Cực Phẩm Khí Phi

Chương 96: Chương 96: Chương 95: ngất xỉu




“Bụp” một tiếng, tim của hai người Hồng, Hoàng như nhảy ra khỏi ngực, thẳng tắp quỳ trên mặt đất khấu đầu.

“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Long Khải Diêm sải bước, lướt qua hai người cung nữ trên đất, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn nữ tử trên giường, mặc dù mặt nàng đã bị hủy, nhưng đôi tay ngọc nhỏ dài trắng noãn, còn dáng người kia nữa, có thể đoán ra nữ nhân này chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng, vì sao mình không có một chút ấn tượng nào đối với nàng.

“Nàng chính là Thục phi?”

“Bẩm hoàng thượng, mặc dù gương mặt đã bị hủy, nhưng nô tỳ xác định đây chính là Thục phi nương nương.” Hoàng sợ hãi nói, rất sợ nói sai một chữ, liền bị kéo ra ngoài chặt đầu.

“Các ngươi lặp lại một lần nữa những lời nói vừa rồi.” Con ngươi lạnh lẽo như sương nhàn nhạt quét qua hai người cung nữ đang quỳ dưới đất, rồi sau đó tầm mắt lại rơi vào thi thể trên giường.

“Hoàng thượng tha mạng, đó là nô tỳ nói bậy nói bạ, nô tỳ không dám, không dám nữa.” Hai người Hồng, Hoàng run sợ nói.

“Không nói thì trực tiếp xử trảm .” Long Khải Diêm thu hồi tầm mắt của mình, lạnh lùng nhìn cung nữ quỳ dưới đất.

“Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ biết không nên nói bậy nói bạ ở sau lưng.”

“Nói.”

“Nô tỳ chỉ là suy đoán gương mặt nương nương là bị. . . . . . Bị. . . . . . Bị Tuyết phi nương nương hủy.” Hoàng thoáng ngẩng đầu liếc nhìn hoàng thượng, rồi sau đó bị khí lạnh như sương dọa cho phát sợ, run rẩy nói.

“Hoàng thượng, nô tỳ tự biết tội đáng chết vạn lần, không thể tùy ý vu oan chủ tử, cầu xin hoàng thượng bỏ qua cho hai nô tỳ.” Hồng sợ hãi nói.

Long Khải Diêm trầm tư, không cách nào suy đoán tâm tình của hắn, mà trên đất Hồng, Hoàng cũng không dám lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng quỳ trên mặt đất.

Soạt một tiếng, Long Khải Diêm phẩy ống tay áo, rồi sau đó mặt đen lại rời khỏi cung Vĩnh Hòa.

“Hồng, hoàng thượng bỏ qua cho hai chúng ta sao?” Hoàng ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu vàng sáng, cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, mới mở miệng hỏi.

“Ôi, rốt cuộc cũng tránh được một kiếp, nhất định là nương nương ở trên trời có linh thiêng phù hộ chúng ta, về sau ngươi nói chuyện không thể không khống chế như vậy, đây là trong cung, nói chuyện phải cẩn thận một chút, nếu không ngày nào đó mất đầu cũng không biết.” Hồng kích động nói.

“Ừ, sau này ta cẩn thận một chút là được, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện mới vừa rồi nữa.”

“Chúng ta tiếp tục đi!” Hồng gật đầu, rồi sau đó lại bắt đầu từ từ lau chùi vết máu.

. . . . . .

“Tham kiến hoàng thượng!”Thư phòng to như vậy đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

“Đi điều tra một chút, chuyện gì đã xảy ra với Thục phi ở cung Vĩnh Hòa? Còn nữa, rốt cuộc là người nào lại không bỏ qua cho một thi thể như vậy?” Sau khi Long Khải Diêm từ cung Vĩnh Hòa trở về, trong đầu không ngừng xuất hiện một bóng người mông lung, nhưng hắn lại không thấy rõ bóng dáng kia rốt cuộc là ai?

Bóng đen kia không chỉ cảm thấy kinh ngạc, ý của hoàng thượng là gì đây?

“Bẩm hoàng thượng, Thục phi không phải là phi tử mới được hoàng thượng sắc phong sao? Nhưng vào ngày Thục phi được sắc phong, đã bị người mặc áo đen bắt đi, sau đó hoàng thượng tìm được Thục phi thì Thục phi đã rơi xuống vách núi bị mất máu quá nhiều mà chết, hoàng thượng cũng bởi vì thế mới bị ngất xỉu, do hoàng thượng ngất xỉu, nên bọn thị vệ không thể làm gì khác hơn là tạm thời đặt thi thể của Thục phi ở cung Vĩnh Hòa.” Thì ra bóng đen kia là ám vệ được Long Khải Diêm phái đi, âm thầm ẩn núp ở bên cạnh Thiên Thiên.

