tích ra từng giọt máu tươi. Nếu có thể, hắn thà rằng người chết kia là hắn!

“Dạ Thiên Húc, ngươi đừng giả mèo khóc chuột! Nếu không phải vì ngươi, làm sao ta có thể bị nhốt trong Thiên Lôi trận ở đây?”

Lạc Tuyết từng vô số lần khuyên nhủ hắn rằng, vô tình nhất là lòng đế vương, bảo hắn mau tránh xa thái tử, rời xa hoàng quyền. Hắn lại cố tình không nghe, vì phần ân cứu mạng khắc sâu trong lòng, vì tình huynh đệ mười mấy năm qua.

“Dực, thực xin lỗi! Ta không còn lựa chọn nào khác!” Dạ Thiên Húc khàn giọng giải thích.

“Hay cho một câu không còn lựa chọn nào khác!” Phượng Phi Dực ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giống như đang nghe được câu chuyện tiếu lâm hay nhất thế gian, “Hóa ra, lúc trước ngươi cứu ta để giết ta hôm nay! Những năm này, tình huynh đệ như thủ túc giữa ta và giúp ngươi đạt được sự tín nhiệm của ta, để sau đó có thể lấy đi tính mạng ta sao? Dạ Thiên Húc, loại người như ngươi, trải qua mười mấy năm, đến hôm nay Phượng Phi Dực ta mới nhìn thấu!”

Một giọt nước mắt lạnh lẽo theo khóe mắt tràn ra, qua nhiều năm như vậy, bất luận tình cảnh gian nan khó khăn thế nào, Phượng Phi Dực cũng chưa từng chảy một giọt nước mắt, nhưng mà, hôm nay, lần đầu tiên, hắn rơi lệ.

Hắn không sợ chết. Mười mấy năm qua, sau vô số lần tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn đã sớm đem sinh tử xem là chuyện vặt vãnh. Hắn đau lòng là vì người huynh đệ cùng sinh cùng tử với hắn mười mấy năm qua lại có thể phản bội hắn. Một phần đau đớn này, xâm nhập tận xương tủy.

“Phốc” một tiếng, một ngụm máu tươi lớn thay cho tiếng trả lời phun ra. Hắn rốt cục chống đỡ không nổi, lảo đảo ngã nhào trên đất.

Để giết hắn, hoàng gia không tiếc dùng thái tử điện hạ làm mồi, để mười vị trưởng lão ra tay. Đội hình như vậy, tuyệt đối xưa nay chưa từng có, thật đúng là nể trọng Phượng Phi Dực hắn!

“Dừng tay, dừng tay…” Thấy Phượng Phi Dực lại hộc máu, Dạ Thiên Húc nhất thời tâm tư đại loạn, vội vàng gào thét ra lệnh mười đại hộ quốc trưởng lão nhanh chóng dừng tay, vừa gào thét vừa muốn nhảy vọt vào Thiên Lôi trận để cứu người.

Hắn hối hận!

Hắn thà rằng chính mình vạn kiếp bất phục, cũng không muốn người kia có chút tổn thương.

Ám vệ theo sát phía sau vội vàng gắt gao giữ lấy Dạ Thiên Húc, không cho hắn tiếp cận Thiên Lôi trận dù chỉ nửa bước.

Dạ Thiên Húc tuyệt vọng gào thét, trơ mắt nhìn Phượng Phi Dực phun ra một lượng máu tươi lớn.

Thân là thái tử, hắn có rất nhiều nỗi bất đắc dĩ.

Ai cũng bảo Dực có công cao hơn vua, thật ra hắn không ngại, hắn thậm chí có thể không chút nhăn mày đem vạn dặm giang sơn này chắp tay đưa cho Phượng Phi Dực. Nhưng, giang sơn xã tác, không phải của một mình hắn, mà do liệt tổ liệt tông vất vả chinh chiến cả đời, dốc sức bảo vệ. Thân là hậu duệ hoàng gia, việc bảo vệ cho một mảnh ranh giới này so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn. Huống chi, trong tâm hắn, còn có một bí mật lớn không thể nói ra…

Hắn, đường đường là thái tử của Nam Tang quốc, thế mà lại yêu một người nam nhân! Nam nhân kia không phải ai khác mà chính là Phượng Phi Dực, giờ khắc này đang bị nhốt trong Thiên Lôi trận. Bí mật này, hắn vẫn chôn sâu trong lòng từ nhiều năm qua, không dám nói cho bất luận kẻ nào. Vốn tưởng rằng, theo thời gian, sớm hay muộn hắn cũng có thể quên phần cấm kỵ chi luyến này, nhưng mà, khiến người ta tuyệt vọng là, hắn chẳng những không quên được Phượng Phi Dực, thậm chí đối với bất cứ nữ tử nào cũng không có chút thích thú.

Hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi, các hoàng đệ cũng đã sớm có nhiều thê thiếp, thế nhưng trong phủ thái tử của hắn lại lạnh tanh, ngay cả một thị thiếp cũng không có. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn bận việc quốc sự, không để tâm đến chuyện thành hôn, nhưng mà, sự thật chỉ có một mình hắn biết rõ, đó là, ngoại trừ Phượng Phi Dực, trong tim hắn không thể dung chứa bất luận kẻ nào.

Thân là thái tử, hắn phải thành hôn, phải có thật nhiều thê thiếp, mà nay vì một người nam nhân, ngay cả nữ nhân hắn cũng lười liếc mắt xem một lần, cho nên, hắn phải giết người này!

Chỉ khi giết người này rồi, hắn mới có thể khôi phục bản tính của nam nhi!

Chỉ khi giết người này rồi, hắn mới có thê thiếp thành đàn!

Chỉ khi giết người này rồi, hắn mới có thể khai chi tán diệp cho hoàng gia!

Trong Thiên Lôi trận, Phượng Phi Dực hao tổn năng lượng quá độ, linh lực trên người dần dần tiêu tán, không còn sức lực để chống chọi với tia chớp chói mắt kia.

Không còn linh lực để bảo vệ, thiên lôi trong trận liền vang lên từng đợt âm thanh sét đánh. Phượng Phi Dực gian nan đứng dậy, cắn răng, ra sức tránh né từng đạo tia chớp từ trời giáng xuống.

“Chi” một tiếng, Phượng Phi Dực né tránh không kịp, tóc đen bị tia chớp bổ trúng, chậm rãi theo gió bay xuống, cùng tóc đen bay xuống còn có một cây trâm phỉ thúy tinh xảo.

“Dực —” Dạ Thiên Húc hét lớn một tiếng, yết hầu cũng theo đó mà ngọt, một ngụm máu tươi đỏ sẫm phun mạnh ra, hắn phát cuồng giống như muốn xông vào Thiên Lôi trận, lại bị đám ám vệ phía sau gắt gao giữ chặt, đành phải trơ mắt nhìn Phượng Phi Dực chật vật trốn tránh trong Thiên Lôi trận, tâm can, sớm đã bị xé rách thành bốn năm mảnh.

“Ha ha ha! Phượng Phi Dực, cho dù nội kình của ngươi đã sắp đạt tới tần thứ chín thì sao? Thập Phương Thánh Hỏa đủ để chết cháy tất cả cường giả dưới Thần Cấp, ta khuyên ngươi đừng nên cố gắng vùng vẫy nữa.” Hộ quốc đại trưởng lão đắc ý cuồng tiếu, chín đại trưởng lão còn lại cũng theo đó kiêu ngạo cười như điên.

“Nga? Đúng không?” Phượng Phi Dực lau tơ máu bên môi, khóe môi nâng thành một lúm đồng tiền quỷ dị, nhạt lên cây trâm phỉ thúy bị đáng rớt, chậm rãi đứng dậy. Cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Bộ ngực bằng phẳng lúc trước, trong nháy mắt trở nên cao ngất, xứng với thắt lưng mảnh khảnh mềm mại, cái mông xinh đẹp, da thịt thủy nộn, đôi mắt linh động, môi củ ấu phấn nộn. Là người đều có thể nhận ra, Dực vương trước mắt là một nữ tử!

Dạ Thiên Húc ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, hận không thể thiên đao vạn quả chính bản thân!

Hóa ra Dực là một nữ tử!

Nguyện vọng mong ước ngày đêm rốt cục đã thành hiện thực, thế nhưng hắn lại tự tay đẩy nàng vào địa ngục.

“Không —” Dạ Thiên Húc lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi, liều mạng muốn ngăn cản tất cả, “Mười vị trưởng lão, bổn cung ra lệnh cho các ngươi, mau mau dừng tay!”

“Bẩm thái tử điện hạ, đây là mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ. Không thể giữ lại Phượng Phi Dực được!” Đại trưởng lão hướng về phía Dạ Thiên Húc cung kính nói, nhưng động tác trong tay không có chút chậm lại.

“Lúc trước, sở dĩ phụ hoàng hạ mệnh lệnh như vậy là bởi vì không biết Phượng Phi Dực là một nữ tử. Bây giờ nếu đã biết Dực vương chính là nữ tử, nàng đương nhiên không thể có âm mưu soán vị, các ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?” Dạ Thiên Húc lo lắng giải thích. Giờ khắc này, hắn rất sợ mười đại trưởng lão ra sức muốn giết người.

“Nữ phẫn nam trang lẫn vào triều đình chính là tội khi quân phạm thượng, Phượng Phi Dực này, không thể giữ lại được.” Đại trưởng lão vừa dứt lời, lập tức tái gia tăng phần vu lực được xuất ra.

“Phượng Phi Dực, đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử thì chúng ta sẽ thủ hạ lưu tình! Hôm nay, mặc kệ phát sinh biến cố gì, mạng này của ngươi, chúng ta đều đã nắm chắc rồi!” Nhị trưởng lão cười lạnh một tiếng, vu lực trong tay không ngừng cuồn cuộn, hướng đến bên trong Thiên Lôi trận mà xuất ra.

