Cực Phẩm Khí Phi

Chương 133: Chương 133: Việc vui biến thành tang lễ




Rất rõ ràng, một câu thái tử đến kia khiến yến tiệc vốn vô cùng náo nhiệt trong chốc lát yên tĩnh trở lại, tất cả tầm mắt đều rơi vào trên người nam tử xuất hiện tại bữa tiệc này.

Mà sau khi mấy nữ tử thấy được dung mạo tuấn tú của nam tử kia, liền ngượng ngùng cúi đầu, nhưng lại không nhịn được lén lút nâng mày lên quan sát.

Các đại thần trên yến tiệc đều run rẩy ngồi ở một bên, không dám hé miệng.

Sau khi hoàng hậu nhìn thấy hài tử của nàng xuất hiện đầu tiên là vẻ mặt trách cứ, trách hắn sao lại tới yến hội trễ như thế, rồi sau đó lại vui mừng nhìn Quý Thuần Hoàn, bất luận như thế nào, hắn vẫn tới, chỉ cần hắn có thể đến, tất cả đều không quan trọng.

“Hoàn nhi, tới , nhanh ngồi vào ghế đi, chỉ còn một mình con thôi đấy.” Hoàng hậu đưa tay khẽ mỉm cười nói.

Chỉ là Quý Thuần Hoàn cũng không trực tiếp ngồi vào ghế, mà bình tĩnh đứng tại chỗ, khẽ mỉm cười, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả mọi người trên yến tiệc.

Khóe miệng Long Khải Kỳ khẽ cong lên, hắn chậm rãi thưởng thức ly rượu trong tay, nhưng khóe mắt lại liếc về phía Quý Thuần Hoàn vẫn đang mỉm cười, ngược lại hắn rất muốn nhìn xem tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

Ngạo Thiên Tường mỉm cười nhìn phản ứng của mỗi người, dường như tất cả đều ở trong sự khống chế của hắn.

Mà Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn đang cúi đầu lại giận dữ nắm chặt hai quả đấm, sao hắn xuất hiện giờ này? Không phải hắn đang bị nhốt sao? Trong lúc ông ta vẫn còn đang căm hận cầm ly rượu trên bàn lên uống cạn một hơi thì -

“Hoàn nhi, hôm nay là thọ yến của phụ hoàng con, đồng thời cũng để tuyển chọn thái tử phi, nhanh tới ngồi vào ghế đi, không được tùy hứng đứng ở đó.” Hoàng hậu nhìn con của bà bình tĩnh đứng tại chỗ, trên mặt có chút không vui, nhưng nghĩ đến hôm nay có thể tìm được thái tử phi cho Hoàn nhi, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên.

Hoàng hậu vừa nói xong, trên mặt mấy thiên kim tiểu thư ở trên yến tiệc đều tràn đầy cảm giác hưng phấn, đồng thời cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, cố gắng hết sức để cho mình đẹp nhất trước mặt thái tử, hi vọng mình có thể được thái tử nhìn trúng.

Phải biết rằng được tuyển chọn làm thái tử phi, tương đương với việc chính là được tuyển chọn làm hoàng hậu, làm sao họ có thể mất hứng.

Kể từ khi Quý Thuần Hoàn xuất hiện trên bữa tiệc thì Quý Trung cũng chưa từng nhìn hắn một cái, tầm mắt của ông ta vẫn luôn ở trên người đang hầu hạ ông ta là Thượng Quan Mạn Nhi, cho đến lúc hoàng hậu nói ra lời kia thì ông ta mới giương mắt nhìn thoáng qua phía sau lưng hoàng hậu, rồi sau đó bất mãn nhìn Quý Thuần Hoàn, “Hôm nay là thọ yến của trẫm, ngươi đột nhiên xuất hiện là tới phá hư thọ yến của trẫm hay là còn có nguyên nhân khác.”

Vừa dứt lời, không chỉ khiến các đại thần sững sờ, mà còn khiến những nữ tử muốn trở thành thái tử phi kia càng thêm khó hiểu, đây là chuyện gì, sao hoàng thượng lại nói ra những lời như vậy, đó là thái tử, nhi tử của hoàng thượng, con trai duy nhất, cũng là thái tử tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế, hoàng thượng làm sao thế?

“Hoàng thượng, Hoàn nhi đương nhiên là vì chúc mừng hoàng thượng mới có thể xuất hiện ở nơi này? Sao lại muốn phá thọ yến của hoàng thượng chứ?” Hoàng hậu thấy thế liền mở miệng giảng hòa cười nói, kì thực hai tay của bà ở trong tay áo đang nắm thật chặt.

