Cực Phẩm Khí Phi

Chương 111: Chương 111: Tìm tới cửa.




Tiêu Dao sơn trang.

“Hầu Quân Lâm, chuyện về Dương Vĩ, ngươi đã tra được những gì rồi?” Thiên Thiên nhàn nhạt nói, trong giọng nói lại thêm vài phần lạnh lùng.

“Từ sau khi Dương Vĩ đoạt được Ám Nguyệt, tính tình thay đổi lớn, càng trở nên tàn bạo, máu lạnh. Có điều dưới sự quản lý của hắn Ám Nguyệt lại ngày càng lớn mạnh, đồng thời cũng trở thành một tổ chức sát thủ máu lạnh.” Hầu Quân Lâm nói tiếp: “Ám Nguyệt và Sáp Huyết từng là hai tổ chức đối lập, trước đó không lâu đột nhiên Sáp Huyết biến mất trên giang hồ chỉ trong một đêm. Hiện tại khắp giang hồ đều đồn rằng đây là do Ám Nguyệt làm.”

Hầu Quân Lâm dừng một lát lại nói: “Từ sau khi Dương Vĩ đoạt được Ám Nguyệt, hắn đã nhốt lão các chủ vào trong địa lao, mỗi ngày dùng đủ loại hành hạ, bức bách lão các chủ nói ra hành tung của mẫu thân ngươi. Đương nhiên, lúc đó lão các chủ không hề biết tung tích của mẫu thân ngươi. Qua một thời gian dài, tính nhẫn nại của Dương Vĩ nhanh chóng đạt đến giới hạn, bắt đầu chậm rãi tra tấn lão các chủ, hạ độc, chặt đứt kinh mạch tay chân. Lần trước ta trúng độc là bởi vì ta muốn thâm nhập vào Ám Nguyệt tìm ra nơi nhốt lão các chủ, lại không cẩn thận trúng phải kế của Dương Vĩ.”

Thiên Thiên nắm chặt hai tay, nàng có thể tưởng tượng được suốt mười mấy năm nay ngoại công nàng đã sống thế nào. Dương Vĩ hành hạ ngoại công nàng như thế nào, nhất định nàng sẽ trả toàn bộ những tra tấn đó lại cho hắn.

“Hầu Quân Lâm, sắp xếp vài việc giúp ta, ta muốn Dương Vĩ phải trả giá thật đắt.” Thiên Thiên lạnh lùng nói.

“Thiên Thiên, ta đã chỉ định gián điệp Ám Nguyệt chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ lúc nào, lúc nào chúng ta cũng có thể xuất phát.” Hầu Quân Lâm nói.

Hầu Quân Lâm vừa dứt lời, lão quản gia đi đến, cung kính nói: “Trang chủ, bên ngoài có nam tử gọi là Mộ Dung Hàn muốn cầu kiến tiểu thư.”

Hai hàng lông mày của Hầu Quân Lâm nhíu chặt lại. Mộ Dung Hàn? Là người mà ngay cả hắn cũng không tìm được, tại sao hắn lại tới đây? Hơn nữa làm sao hắn biết được Thiên Thiên ở nơi này? Ánh mắt liếc về phía Mặc vẫn đang trầm mặc ở một bên.

“Hàn? Để cho hắn vào đi!” Thiên Thiên còn đang buồn bực, sao Hàn lại biết mình ở đây?

“Chủ tử, trước khi ta trở lại kinh thành, đã từng nói với hắn rằng chủ tử đang ở Tiêu Dao sơn trang.” Mặc nhàn nhạt nói.

“Ừ.” Thiên Thiên gật gật đầu.

Rất nhanh, Mộ Dung Hàn đã đi tới đại sảnh dưới sự dẫn dắt của lão quản gia.

“Thiên Thiên, nàng thật sự làm ta sợ muốn chết, hiện tại thấy nàng bình yên thì ta cũng an tâm rồi.” Sau khi Mộ Dung Hàn nhìn thấy Thiên Thiên, vui mừng nói.

“Ngươi cảm thấy ta có thể chết dễ dàng như vậy sao? Ngươi không được quên ta còn có một phần trong Tân Nguyệt lâu và Túy Hương lâu chứ, sao ta có thể chết dễ dàng như vậy được?” Thiên Thiên cười trêu chọc.

“Sao ta lại quên được, Túy Hương lâu của ta còn cần nàng tới giúp lôi kéo khách đấy, còn có Tân Nguyệt lâu nữa, nói như thế nào cũng có mười phần trăm lợi nhuận, sao ta nỡ để nàng rời đi, lại nói, không phải nàng đã sớm biết tâm ý của ta sao.” Mộ Dung Hàn cười ha ha, sau đó nói.

“Kéo khách? Ngươi coi ta là tú bà à!”

Hầu Quân Lâm nhìn hai người cười đùa như vậy, trong lòng cực kỳ không thoải mái, ẩn ẩn đau.

“Thiên Thiên, chỉ cần ngươi lên tiếng, lúc nào chúng ta cũng có thể đi Ám Nguyệt, giải quyết Dương Vĩ.” Hầu Quân Lâm phát hiện chính mình không có cách nào tham gia vào cuộc đối thoại của bọn họ, chỉ có thể dùng chuyện này thu hút sự chú ý của Thiên Thiên.

“Chọn ngày không bằng làm luôn, liền chọn hôm nay đi!” Nàng hận không thể lập tức giải quyết Dương Vĩ.

“Vậy ta đi sắp xếp trước.” Hầu Quân Lâm khẽ cười nói.

“Thiên Thiên, xảy ra chuyện gì sao?” Mộ Dung Hàn ngừng cười, trầm giọng nói.

“Hôm nay có khả năng cần đến sự hỗ trợ của ngươi.”

“Rất sẵn lòng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.