Sau khi Thiên Thiên cảm thấy bên trong phòng có hơi thở của kẻ khác, toàn thân rơi vào trạng thái cảnh giác.
“Nếu đã đến, vậy thì hiện thân đi!” Loại hơi thở này có mùi quen thuộc, nhưng trong chốc lát nàng lại không nghĩ ra mùi này thuộc về người nào.
Vừa dứt lời, thì một nam tử cao lớn xuất hiện ở trước mặt Thiên Thiên.
“Long Khải Kỳ, là ngươi, thì ra Vương gia còn có loại thói quen nhìn trộm nữ nhân tắm này!” Thì ra là hắn, chẳng trách cảm thấy hơi thở này có chút quen thuộc, chỉ có điều, hắn. . . . . .
“Bổn vương không có sở thích đó.” Mặt Long Khải Kỳ đen sì, lạnh lùng nói.
Hắn không ngờ nữ nhân này lại phát giác ra sự tồn tại của hắn nhanh như vậy.
“Cũng đúng, nếu như Vương gia muốn nhìn cơ thể của nữ nhân, chỉ cần tùy tiện vẫy tay một cái hoặc là mở miệng nói một tiếng, ngay lập tức sẽ có rất nhiều rất nhiều nữ nhân tự động cởi cho Vương gia nhìn, hơn nữa còn có thể tùy ý hưởng thụ.” Thiên Thiên cười nhạo.
“Ngươi. . . . . .”
“Không biết Vương gia xuất hiện ở đây vào lúc này là vì chuyện gì? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ đúng là đã bị ta đoán trúng, thực ra Vương gia muốn thử cảm giác nhìn trộm phải không?”
Long Khải Kỳ nắm hai tay lại, không nói tiếp nữa, mà mở miệng nói thẳng mục đích tối nay hắn xuất hiện ở đây.
“Thượng Quan Thiên Thiên, ngươi lại dám lừa gạt hơn nữa còn đùa giỡn Bổn vương, ngươi chê cái mạng nhỏ của ngươi quá dài phải không?” Long Khải Kỳ tức giận, lạnh nhạt nói.
“Câu nói này của Vương gia có chút nghiêm trọng, ta lừa gạt Vương gia lúc nào, hơn nữa lại còn đùa giỡn Vương gia? Vương gia, tội này quá lớn, ngài vu oan cho ta.” Thiên Thiên dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Lúc trước có thể gả cho Vương gia là phúc khí đã tu luyện ba đời, à, không, là mười đời của ta, để có thể hấp dẫn được sự chú ý của Vương gia, ta phải dồn hết tâm tư vào việc ăn mặc, mỗi lần xuất hiện ở trước mặt Vương gia, nhất định phải khiến bản thân ăn mặc thật xinh đẹp, như vậy Vương gia mới có thể thích ta.
Nhưng ai biết Vương gia không hề thích, thậm chí còn ghét bỏ, có lẽ là ta và Vương gia hữu duyên vô phận, Vương gia hưu ta ở trước mặt mọi người trong tiết Hoa Xảo, ta cũng đã tuyệt vọng, không hy vọng xa vời có thể nhận được sự yêu thích của Vương gia lần nữa.” Thiên Thiên nói ra tường tận, hơn nữa thỉnh thoảng còn rơi một ít nước mắt.
Nghe ra sự thật hình như đúng là như vậy, nhưng ai biết được Thiên Thiên đã suýt nôn ra, buồn nôn chết đi được, lông tơ đều dựng cả lên.
Long Khải Kỳ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thiên Thiên, đáng tiếc hắn không nhìn ra những lời nói này của Thiên Thiên là thật hay giả? Nhưng mà, trực giác của hắn cho biết lần trước ở Túy Hương Lâu, nàng lúc đó mới thật sự là nàng, còn nàng bây giờ, . . . . . .
“Ngươi cho rằng Bổn vương còn có thể tin tưởng từng câu ngươi nói sao?”
Thiên Thiên không nói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Long Khải Kỳ.
Long Khải Kỳ cũng nhìn giống như vậy, chẳng biết tại sao đột nhiên hắn cảm thấy nàng lúc này lại xinh đẹp như vậy, rất nhanh, cái ý nghĩ này bị hắn ném đi, tại sao hắn có thể có loại ý nghĩ này chứ?
Cả thân thể của Thiên Thiên lúc này đang chìm ở dưới nước, chỉ lộ ra đầu và một phần vai, mà ngàn sợi tóc xõa trên vai, thỉnh thoảng còn nhỏ nước, may mà trên mặt nước đều là cánh hoa, nếu không cơ thể của Thiên Thiên đã bị nhìn thấy hết.
Đột nhiên
Bên trong phòng xuất hiện năm nam tử áo đen che mặt, bọn họ cầm đại đao phát sáng trong tay, ánh mắt hung ác, một tên trong số đó trực tiếp bổ đại đao trên tay về phía Thiên Thiên đang ở trong thùng tắm.
Thiên Thiên nhanh tay nhanh mắt tránh ra, hai tay vỗ mạnh lên mặt nước, bọt nước lập tức văng khắp nơi, nhanh chóng bay lên kéo y phục trên bình phong, một cái xoay người duyên dáng, y phục đã khoác lên người.