Từ ngày Lệ phi vào cung, hoàng thượng chưa từng nhìn bà một cái, ngay cả trong một bữa tiệc quan trọng như thế, hoàng thượng lại để nữ nhân kia ngồi cùng, ngay trước mặt vương gia của Long Khải Quốc và hoàng tử của Thương Lang Quốc, còn có cả trước mặt các đại thần, trước mặt mọi người ôm nữ nhân kia chàng chàng thiếp thiếp, không hề có một chút khí chất của vua, hoàng hậu giận dữ liếc mắt nhìn Thượng Quan Mạn Nhi, chỉ là trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, mặc cho người nhìn thấy cũng không nhìn ra ý nghĩ thực sự trong lòng bà.

“Hoàng thượng, hoàng hậu nói rất đúng, hôm nay là thọ yến của hoàng thượng, làm sao thái tử lại muốn phá hư thọ yến hoàng thượng chứ?” Thượng Quan Mạn Nhi nũng nịu nói.

“Ngồi xuống đi!” Quý Trung liếc mắt nhìn Quý Thuần Hoàn lần nữa, rồi sau đó nhàn nhạt nói ra.

Từ cuộc đối thoại này, khiến các đại thần xác định một chuyện, chính là lời đồn hoàng thượng không thích thái tử là thật, xem ra vị Lệ phi vừa mới vào cung đã được vinh sủng kia sẽ thay thế vị trí của hoàng hậu thôi.

“Phụ hoàng không muốn biết vì sao nhi thần đến trễ ư? Vì sao đến bây giờ mới xuất hiện ở đây?” Quý Thuần Hoàn cười khẽ nói, bộ dáng cà lơ phất phơ ngày thường kia ngược lại đã thay đổi, có vẻ là cao thâm khó lường, trên người còn mơ hồ để lộ ra khí chất vương giả.

“Có cái gì để hỏi chứ, tính cách của phụ hoàng thế nào ngươi còn không biết sao?” Quý Trung nhìn cũng không nhìn Quý Thuần Hoàn một cái, nói.

Có thể làm cho hắn trở thành thái tử, không phải dựa vào mẫu hậu là hoàng hậu của ông, hay cậu là tể tướng có binh lực hùng hậu, nếu không phải ông chỉ còn lại một đứa con trai, chỉ cần thấy hắn, ông sẽ nhớ tới cái chết của Hoan nhi, ánh mắt tức giận của Quý Trung thỉnh thoảng còn liếc nhìn hoàng hậu ở một bên.

Quý Thuần Hoàn cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ trên người phụ hoàng, trong lòng chỉ cười lạnh, xem ra phụ hoàng lại nhớ tới chuyện xưa rồi, bằng không cũng sẽ không tức giận nhìn về phía mẫu hậu, “Nhi thần cũng rất vất vả mới có thời gian để đi đến đây.”

“Trẫm cũng không hy vọng ngươi có thể tới tham gia thọ yến của trẫm.” Quý Trung nhàn nhạt nói.

Quý Thuần Hoàn giống như không nghe thấy lời của Quý Trung, tiếp tục nói, “Sáng sớm hôm nay, xung quanh phủ đệ của nhi thần bị một đám hắc y nhân chặn đến con kiến cũng chui không lọt, hễ có người bước ra phủ đệ, đều sẽ bị đám hắc y nhân kia giết chết.”

Xung quanh là một mảnh xôn xao, trong chốc lát các đại thần đều thì thầm với nhau.

Mà hoàng hậu cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng, đứng dậy đi thẳng tới bên người Quý Thuần Hoàn, lo lắng nói, “Hoàn nhi, để mẫu hậu nhìn xem, con có bị thương không?”

Chân mày Quý Trung nhíu chặt, không nói lời nào, hai mắt chăm chú nhìn Quý Thuần Hoàn.

Nụ cười trên mặt Quý Thuần Hoàn trên mặt không giảm, tiếp tục nói, “Nhi thần phúc lớn mạng lớn nên không có việc gì, chỉ là lại làm cho nhi thần phát hiện một bí mật.”

“Bí mật? Bí mật gì?” Hoàng hậu kinh ngạc nói.

“Có người muốn biến chuyện vui hôm nay thành tang thương!”

Vừa dứt lời, cả yến tiệc đều xôn xao, có vài người sắc mặt bắt đầu trắng bệch, có vài người vô cùng sợ hãi.

“Người nọ hẳn là ngươi đi!” Quý Trung lạnh lùng nói.

“Sao phụ hoàng lại nói như thế ?” Quý Thuần Hoàn dường như đã sớm ngờ tới ông ta sẽ nói như vậy, cho nên hắn cũng không có tức giận, mà lẳng lặng nhìn phụ hoàng của mình cười nói.

“Chỉ cần trẫm vừa chết, ngươi liền ngồi lên vị trí của trẫm.”

