Khi Hầu Quân Lâm mang theo Tinh nhi và Điệp Huyên trở lại khách điếm thì nhìn thấy ba hắc y nhân vốn là tùy tùng của Thiên Thiên đã trở lại khách điếm.
Hầu Quân Lâm đang muốn tiến lên hỏi tung tích của Thiên Thiên, lại bị một người tranh hỏi trước.
“Không phải ngươi nói sẽ dẫn chúng ta tới gặp tiểu thư sao? Tiểu thư đâu rồi?” Dọc theo đường đi, vừa nghĩ tới là có thể thấy được tiểu thư đã lâu ngày không gặp, cảm xúc trong lòng Tinh nhi liền không nhịn được dâng trào.
Nhưng sau khi nàng đến khách điếm, chỉ nhìn thấy ba đạo bóng dáng trong phòng, mà không thấy được bóng dáng mình muốn gặp kia, liền xoay người ngẩng đầu nhìn nam tử đẹp trai trước mắt, không kìm nén được mà hỏi.
Hầu Quân Lâm nhún nhún vai, hắn cũng đang muốn hỏi vấn đề này. Nếu như không phải bị nàng ngắt lời, hắn đã sớm hỏi rồi, nói không chừng còn có thể tìm được đáp án. Lúc hắn vừa mở miệng thì lại nghe thấy giọng nói của Tinh nhi, “Này, ngươi sẽ không lừa chúng ta chứ! Nói thế nào thì tiểu thư cũng coi như là ân nhân cứu mạng của ngươi, mà ta, nói thế nào cũng đã từng giúp tiểu thư cứu ngươi, làm sao ngươi có thể lừa ta? Sao lại lấy danh nghĩa của tiểu thư lừa chúng ta chứ?”
Vừa nghe, thiếu chút nữa Hầu Quân Lâm liền té xỉu, hắn tốt bụng đem các nàng từ hoàng cung cứu ra, các nàng không nói cảm ơn thì cũng coi như xong, lại còn dám nói hắn lừa gạt các nàng, khi hắn muốn mở miệng cãi lại thì giọng nói kích động của Tinh nhi lại một lần nữa ngắt lời hắn.
“Mặc quản gia, hóa ra ngươi cũng ở đây, có nghĩa là tiểu thư cũng ở đây, vậy tiểu thư đâu? Tinh nhi rất nhớ tiểu thư.” Hóa ra Tinh nhi nhìn thấy bóng dáng của Mặc, không trách được sẽ kích động như thế.
“Vậy bây giờ ngươi còn hoài nghi ta lừa gạt các ngươi sao?” Hầu Quân Lâm liếc nhìn Tinh nhi một cách xem thường rồi mở miệng thản nhiên nói, nếu không phải trong lòng Thiên Thiên còn có nha hoàn này, còn tiếp tục ngắt lời hắn nhiều lần như thế nữa, nàng ta đã sớm không còn trên đời này rồi, huống chi còn đứng ở chỗ này mà ríu rít.
Tinh nhi nhếch miệng cười với Hầu Quân Lâm, nói, “Ngại quá!”
Hừ lạnh một tiếng, Hầu Quân Lâm không để ý tới nữ tử trước mắt này nữa, hắn nhìn về phía ba hắc y nhân kia nói, “Các chủ của các ngươi đâu?”
“Trên đường xuất cung, Các chủ đột nhiên phân phó thuộc hạ xuất cung trước, còn Các chủ lại chạy đến một chỗ khác trong hoàng cung.”
“Cái gì? Thiên Thiên còn đang ở trong hoàng cung?” Vẻ mặt của Hầu Quân Lâm đầu tiên kinh ngạc, rồi sau đó là vẻ mặt khó hiểu, không phải tối nay tới cứu hai nha đầu này ra ngoài sao? Tại sao trên đường về Thiên Thiên lại quay lại hoàng cung rồi? Tối nay là thọ yến của quốc vương Thủy Nguyệt Quốc, hai quốc gia khác cũng sẽ phái người tới chúc mừng, có phải Thiên Thiên gặp phải người nào đó mới quay lại hoàng cung không? Hay là. . . . . .
“Không được, ta tuyệt đối không thể để một mình nàng ở hoàng cung.” Mặc kệ Thiên Thiên vì cái gì, hắn cũng phải đứng ở bên cạnh nàng, Hầu Quân Lâm nhẹ giọng nói.
“Hầu trang chủ, Các chủ phân phó, sau khi Các chủ giải quyết chuyện xong sẽ lập tức trở về khách điếm, không cần phải lo lắng, hơn nữa, cộng thêm công lực của các chủ, tin tưởng thị vệ trong hoàng cung cũng không phải đối thủ của Các chủ.”
