Hôm sau ở Tuyết Viên.
“Nương nương, nô tỳ hỏi thăm được, tối hôm qua Hoàng thượng đã tỉnh lại, nhưng mà Hoàng thượng lại không nhắc một chữ nào về chuyện của Thục phi, còn nữa, Hoàng thượng vẫn vào triều giống như thường ngày.” Một cung nữ thở không ra hơi nói.
“Hoàng thượng thật không có nhắc một chữ nào tới nữ nhân kia sao?” Nhìn kỹ, có thể nhìn thấy ở nơi khóe mắt của Tuyết Diên có một tia vui vẻ.
“Vâng, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, từ sau khi Hoàng thượng tỉnh lại, chưa bao giờ nhắc tới Thục phi.” Cung nữ này quả quyết nói.
“Ừ, tốt, các ngươi lui xuống đi.”
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Tuyết Diên, nụ cười của nàng càng ngày càng đậm, xem ra thuốc kia thật sự có hiệu quả, Hoàng thượng thật sự đã quên nữ nhân đó, chỉ cần hoàng thượng quên nữ nhân kia, nàng sẽ có biện pháp khiến cho trong lòng của Hoàng thượng chỉ có một mình nàng thôi.
...
“A...” Một tiếng thét chói tai lướt qua cả Hoàng Thành.
“Chuyện gì?” Long khải Diêm đang vùi đầu phê duyệt tấu chương cũng ngẩng đầu lên hỏi.
“Để nô tài đi xem một chút.”
Không lâu sau, chỉ thấy vẻ mặt Tiểu Lý Tử sợ hãi chạy về.
“Hoàng thượng, thi thể của Thục phi bị người khác hủy dung!”
“Thục phi? Trong ấn tượng của Trẫm giống như chưa từng sắc phong người nào là Thục phi mà!” Long khải Diêm nhíu mày nói.
“Ách...” Tiểu Lý Tử kinh ngạc nhìn Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng quên Thục phi rồi sao? Thảo nào sau khi Hoàng thượng tỉnh lại cũng chưa từng nhắc tới Thục phi, hóa ra là Hoàng thượng quên mất tất cả ký ức về Thục phi.
“Bẩm Hoàng thượng, Thục phi chính là...”
“Nô tì tham kiến hoàng thượng.” Tuyết Diên xuất hiện vừa đúng lúc khiến cho Tiểu Lý Tử ngừng lại lời đang muốn nói.
“Nàng tới đây làm gì?” Sau khi Long khải Diêm liếcTuyết Diên một cái thì rũ mắt xuống tiếp tục phê duyệt tấu chương.
“Đây là trà bổ thân thể nô tì tự mình pha cho hoàng thượng.” Tuyết Diên nhận lấy bình trà cung nữ đưa sang rồi đi tới trước mặt của Long Khải Diêm.
“Để ở một bên là được, nàng có thể rời đi rồi.”
“Vậy nô tì để lại ở đây, Hoàng thượng, người nhớ uống nha!” Tuyết Diên quyến rũ nói.
Rất nhanh, bên trong thư phòng chỉ còn lại một mình Long khải Diêm và Tiểu Lý Tử đang lẳng lặng ngây ngốc đứng ở một bên.
Long khải Diêm lẳng lặng nhìn trà bổ thân thể này, rồi sau đó mở miệng nói: “Tiểu Lý Tử, mới vừa rồi ngươi nói thi thể của Thục phi bị hủy dung sao?”
Tiểu Lý Tử gật đầu một cái, nhưng không dám nói quá nhiều, bởi vì mới vừa rồi, trước khi rời đi ánh mắt của Tuyết phi nương nương nhìn mình vô cùng sắc bén, xem ra Tuyết phi không muốn Hoàng thượng nhớ tới Thục phi!
“Đưa trẫm đi nhìn một chút.” Mặc dù đối với Thục phi này hắn không hề có ấn tượng, nhưng mà mới vừa rồi Tuyết Diên xuất hiện quá đúng lúc, hơn nữa trước khi nàng ấy rời đi còn đưa mắt nhìn về phía Tiểu Lý Tử, dù sao đi nữa hắn cũng phải đi nhìn một chút người gọi là Thục phi này.
“Vâng, nô tài tuân chỉ.”
Cung Vĩnh Hòa.
Từ lần trước, sau khi Thiên Thiên rời khỏi hoàng cung, Hồng, Hoàng, Lam, Lục cũng không bị Long khải Diêm phái đi những chỗ khác, cho nên bọn họ vẫn còn đang tiếp tục ngây ngốc ở bên trong.
Mà tiếng thét chói tai truyền đến là của cung nữ Hồng.
Mặc dù bọn họ tiếp xúc với Thiên Thiên không nhiều lắm, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng vô cùng ưa thích người chủ tử này, cho nên sau khi bọn họ biết tin chủ tử của bọn họ đã chết, trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
“Hoàng, rốt cuộc là ai, lại có thể ra tay ác độc như vậy, nương nương cũng đã chết rồi, tại sao còn phải hủy đi dung mạo của nương nương chứ?” Hồng quỳ trên mặt đất, tay không ngừng lau chùi vết máu đã khô ở trên thi thể của Thục phi.
“Nương nương thật là đáng thương, sắp hưởng thụ vinh hoa phú quý, còn có thể lấy được độc sủng của Hoàng thượng, lại chết như vậy, hơn nữa sau khi chết còn bị người khác hủy dung, hu hu.” Hoàng khóc rống nói.
“Hoàng, ngươi nói có phải là Tuyết phi nương nương hay là Lương phi nương nương phái người làm hay không?” Hồng thấp giọng nói.
“Suỵt, cẩn thận tai vách mạch rừng, lời như vậy không thể nói lung tung, nếu không ngươi sẽ gặp họa đó.” Hoàng vội vàng che miệng của Hồng lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Nói rõ một chút, nếu không trẫm lập tức sẽ khiến cái đầu của hai người các ngươi rơi xuống đất.” Long khải Diêm không nghĩ tới mới vừa đi tới cung Vĩnh Hòa thì đã nghe thấy lời mà hai người kia nói nhỏ với nhau.