Khi nam tử đang cười điên cuồng, Thiên Thiên và đám người Hầu Quân Lâm đã lặng yên đi vào trong phòng, chỉ là Thiên Thiên không nghĩ tới, đập vào mắt nàng lại là cảnh tượng như vậy.
Một nam nhân cả người không một mảnh vải đang đứng trước một bức hoạ cười điên cuồng.
Tiếng nói vừa dừng, lập tức tiếng cười của nam tử kia cũng ngưng hẳn, hắn xoay người nhìn về phía giọng nói phát ra.
“Liên nhi...” Nam tử vui mừng nhìn người mới xuất hiện, gọi.
Thiên Thiên kìm nén sự chán ghét cùng cực nhìn nam tử trước mặt, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sau đó, một bộ đồ rơi xuống người nam tử kia: “Mặc y phục của ngươi vào.” Mộ Dung Hàn lạnh lùng nói.
Lúc này, nam tử mới chú ý tới bên cạnh nữ tử còn có ba nam tử, mà nhìn qua, dáng vẻ của tất cả bọn hắn đều không phải là người bình thường, hơn nữa có thể xông vào nơi này, thì đúng là không tầm thường.
Mà nữ tử có vài phần giống với Liên nhi, cũng không phải là nàng.
“Ngươi không phải là Liên nhi, các ngươi là ai?” Cùng lúc nói chuyện, nam tử đã mặc xong y phục.
Sau khi nghe được tiếng động mặc y phục, Thiên Thiên biết hắn đã mặc y phục tử tế, liền chuyển tầm mắt đến, lạnh lùng nhìn nam tử đã hành hạ ngoại công nàng: “Ngươi là Dương Vĩ!”
Không sai, nam tử này chính là Dương Vĩ.
Hai mắt Dương Vĩ nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, phát hiện không chỉ dáng vẻ của nữ tử này, mà ngay cả khí chất trên người cũng đều cực kỳ giống người kia, chẳng lẽ...
“Ngươi là nữ nhi của nàng - Thượng Quan Thiên Thiên.” Dương Vĩ đột nhiên nhớ tới một việc lúc trước thủ hạ đã bẩm báo. Thi thể của đứa bé mà hắn nhìn thấy lần trước chỉ là một vật thế thân, người trước mắt mới thật sự là Thượng Quan Thiên Thiên, là nữ nhi của nàng.
“Thượng Quan Thiên Thiên đã chết, bây giờ người đang ở trước mắt ngươi chính là Sở Thiên Thiên.” Thiên Thiên chán ghét nói.
“Mặc kệ ngươi tên gì, nếu ngươi đã là nữ nhi của nàng thì nợ của nàng là do ngươi trả.” Đáy mắt Dương Vĩ hiện lên sự hận thù, nội lực toàn thân ngưng lại trong lòng bàn tay, nhưng khi hắn chuẩn bị đánh ra một chiêu thì...
“Phốc...” Hắn đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có một luồng khí kỳ dị, mà luồng khí này lại đối địch với nội lực trong cơ thể hắn.
“Mặc, đưa hắn tới đại sảnh giúp ta.” Thiên Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn y phục Dương Vĩ dính đầy máu, sau đó bước ra ngoài, đi tới đại điện.
Dương Vĩ tỏ vẻ không thể tin nhìn bóng lưng nàng rời đi, một chiêu hắn còn chưa kịp đánh mà đã thua trên tay nàng rồi sao, cuối cùng là vì sao? Còn nữa, vì sao thân thể hắn lại trở nên như vậy, toàn thân yếu đuối vô lực? Chẳng lẽ là... Do trúng độc? Không có khả năng, hắn chưa đụng tới bất cứ đồ ăn nước uống gì, tại sao có thể như vậy?
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ thì thân thể hắn đã bị Mặc kéo đến phía đại điện.
“Rốt cuộc các ngươi là ai? Dám đối xử với tôn chủ như vậy.”
Mấy người Thiên Thiên vừa tới đại điện, liền nghe thấy một nam nhân mặc đồ đen giận dữ hỏi.
Có điều, không ai thèm để ý tới câu hỏi của hắn, Thiên Thiên thờ ơ nhìn mọi người trên đại điện, những người này hẳn là thuộc hạ trước đó của ngoại công, mà nay, lại trở thành thuộc hạ của tên Dương Vĩ này.
Khi Dương Vĩ được kéo đến đại điện, Mặc liền vứt hắn sang một bên.
“Tôn chủ...” Nam tử mặc đồ đen quan tâm hỏi, nhưng thân thể của hắn cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể quan tâm bằng lời.
Dương Vĩ ngẩng đầu nhìn về phía đại điện, trên đại điện có khoảng ba mươi thuộc hạ đang đứng thẳng nhưng không thể nhúc nhích, mà trên mặt đất cũng có một đống thi thể.
Hắn không hề nghĩ tới bốn người bọn họ lại có thể khống chế được Ám Nguyệt trong thời gian ngắn như vậy, hơn nữa còn khiến thủ hạ đắc lực của mình…
“Ngay tại đây, ta sẽ nói đơn giản rõ ràng, từ hôm nay trở đi, ta sẽ là chủ nhân Ám Nguyệt, mà hắn ta, là nô lệ của ta.” Thiên Thiên thờ ơ nhìn mấy chục người bên dưới, nói.