“Nhi thần là thái tử, cũng là hoàng thượng tương lai, nhi thần cần gì phải làm như vậy?” Mặc dù trong lòng đã biết từ nhỏ phụ hoàng không thích hắn, nhưng bản thân lại nhấn mạnh lần nữa rằng phụ hoàng vẫn thương hắn, chỉ là không hiểu được cách biểu đạt thế nào thôi, nhưng mà hôm nay, hắn không còn cách nào để tự nói với mình là phụ hoàng vẫn thương hắn nữa.

“Hoàng thượng, nói sao đi nữa Hoàn nhi cũng là con của hoàng thượng, sao Hoàn nhi lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.” Hoàng hậu nhìn hoàng thượng cùng chung sống với bà hai mươi mấy năm giận dữ nói.

Coi như năm đó bà đã làm ra chuyện có lỗi, cũng không thể trách Hoàn nhi được, muốn trách thì phải trách bà.

Quý Trung không nói gì, ông dường như cũng nhận thức được lời mình vừa nói là lời nói lúc tức giận, chỉ cần ông vừa nghĩ tới Hoan nhi, tức giận của ông với Hoàn nhi chỉ có tăng mà không giảm, nếu như không phải vì hắn, Hoan nhi sẽ không phải chết; nếu như không phải hắn, thì bây giờ Hoan nhi sẽ là thái tử, mà không phải là hắn.

Long Khải Kỳ và Hiên Viên Hạo liếc mắt nhìn nhau, rồi sau đó tầm mắt đều rơi vào trên người Thượng Quan Kiệt Hùng đang ngồi ở một góc khuất.

“Hôm nay nhi thần xuất hiện ở đây chỉ có một mục đích, không đơn thuần vì hoàng thượng, cũng là vì dân chúng của Thủy Nguyệt Quốc, nhất định sẽ không để kế hoạch của người nọ được như ý.” Quý Thuần Hoàn lạnh lùng nói, nếu phụ hoàng chưa bao giờ coi hắn là con, vậy cũng không cần oán hận hắn nữa.

“Ha ha ha, đó là chuyện nhà của các ngươi, mặc kệ các ngươi có oán hận gì, cùng đi gặp Diêm La Vương mà nói.” Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng vẫn ở một góc bỗng nhiên cười nói.

Đột nhiên, tất cả tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người của ông ta, bao gồm cả Thượng Quan Mạn Nhi cũng là vẻ mặt khó hiểu nhìn phụ thân của mình đột nhiên mở miệng vào lúc này, trong lòng nàng mặc dù vẫn không hiểu vì sao phụ thân phải để nàng đạt được sủng ái của hoàng thượng, cũng để cho nàng bất luận thế nào cũng phải làm cho hoàng thượng đồng ý cho phụ thân tham gia yến tiệc tối nay.

“Ngươi chính là phụ thân của ái phi?” Quý Trung mở miệng hỏi.

“Không sai, chỉ là rất nhanh sẽ là người lấy mạng của ngươi.” Bàn tay Thượng Quan Kiệt Hùng đẩy xe lăn đi tới giữa yến tiệc cười lạnh nói.

Các đại thần gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trung niên xuất khẩu cuồng ngôn, rồi sau đó lại nhìn về phía nữ tử bên cạnh hoàng thượng.

“Hoàng thượng, nô tì. . . . . . nô tì. . . . . .” Thượng Quan Mạn Nhi sợ hãi nhìn Quý Trung, không biết nên nói gì.

“Cút.” Quý Trung hung hăng đẩy một cái, Thượng Quan Mạn Nhi liền lăn từ trên long ỷ xuống.

Uổng cho ông sủng ái nàng ta như thế, không ngờ nàng ta lại muốn lấy mạng của ông, đoạt giang sơn của ông, nếu như không phải thấy dung mạo của nàng có vài phần giống với Ngọc nhi, ông cũng sẽ không vinh sủng một mình nàng như thế.

“Ta đã sai người bao vây bốn phía, mà tất cả mọi người ở đây đều đã uống rượu đặc chế của ta, đừng vọng tưởng có thể sống sót mà ra ngoài. Còn ngươi nữa, hoàng thượng, ngươi trúng độc nặng nhất, chỉ cần ngươi và Mạn Nhi hoan ái một lần nữa, chất độc trên người ngươi liền nặng thêm một phần. Ha ha” Thượng Quan Kiệt Hùng cười lớn tiếng nói.

Tất cả các đại thần và người nhà của họ đều ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng trúng độc, không còn sống được bao lâu, tại sao lại như thế chứ, bọn họ chỉ tới tham gia yến tiệc của hoàng thượng thôi mà, sao lại. . . . . .