Tinh nhi và Điệp Huyên thận trọng nghe đối thoại của bọn họ, các nàng không biết trong mấy ngày nay, sao tiểu thư lại biến thành Các chủ ở trong miệng của bọn họ, nhưng từ vẻ mặt của trang chủ đẹp trai này có thể thấy được, hắn thích tiểu thư của các nàng.
“Mặc quản gia, hoàng hậu Thủy Nguyệt Quốc trời sinh tính tình ác độc, dám giết hại người nhà của Điệp Huyên, ngươi nhất định phải diệt trừ nữ nhân này, còn có. . . . . . .” Tinh nhi còn chưa nói xong, liền bị Điệp Huyên lôi kéo, ngăn cản Tinh nhi nói tiếp.
Lời nói của Tinh nhi đầu tiên là khiến Mặc và Hầu Quân Lâm kinh sợ một lúc, rồi sau đó lại thấy hành động của Điệp Huyên, vẻ mặt càng thêm hoang mang, còn nữa, Điệp Huyên trong miệng Tinh nhi vừa rồi là ai? Người nhà của Điệp Huyên sao? Hay là. . . . . .
Mặc đối mặt cùng Hầu Quân Lâm, mặc dù bọn họ biết hiện tại thị vệ hoàng cung không phải là đối thủ của Thiên Thiên, nhưng hoàng cung tối nay không chỉ có mấy tên thị vệ kia, mà còn có một đám ám vệ ẩn thân ở chỗ tối.
Mặc khẽ mở miệng, “Tinh nhi, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Không, Tinh nhi phải đợi tiểu thư trở lại.”
“Tinh nhi, hay là chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, chắc chắn sau khi chúng ta tỉnh dậy là có thể nhìn thấy chủ tử rồi.” Điệp Huyên nhìn ra được, trong lòng Mặc quản gia và công tử kia lo lắng chủ tử sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không yên lòng các nàng, đặc biệt là lời nói vừa rồi của Tinh nhi.
“Ừ” Cuối cùng Tinh nhi cũng gật đầu lên tiếng.
Rất nhanh, liền thấy hai bóng người nhanh chóng biến mất ở trong khách điếm, nhanh chóng đi về phía hoàng cung.
Hoàng cung
“Thọ yến năm nay của trẫm có thể để cho Kỳ vương gia và Ngạo hoàng tử tới chúc mừng, trẫm thật vô cùng vui mừng, tới, uống một ly nữa.” Quý Trung nâng cao ly rượu trong tay lên cười vang nói.
“Bổn vương cũng thật vui mừng khi có thể tới tham gia thọ yến của hoàng thượng.” Long Khải Kỳ nhẹ giọng cười nói, nhưng lúc hắn nâng ly rượu lên thì khóe mắt lại liếc nhìn Thượng Quan Kiệt Hùng ngồi ở trong góc, phát hiện lúc này ông ta lại không có bất kỳ hành động nào.
“Bản hoàng tử cũng rất vui mừng.” Ngạo Thiên Tường khẽ mỉm cười nói.
“Ha ha ha, tới, cạn!” Quý Trung hắng giọng cười to nói lần nữa.
Mà Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn luôn ở một góc khuất cúi đầu xuống, giống như không để cho người nào có thể nhận ra ông ta, nhưng cũng thành công che đi lệ khí lóe lên trong mắt hắn.
Hôm nay là thọ yến, cũng là thương yến*, khóe miệng khẽ cong lên nở một nụ cười lạnh.
*thương yến: yến tiệc đau thương
Nhưng tất cả điều này đều bị Thiên Thiên đang núp trong bóng tối thu vào đáy mắt, sở dĩ nàng xuất hiện ở đây, đó là bởi vì trước khi nàng xuất cung đã nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Kiệt Hùng.
Kể từ sau khi nàng tiếp nhận Ám Nguyệt, nàng liền hiểu rõ hóa ra hắc y nhân ngày đó đột nhiên xuất hiện là sát thủ của Ám Nguyệt, người thật sự phía sau màn muốn lấy mạng của nàng hẳn là Thượng Quan Kiệt Hùng mà nàng đã từng bỏ qua cho ông ta một mạng.
Nếu hôm nay bị nàng tìm được tung tích của ông ta, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng bỏ qua cho ông ta một mạng nữa.
Khi nàng nhìn thấy đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng lóe lên lệ khí và nụ cười lạnh của ông ta, nàng liền muốn xem thử rốt cuộc tối nay ông ta muốn làm gì, bởi vì nàng cũng đồng thời cảm nhận được bên ngoài thọ yến này mặc dù là vô cùng vui mừng, nhưng khắp bốn phía đều hiện đầy sát khí.
Một tiếng thét chói tai của thái giám đột nhiên quấy rầy tình cảnh vui vẻ này.
“Thái tử đến.”