Hai người cứ đứng giằng co ở ngay cửa như vậy, không ai dám đến gần chứ đừng nói tới lên tiếng hỏi nguyên do.
Đoán chừng qua một lúc lâu sau, đột nhiên Hầu Quân Lâm nhớ tới mục đích của mình, sau đó mới phun ra một câu: “Hôm nay tới đây thôi, nếu như có cơ hội, ta rất muốn đọ sức với ngươi thêm vài lần nữa.”
Hắn không biết nếu như hai người bọn họ thật sự đánh nhau thì không biết ai sẽ thắng, hoặc cũng có thể là hai bên thảm bại.
Mộ Dung Hàn lạnh lùng nhìn bóng lưng hắn rời đi, đôi mắt thâm thúy lóe ra sát khí, sau đó mới rời khỏi Ám Nguyệt.
“Hầu Quân Lâm, ngươi đã đến rồi.” Thiên Thiên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, không cần suy nghĩ cũng biết người tới chính là Hầu Quân Lâm, Mặc đã ở trong này, mà Hàn vừa mới rời đi, vậy người này dĩ nhiên chính là hắn.
“Thiên Thiên, ta có một chuyện muốn nói cho ngươi biết, hi vọng ngươi không quá lo lắng.” Hầu Quân Lâm nín thở nói xong, mặc dù hắn không biết Thiên Thiên sẽ phản ứng như thế nào, nhưng nếu nàng đã nhờ hắn phái người đi đón thì hắn liền biết hai người kia có địa vị không thấp trong lòng nàng.
“Hả?” Chuyện gì có thể khiến trang chủ của Tiêu Diêu sơn trang có vẻ mặt như vậy? Đột nhiên nàng nghĩ tới một chuyện, nàng nhớ rằng khi mình mới giải quyết xong Dương Vĩ thì đã nhờ Hầu Quân Lâm phái người đi đón Tinh nhi cùng Như Huyên ngay, chẳng lẽ...
“Các nàng…” Thiên Thiên đột nhiên trở nên gấp gáp, trong lòng thầm sợ suy đoán của mình là thật.
“Lúc người của ta đi đến lúc đó thì cũng không tìm thấy tung tích của các nàng, hơn nữa người của ta còn phát hiện thứ này ở trên mặt đất.” Hầu Quân Lâm lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa màu trắng sạch sẽ.
Đây là của Như Huyên! Nàng nhớ rằng Như Huyên rất nâng niu chiếc khăn lụa này, bình thường còn không dám lấy ra chứ nói gì tới chuyện vứt trên mặt đất, mà bây giờ nó lại xuất hiện ở đó, vậy khả năng duy nhất là họ đã xảy ra chuyện.
“Rốt cuộc người của ngươi có tra được là ai đã bắt các nàng đi hay không?”
Hầu Quân Lâm lắc đầu một cái, dù sao ngay cả dáng vẻ của hai người bọn họ ra sao người của hắn cũng không biết, căn bản không có cách nào để xuống tay.
“Mặc, về thành.” Thiên Thiên đứng dậy, lạnh giọng nói.
Dám bắt người của nàng, chính là đối nghịch với nàng.
“Vâng.”
. . . . . .
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa chạy nhanh trong một con ngõ nhỏ hẹp.
“Sấu, nhanh hơn chút nữa, nếu như họ tỉnh lại thì rất phiền phức.” Nam tử ngồi ở bên cạnh xe ngựa thúc giục, cặp mắt như có như không liếc về phía hai người bên trong xe ngựa.
“Biết rồi, đừng giục nữa, ngươi đã giục suốt trên đường rồi, lỗ tai của ta muốn mọc kén rồi.” Nam tử bị gọi là Sấu không nhịn được mà oán giận.
“Ngươi cho rằng ta muốn vậy sao? Ngươi cũng không nghĩ thử xem chúng ta đã ra ngoài làm việc bao lâu, nếu không trở về nhanh thì tiểu thư sẽ nổi giận, đến lúc đó một mình ngươi tới chịu phạt đi.” Nam tử kia trợn trắng mắt, giống như hắn ta rất vui vẻ với việc thúc giục người gọi là Sấu kia.
“Được, được, được, ta biết rồi.” Sấu bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nghĩ tới dáng vẻ tiểu thư nổi giận, trong lòng liền sợ hãi.
Vốn dĩ bên trong xe Như Huyên đã sớm tỉnh lại, chỉ là nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, khiến bọn họ lầm tưởng rằng nàng vẫn đang hôn mê.
Nghe xong cuộc đối thoại của bọn hắn, tạm thời nàng vẫn không có cách biết được rốt cuộc là ai muốn bắt các nàng, nhưng nàng biết, trước mắt các nàng vẫn an toàn. Nhưng nàng phải làm sao để thông báo chuyện bọn họ bị bắt đi cho chủ tử biết đây? Chủ yếu chính là nàng không biết chủ tử ở đâu, chỉ biết chủ tử vẫn còn sống trên đời. Khi Như Huyên vẫn còn đang suy nghĩ thì xe ngựa đã ngừng lại.
Sau đó, họ bị hai nam nhân kia chia ra vác lên vai, nhân cơ hội này Như Huyên khẽ hé mắt, trừng một cái, tại sao lại ở chỗ này? Sao nàng lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người bắt các nàng là...