Tốc độ nhanh chóng này chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, kẻ địch hoàn toàn chưa kịp thấy rõ, thì Thiên Thiên đã mặc xong y phục đứng ở trước mặt hắn, duỗi chân đá một cái, người nọ bị đá trúng chỗ hiểm, khóc thống thiết khom lưng ôm thẳng chỗ hiểm nhảy tại chỗ.
Mà Long Khải Kỳ ở bên kia, bốn người còn lại bao vây Long Khải Kỳ, một là không để cho hắn có cơ hội cứu người, hai là bốn người bọn họ đối phó một người cũng đủ để nắm chắc thành công.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ là, bên này bọn họ còn chưa ra tay, bên kia đã xảy ra vấn đề, người của bọn họ đang nhảy tại chỗ, còn nữ nhân kia lại đứng ở một bên mỉm cười nhìn.
Đương nhiên Long Khải Kỳ cũng đã nhìn thấy tất cả, hắn không ngờ nữ nhân này còn biết võ công, rốt cuộc nàng còn lừa gạt mình bao nhiêu chuyện, hắn phát toàn bộ cơn phẫn nộ lên trên người của bốn tên áo đen này.
Long Khải Kỳ vận đủ nội lực, nhanh chóng kéo tay của một tên áo đen trong số đó, dùng sức kéo, cơ thể của tên áo đen kia lập tức nghiêng tới trước, sau đó nhấc chân đá một cái, tên áo đen kia lập tức ngã xuống đất.
Mà sau khi ba tên còn lại thấy thế, nhấc đại đao lên, hung hăng chém về phía Long Khải Kỳ, không ngờ đại đao này lại bị một trận gió thổi bay, bịch một tiếng, đại đao kia bị chấn động vỡ thành hai nửa rơi xuống đất, dường như Long Khải Kỳ không buông tha cho bọn chúng, sau đó liền trông thấy ba tên kia nôn ra máu ngã xuống đất.
Nhưng mà điều Thiên Thiên không nghĩ tới là, sau khi toàn bộ những tên áo đen này ngã xuống đất, lại xuất hiện một nhóm người áo đen nữa.
“Sao tất cả các ngươi không xuất hiện cùng một lần? Lãng phí thời gian.” Thiên Thiên nhìn những tên áo đen đột nhiên xuất hiện này, lạnh lùng giận dữ nói.
Rồi sau đó lại bắt đầu việc chém giết của bọn họ.
Hiển nhiên, công lực của những tên áo đen xuất hiện sau này hoàn toàn cao hơn năm tên vừa rồi, chẳng lẽ khi nãy bọn chúng chỉ phái trước năm tên để thăm dò công lực của các nàng sao?
Sau khi nghĩ đến điều này, sắc mặt của Thiên Thiên cực kỳ khó coi, càng ngày càng nặng nề, xem ra nhóm người áo đen này đến có chuẩn bị.
Mà Long Khải Kỳ ở bên kia cũng như thế, thanh kiếm sắc trên tay cũng càng sắc bén hơn.
Một trận đánh nhau kịch liệt lập tức diễn ra ở Vĩnh Hòa Uyển.
Lúc toàn bộ những tên áo đen kia sắp ngã xuống, thì hai bóng đen đột nhiên xuất hiện, chắn ở trước người Thiên Thiên.
“A Hắc, A Hoàng” Thiên Thiên nói khẽ.
Thì ra là hai con chó sói lớn bên cạnh Thiên Thiên xuất hiện, chỉ thấy hai con chó săn này nhe răng nanh, hai mắt tản ra ánh sáng màu xanh nhìn đám người áo đen ở phía trước.
Những tên áo đen kia lập tức dừng lại, không dám tới gần, rất sợ hai con chó sói lớn trước mặt sẽ lập tức nhào tới.
Long Khải Kỳ cũng kinh ngạc nhìn mọi thứ đang diễn ra, đây lại là thứ gì? Sói? Hay là. . . . . .
“Đi, có thị vệ tới.” Một tên áo đen trong số đó hô to, sau đó những tên áo đen còn sót lại nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.
Những tên áo đen kia vừa đi, thì có một nhóm thị vệ xông vào.
“Tham kiến tiểu thư, nơi này đã xảy ra chuyện gì?”
Thiên Thiên nhìn quanh, đã không nhìn thấy bóng dáng của Long Khải Kỳ, xem ra hắn cũng giống những tên áo đen kia, đều đã rời đi.
“Không có chuyện gì, các ngươi dọn dẹp nơi này một chút.” Aiii, bây giờ mới đến, hiệu suất làm việc của thị vệ trong hoàng cung này quá chậm chạp!
Những thị vệ kia biết, mặc dù vị nữ tử ở Vĩnh Hòa Uyển này không phải là phi tần, nhưng là khách quý của Hoàng thượng, hơn nữa còn nghe nói Thái tử của Thủy Nguyệt quốc thích nữ tử này, cũng muốn Hoàng thượng tứ hôn, cho nên bọn họ không dám thất lễ với vị nữ tử này.
Tinh Nhi nghe thấy tiếng mà đến, bước nhanh tới bên cạnh Thiên Thiên, “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.”
“Oa, tại sao A Hắc và A Hoàng lại ở đây?” Sau khi Tinh Nhi nhìn thấy chó săn ở bên cạnh Thiên Thiên, tò mò hỏi.
“Bảo vệ tiểu thư nhà ngươi đó!”
. . . . . .
“Đã đến rồi, vì sao lại rời đi nhanh như vậy? Hoàng đệ”