Long Khải Diêm nhíu chặt mày, sắc mặt càng ngày càng khó coi, mà đầu óc giống như cũng thoáng qua một đoạn ngắn, nhưng chính hắn lại không cách nào thấy rõ đoạn ngắn kia rốt cuộc là cái gì, còn bóng lưng xinh đẹp trong đó, rốt cuộc là ai? Những thứ này hắn đều không cách nào thấy rõ, mà đầu càng ngày càng đau.

Bóng đen nhìn đôi tay ôm đầu của hoàng thượng, mặt lo lắng: “Hoàng thượng, thuộc hạ lập tức đi tìm thái y.”

“Ngươi nói. . . . . . , Thục phi rốt cuộc là ai?” Càng muốn tới gần bóng dáng kia, đầu lại càng đau.

“Thục phi là Tứ tiểu thư của Tể Tướng Thượng Quan, tiểu thư Thượng Quan Thiên Thiên.”

“A. . . . . .” Khi hắn nghe được bốn chữ này thì đầu đau như nổ tung, rồi ngất đi.

“Hoàng thượng. . . . . .”

Hồi lâu.

Tuyết Diên nghe nói hoàng thượng ngất xỉu lần nữa, nóng lòng chạy tới ngự thư phòng, nàng nghe nói hắn đi qua cung Vĩnh Hòa, nhưng có phải Hoàng thượng đã nhớ ra cái gì rồi hay không, mới có thể ngất xỉu.

“Tham kiến Tuyết phi nương nương!”

“Tại sao Hoàng thượng lại ngất xỉu? Thái y, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tuyết Diên lo lắng hỏi, trên mặt đầy lo lắng không làm cho người nào có thể hoài nghi dụng ý thực sự của nàng.

“Bẩm nương nương, lúc này tất cả mạch tượng của hoàng thượng đều bình thường, mà thần nghĩ, thần cảm thấy hoàng thượng là do không thể nào tiếp nhận được việc Thục phi chết đi, từ đó lựa chọn quên mất một phần trí nhớ, nhưng chỉ cần có người nhắc tới, hoặc là đột nhiên suy nghĩ một chút để hồi phục trí nhớ, hoàng thượng sẽ nhức đầu, rồi sau đó sẽ ngất xỉu.”

“Ý của ngươi nói là trong trí nhớ của hoàng thượng đã hoàn toàn không nhớ tới Thượng Quan Thiên Thiên nữa ư?” Chuyện này vừa đúng phù hợp với tâm ý của nàng.

“Đây cũng chỉ là suy đoán tạm thời của thần.”

“Được, để tinh thần và thể xác của hoàng thượng được khỏe mạnh, bắt đầu từ hôm nay, bất luận kẻ nào cũng không được nhắc về chuyện của Thượng Quan Thiên Thiên trước mặt hoàng thượng, nếu không, chém đầu.” Giọng nói của Tuyết Diên không lớn nhưng cũng làm cho tất cả mọi người ở đây nghe được.

“Nương nương, thi thể của Thục phi thì xử lý như thế nào?” Tiểu Lý Tử mở miệng hỏi.

“Thượng Quan Thiên Thiên còn chưa chính thức được sắc phong, còn chưa là phi tần của hoàng thượng, liền xử lý theo phương pháp của dân chúng là được.” Mặc dù nàng rất muốn trực tiếp vứt thi thể của nữ tử kia xuống bãi tha ma, nhưng nàng biết nàng không thể, nếu không, hình tượng của nàng sẽ bị hủy.

“Nhưng nương nương, dù nói thế nào, hoàng thượng đã hạ chỉ sắc phong, theo quy cũ. . . . . .” Tiểu Lý Tử lại muốn nói tiếp gì đó liền bị Tuyết Diên quát.

“Vậy thì thế nào, chỉ cần nàng không vào cung nhận sắc phong, thì không phải là phi tần của hoàng thượng, cũng chỉ là dân thường, chẳng lẽ lời Bổn cung nói không ai nghe sao?”

“Muội muội đang làm gì vậy? Cần gì so đo với một nô tài.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói hào phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.