“Chuyện đó cũng còn phải xem các ngươi có đủ bản lãnh hay không!” Trong Thiên Lôi trận, Phượng Thiên Dực cuồng tiếu một tiếng, đột nhiên trong lúc đó linh lực tăng vọt, từng đợt ánh sáng màu hoàng kim phát ra từ trong cơ thể, bao phủ toàn bộ thân hình của nàng.

“Chuyện này, đây là…” Mười vị trưởng lão chấn động, không dám tin nhìn vào một màn trước mắt.

“Không ngờ nàng lại có thể thăng cấp!” Tam trưởng lão nhịn không được mắng một tiếng, hai mắt khiếp sợ nhìn vào Phượng Phi Dực bên trong Thiên Lôi trận.

Dạ Thiên Húc kinh hỉ nhìn hết thảy mọi chuyện trước mắt.

Dực, thực xin lỗi, ta sai lầm rồi! Chỉ cần ngươi còn sống, dù cho ngươi có muốn giết ta báo thù, ta cũng vui vẻ chịu đựng!

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng hoàng kim trên người Phượng Phi Dực cũng theo đó mà dần dần nhạt đi, nàng đã đạt tới Thần Cấp.

“Thấy ta thăng cấp, có cần phải kinh ngạc như vậy không?” Phượng Phi Dực khẽ nhếch môi, trào phúng nói, “Cường giả cái gì, trong trạng thái này, cơ thể yếu ớt nhất, cho nên có rất nhiều ma thú thà rằng bề ngoài xấu xí, cũng không thích biến thân thành người, ta cũng không ngoại lệ. Nữ phẫn nam trang là để áp chế lượng linh lực cực đại của ta. Nay, ta khôi phục nguyên trạng, lượng linh lực bị ngăn chặn cũng sẽ theo đó mà trở về với cơ thể, cho nên, thăng cấp là điều đương nhiên, không phải sao? Các ngươi là hộ quốc trưởng lão, đạo lý dễ hiểu như vậy chắc cũng biết chứ?”

Mười đại trưởng lão bị Phượng Phi Dực nói thế, mặt lúc trắng lúc xanh, lại tìm không ra một câu để phản bác.

“Dực, thật tốt quá, ngươi mau đi ra a.” Dạ Thiên Húc kinh hỉ hô to.

Vẻ mặt Phượng Phi Dực phức tạp nhìn Dạ Thiên Húc, nàng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Dạ Thiên Húc, ngươi đã từng cứu mạng của ta. Hôm nay, ta đem mạng này trả lại cho ngươi, từ nay về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này gặp lại, chỉ là người dưng!” Phượng Phi Dực hờ hững nói, thanh âm kia, giống như sông băng ngàn năm, lãnh liệt.

Trong khi Dạ Thiên Húc khiếp sợ hét đến lạc giọng, linh hồn Phượng Phi Dực tựa như sương mù, chậm rãi bay lên, thoát ly khỏi thân hình phong hoa tuyệt đại kia. Cùng lúc đó, thân thể khuynh quốc khuynh thành kia, trong nháy mắt đã hóa thành tro tàn.

Đã không còn linh hồn cường đại chống đỡ, thân thể bình thường đương nhiên không thể chống chọi với uy lực của Thiên Lôi trận.

Đã đạt đến Thần Cấp, linh hồn có thể thoát ly thân thể mà tồn tại. Đương nhiên, chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định, thường là bảy bảy bốn mươi chín ngày. Trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày này, chỉ cần tìm được thân thể thích hợp, nàng liền có thể trọng sinh. Dù sao Nam Tang quốc này đã không còn đáng giá để Phượng Phi Dực lưu luyến nữa, chi bằng hoàn toàn thoát khỏi nơi này.

Một mạng đền một mạng, nàng, không nợ hắn cái gì!

Nhìn linh hồn kia đang chậm rãi rời đi, Dạ Thiên Húc tê tâm liệt phế, đứng dậy, điên cuồng hét lên.

“Dực, ngươi muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt, ta tuyệt đối không nói nửa câu oán hận, cầu xin ngươi đừng quyết liệt rời khỏi ta như vậy…” Dạ Thiên Húc nhìn linh hồn kia càng lúc càng bay xa, khóc đến độ nói không nên lời.

Nhưng mà, trả lời hắn, chỉ có tiếng gió thổi khắp núi. Linh hồn của Phượng Phi Dực đã không chút do dự, nhanh chóng rời đi.

“Dực —” Đúng lúc đó, một đạo thân ảnh màu trắng chạy như điên mà đến, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy đau lòng.

Tâm của Phượng Phi Dực co rút đau đớn một trận mạnh. Sau đó bất đắc dĩ tự giễu, không ngờ một linh hồn cũng có thể đau lòng.

Lạc Tuyết, thực xin lỗi!

Trong lòng Phượng Phi Dực than nhẹ một tiếng, linh hồn nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.