Ngay lập tức, dưới đài truyền ra một tràn tiếng thở mạnh.
Trong đó có vài vị nguyên lão không những hoài nghi nữ tử trước mắt, ngược lại còn phát hiện ra nàng khá quen, đồng thời cũng tò mò về thân phận của nàng, còn có lời nói vừa rồi của nàng.
Mà một số người còn lại thì chỉ quay mặt nhìn nhau.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có chứng cớ gì mà dám nói Ám Nguyệt là của ngươi?” Nam tử này xem Dương Vĩ như thần tượng để sùng bái, ấy thế bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một nữ nhân nói rằng nàng chính là chủ nhân của Ám Nguyệt, hơn nữa còn xem Tôn chủ là nô lệ, đương nhiên trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ.
Mà những người khác chỉ lẳng lặng đợi ở một bên.
“Tại sao ngươi lại nói ngươi là chủ nhân của Ám Nguyệt?” Dương Vĩ gắng gượng chống đỡ thân thể mềm yếu đứng lên mặt đất, nhìn thẳng vào chỗ ngồi vốn thuộc về mình.
“Tại sao? Dương Vĩ, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách ngồi lên vị trí này sao? Nếu như không phải tại ngươi, mẫu thân ta sẽ không đào hôn, cũng sẽ không phải chịu những đau khổ và hành hạ sau này; nếu như không phải tại ngươi, ngoại công cũng sẽ không bị ngươi lăng nhục nhiều năm, cuối cùng phải ôm nỗi oán hận mà chết. Nếu như không phải tại ngươi, ngoại công và mẫu thân ta sẽ không bị chia cắt; nếu như không phải tại ngươi, ngoại công cũng sẽ không phải chịu những trận tra tấn hành hạ kia.” Thiên Thiên lạnh lẽo nói.
Người bên dưới ồ lên, một vài thành viên cũ nhanh chóng hiểu ra. Khó trách bọn họ cảm thấy nữ tử trước mắt có phần quen thuộc, thì ra nàng là nữ nhi của các chủ, cháu ngoại của lão các chủ.
“Ha ha ha, nếu như không phải là tại lão già kia, tại sao ta phải chịu hết sự khinh bỉ, chê cười của người trong thiên hạ. Nếu không tại nữ nhân kia, sao ta phải trở thành như vậy.” Dương Vĩ đột nhiên cười lớn.
“Không sai, có được vị trí này quả thật là do ta ép lão già kia viết ra giấy thoái vị, là ta nhốt lão già đó vào trong địa lao, cũng do ta ra lệnh cho người khác bắt lão già kia nuốt thuốc độc, đánh gãy tay chân, kinh mạch của hắn. Đây chính là cái giá mà lão ta phải trả.” Dương Vĩ tiếp tục nói.
Tiếng hít thở mạnh không ngừng vang lên, mấy vị nguyên lão còn tưởng rằng tôn chủ bọn họ là do lão các chủ quyết định trao quyền, không ngờ hắn lại đối xử với lão các chủ như thế, những năm gần đây, bọn họ đều bị hắn lừa gạt.
“Phản đồ, ngươi dám gây ra tội ác tày trời như vậy, dám làm ra chuyện tổn thương lão các chủ, may mắn là năm đó các chủ không gả cho ngươi, nếu không, lúc còn sống các chủ sẽ bị huỷ hoại trong tay ngươi.” Một người trong số các nguyên lão lên tiếng nói.
“Thiếu chủ, bắt đầu từ hôm nay, người chính là Các chủ Ám Nguyệt Các.” Một vị nguyên lão khác mở miệng nói.
Sau đó, những người còn lại cũng chỉ trích Dương Vĩ.
. . . . . .
“Ha ha ha, một đám phế vật. Muốn chém giết, muốn róc thịt thì tha hồ, dù sao cũng coi như ta đã báo thù, chỉ tiếc rằng ta không tự tay giết chết nữ nhân Sở Liên kia. Nhưng dù sao ta cũng đã tự tay giải quyết lão già Sở Hoan rồi.” Dương Vĩ xem tình hình trước mắt thì đã biết tối nay hắn không thể bình an thoát khỏi.
“Ngươi nói rõ ràng một chút.” Nói dứt lời Thiên Thiên đã đi tới trước mặt Dương Vĩ, giương mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta.
Dương Vĩ không ngờ võ công của nữ tử này lại lợi hại như vậy, có thể tới trước mặt hắn nhanh như thế.
“Chẳng lẽ ngươi quên Sở Hoan chết như thế nào sao?”
“Là ngươi, người kia là người của ngươi?” Thiên Thiên đột nhiên nhớ tới chuyện đột nhiên đổi người canh gác vào ngày đó, nếu như không phải do người đó, ngoại công vẫn còn sống, mà không...
“Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ không truy cứu chuyện ngươi mang theo người chạy trốn khỏi địa lao hay sao? Xem ra ta đã đoán không sai, người cứu lão già kia chính là người của Tiêu Diêu sơn trang.” Khi Dương Vĩ nói lời này, ánh mắt lại liếc nhìn Hầu Quân Lâm ở sau lưng Thiên Thiên.
“Quan hệ giữa Tiêu Diêu sơn trang và lão già kia không tệ, hơn nữa, ngay dưới mí mắt ta người có thể cứu được lão già kia, ngoại trừ người của Tiêu Diêu sơn trang ra thì còn có thể là ai, chỉ là không nghĩ tới các ngươi lại cho ta một cơ hội tốt như vậy, không chỉ có thể giúp người của ta dẫn lão già kia tới trụ sở bí mật, hơn nữa còn có thể thay đổi kế hoạch hành động. Cơ hội tốt như vậy, sao ta có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.” Dương Vĩ tiếp tục nói.
“Đáng chết...” Giọng nói của Thiên Thiên mang theo vài phần rét lạnh, mấy phần tức giận, vừa dứt lời, chỉ thấy Dương Vĩ đã bị văng xa mấy trượng. (1 trượng = 3,33m)
“Tôn chủ...” Bởi vì thân thể của người áo đen kia không thể nhúc nhích, cũng không nhìn thấy Dương Vĩ bị thương như thế nào, chỉ có thể lớn tiếng gọi.
“Hắn là nô lệ của ta, không phải là tôn chủ của ngươi.” Thiên Thiên lạnh lùng nhìn người áo đen kia.
Mà Mặc cũng rất ăn ý, trực tiếp bổ một chưởng về phía người áo đen kia.
“A…”
Một chưởng này của Mặc dùng tới mười tầng công lực, cho nên nội tạng của người áo đen kia đã bị vỡ nát, chết ngay tại chỗ.
“Mặc, đánh gãy tất cả kinh mạch của hắn, ta muốn hắn phải chịu đựng tất cả đau đớn mà ngoại công đã chịu, hơn nữa còn phải khiến hắn sống không bằng chết. Dương Vĩ, ha ha, ta xem ngươi là Dương Vĩ hay là Liệt Dương.” Thiên Thiên cười lạnh.