Quý Trung sững sờ nhìn nam tử ngồi trên xe lăn, ông ta đang (Thượng Quan Kiệt Hùng) nói cái gì, ông (Quý Trung) trúng độc, sao ông (Quý Trung) lại không biết? Hoan ái với nữ nhân kia một lần, độc càng nặng hơn, chẳng lẽ là nói. . . . . .

Hoàng hậu lo lắng nhìn Quý Trung, bất luận như thế nào, ông cũng là người đã cùng bà trải qua hơn nửa đời người, nghe thấy ông bị trúng độc, làm sao bà không lo lắng chứ?

“Hoàng thượng, người không sao chứ?”

“Người đâu, lấy đầu của Quý Trung xuống.” Thượng Quan Kiệt Hùng lạnh lùng quát.

Vừa dứt lời, nhưng lại không như mong muốn của Thượng Quan Kiệt Hùng, Thượng Quan Kiệt Hùng kinh ngạc nhìn bốn phía, làm sao có thể, người của hắn không thể nào nghe thấy tiếng của hắn mà không xuất hiện.

“Người đâu, lấy đầu của Quý Trung xuống cho ta.” Thượng Quan Kiệt Hùng lớn giọng thêm vài phần, nhưng vẫn không có người đáp lại ông ta.

“Sao vậy? Có phải không có người nào nghe ngươi nói không?” Quý Thuần Hoàn cười lạnh nhìn nam nhân đã bắt đầu hoảng sợ.

“Sao lại như vậy?”

“Ném ra!”

Chỉ thấy Quý Thuần Hoàn vừa nói xong, trong chốc lát giữa sân lại bị mấy chục thi thể của hắc y nhân chiếm cứ.

Toàn bộ đám đại thần đã sớm núp ở một góc nhỏ, sợ hãi nhìn mọi việc đang diễn ra.

Thượng Quan Kiệt Hùng nhìn những thi thể kia, hai mắt thẳng tắp trừng lên, sắc mặt trắng bệch, những người này đều là người của ông, sao kế hoạch của ông lại thất bại chứ, chỉ là rất nhanh, trên mặt của ông ta thoáng qua một nụ cười lạnh lùng.

“Vậy thì thế nào? Chỉ cần các ngươi đã uống rượu kia, đều trúng phải độc đặc chế của ta, cũng sống không qua ngày mai.”

“Thật sao?” Quý Thuần Hoàn cười nhạt nói.

Nhìn Quý Thuần Hoàn đột nhiên cười lạnh một cách bình tĩnh như vậy, đáy mắt Thượng Quan Kiệt Hùng thoáng qua một chút thất bại, chẳng lẽ rượu kia đã bị tráo rồi sao?

“Không sai, trước khi rượu kia được đưa tới bữa tiệc thì đã bị người của ta treo đầu dê bán thịt chó rồi rồi, ngươi cảm thấy kế hoạch của ngươi còn có thể thành công sao? Thượng Quan Kiệt Hùng.” Quý Thuần Hoàn lạnh lùng tức giận nói.

Lời nói của Quý Thuần Hoàn khiến cho mấy tên đại thần yên tâm, bọn họ không trúng độc, thì ra là thái tử đã sớm phát hiện ra kế hoạch của người này, cũng âm thầm phá hư kế hoạch của hắn, cứu bọn họ.

“Hạ quan cảm tạ ơn cứu mạng của thái tử.” Các đại thần đều đồng loạt quỳ trên mặt đất cảm kích nói.

Mà từ đầu tới cuối Quý Trung đều lẳng lặng ở một bên nhìn đứa con này của hắn, đáy mắt thoáng qua một chút an ủi.

“Ha ha” Chỉ thấy Thượng Quan Kiệt Hùng cười to, thừa dịp không có người chú ý thì nhấn cơ quan trên xe lăn, ngân châm đột nhiên bắn ra từ xe lăn, nhanh chóng bay về phía Quý Thuần Hoàn.

Nhưng khi ngân châm đang nhanh chóng đâm về phía Quý Thuần Hoàn lại bị một cục đá đột nhiên xuất hiện giữa không trung đánh rớt xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, trong không trung dần hiện ra vài bóng đen, vũ khí trên tay trực tiếp chém về phía Thượng Quan Kiệt Hùng. Mà Thượng Quan Kiệt Hùng lại không ngừng điều khiển xe lăn, không ngừng bắn ra ám khí từ trong xe lăn, làm cho không có người nào có thể đến gần ông ta một bước.

Giữa không trung đột nhiên thoáng hiện một bóng người xinh đẹp, nhanh chóng nhấc cổ áo của Thượng Quan Kiệt Hùng lên, rồi biến mất ở yến tiệc, nhưng trước khi biến mất đã lưu lại một câu nói, “Cứ giao người này cho ta giải quyết, ta nhất định sẽ làm cho ông ta sống không bằng chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.