Ba ngày sau.
Thiên Thiên cau mày. Nàng không ngờ người luôn luôn tàn nhẫn như Dương Vĩ lại là kẻ si tình. Xem ra hắn thích mẫu thân thật lòng, chỉ suy nghĩ quá mức cực đoan.
“Chủ tử, người định làm gì tiếp theo?” Mặc đứng ở một bên mở miệng hỏi.
“Dự định?” Đúng vậy, quả thật suy nghĩ bây giờ không giống với lúc đầu nữa, chỉ là...
Thật lâu sau.
Thiên Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn Mặc, sau đó lại cúi xuống, nhẹ giọng nói: “Ta muốn khiến kẻ đã từng làm tổn thương người của ta phải trả một cái giá thật đắt.”
Ở hiện đại, nàng không có cách nào để thực hiện, nhưng ở nơi này, nàng tuyệt đối có năng lực. Trong đầu Thiên Thiên chợt thoáng qua một bóng người, ánh mắt trở nên sắc bén, trên người tản ra khí lạnh bức người, khiến không ai dám đến gần.
“Chỉ cần chủ tử muốn, ta vĩnh viễn đứng bên cạnh chủ tử, làm quản gia cho chủ tử.” Mặc nói gằn từng chữ, vẻ mặt cũng nặng trĩu đi, giống như sắp xảy ra chuyện lớn.
“Mặc, ngươi là đồ đệ của Quỷ y, lúc trước ta cảm thấy ngươi tuyệt đối không phải người tầm thường, ngươi lựa chọn đứng bên cạnh ta làm một quản gia bình thường hẳn là có mục đích! Mặc dù ta không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ không làm ra chuyện hại ta.” Thiên Thiên nhẹ nhàng nói.
Thật ra thì từ lâu Mặc đã đoán được, lấy sự thông minh tài trí của nàng, đã sớm biết được khi hắn chọn làm một người làm bình thường là có mục đích; hắn đã từng nghĩ tới việc nói hết tất cả những chân tướng cho nàng, nhưng hắn không thể, chỉ có thể lựa chọn yên lặng đứng ở bên cạnh nàng, cũng như để bảo vệ nàng.
“Cảm tạ chủ tử đã tin tưởng ta, ta nguyện ý hy sinh toàn bộ tính mạng của mình để bảo vệ chủ tử.”
“Sinh mệnh mỗi người đều vô cùng quý giá, ngươi không cần phải lấy mạng ngươi để đổi lấy mạng ta. Cái chết là thứ mà mỗi người đều phải đối mặt. Nếu như thật sự có ngày đó, Mặc, ta hi vọng ngươi không hy sinh mạng mình để cứu ta, biết không?” Nàng là người đã chết một lần, đối với cái chết, nàng không sợ, nàng không hy vọng có người vì nàng mà hy sinh đi tính mạng của mình.
Mặc không trả lời, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
…
Sau khi Hầu Quân Lâm xử lý xong chuyện của sơn trang thì lập tức đi tới Ám Nguyệt Các gặp Thiên Thiên, chỉ là không ngờ rằng lúc hắn mới vừa bước vào cửa Ám Nguyệt thì gặp phải Mộ Dung Hàn.
“Sao Mộ Dung công tử biết Thiên Thiên sống ở Tiêu Diêu sơn trang?”
“Chẳng lẽ Trang chủ quên mất, là Mặc nói cho ta biết.” Mộ Dung Hàn hơi mỉm cười nói.
“Thật sao? Trước đây ta từng phái người đi tìm Mộ Dung công tử, nhưng lại phát hiện Mộ Dung công tử không ở Tây Lũng quốc, không biết làm sao Mộ Dung công tử có thể biết được chuyện này từ miệng Mặc?” Lúc trước kết quả điều tra của hắn không tra được nhiều thông tin về bối cảnh của nam tử này, hơn nữa lúc đó hắn ta cũng không ở Tây Lũng quốc, mà Mặc lại nói là trước đó hắn đã gặp nam tử này ở kinh thành, vậy nên quan hệ của hai người họ tuyệt đối không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
“Không sai, lúc trước ta cho rằng Thiên Thiên thật sự đã chết, vô cùng đau lòng đi du ngoạn khắp nơi, chỉ là không ngờ lúc trở lại Túy Hương lâu lại thấy Mặc nhắn lại, mới lập tức chạy tới Tiêu Diêu sơn trang, đây chính là câu trả lời của ta, không biết Trang chủ có tin hay không?” Mộ Dung Hàn thu lại nụ cười nhàn nhạt lúc trước, thay vào đó là giọng nói lạnh như băng.
“Mặc kệ ta có tin hay không, ta hoàn toàn không cho phép bất cứ kẻ nào có thể làm tổn thương đến Thiên Thiên, chỉ cần dám tổn thương đến nàng thì chính là đối nghịch với cả Tiêu Diêu sơn trang này, ta sẽ khiến người dám làm tổn thương tới nàng phải trả giá thật lớn.” Hầu Quân Lâm cũng không khách khí như trước, cả người toát lên khí thế âm trầm.
Hai người cứ đứng đối địch với nhau ở cửa như vậy, không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo khẩn trương, chỉ cần thoáng chút không cẩn thận thì có thể sẽ khơi mào lên một cuộc chiến tranh.