Hoàn hảo ta đang mặc trang phục vận
động, đi lại trong núi cũng không quá khó khăn. Rửa sạch túi xách một
chút, trừ bỏ di động còn có mấy thứ đồ trang điểm, tấm thẻ tín dụng cùng một đống phiếu khuyến mại giảm giá, trừ bỏ đồ trang điểm, những vật
khác đến cổ đại chẳng khác nào rác rưởi. Phiếu khuyến mại giảm giá không thể dùng, di động sẽ sớm hết pin, cho dù không hết pin cũng không có
tiền. Nếu đến đây, liền hảo hảo làm việc, không phải còn có thể trở về
sao. Như thời không đại thần đã nói, không có cảm tình gì với thân nhân, ta đến đây căn bản sẽ không nhớ nhung gì họ. Bọn họ cũng sẽ không tưởng niệm ta, bất quá nghe ý tứ của thời không đại thần, có lẽ thời gian
hiện đại và nơi này không giống nhau. Có lẽ thật sự là hiện đại một ngày bằng nơi này mười năm. Tuy rằng không nhớ người nhà nhưng ta bắt đầu
nhớ Tiểu Bình, còn có Sơn Bản lão sư. Nhân sinh khó được một lần xuyên
qua, hơn nữa loại chuyện như xuyên qua này rất nhiều người cầu đều không được, kỳ thật ta thầm cảm thấy mình thật may mắn đã được thời không đại thần đáng ghét kia lựa chọn.
Đi bộ trong rừng cây rậm rạp nửa ngày,
một bóng người cũng không thấy. Ta thầm mắng thời không đại thần chết
tiệt, nói an bài cho ta thân phận nhị tiểu thư Mộ Dung gia cái gì, lại
đem ta vứt sau núi. Núi sâu như vậy không biết có dã thú lui tới hay
không, lão tử mới hai mươi ba tuổi, đang tìm cách đánh bại đám ngoài
nghề kia, làm vẻ vang nước nhà, cho nên đừng có chết một cách không minh bạch a. Không biết là rừng cây này quá lớn hay là ta gặp được quỷ đả
tường (quỷ chuyên làm người ta lạc đường) trong truyền thuyết, ta đi hết nửa ngày, vẫn chưa ra khoi rừng.
Ta thật sự đi không nổi nữa, vừa định
ngồi xuống nghỉ ngơi chợt nghe có người la lớn: “Nhị tiểu thư, nhị tiểu
thư. . .” Thời không đại thần nói an bài thân phận cho ta chính là nhị
tiểu thư Mộ Dung gia, người bọn họ kêu có thể là ta hay không? Quên đi,
nhỡ không phải kêu ta thì thật mất mặt.
“Ý Vân. . Ngươi ở đâu đâu? Ý Vân, ngươi ra đi.” Một giọng nữ thực êm tai, Ý Vân, thực sự là kêu ta a.
Nếu thời không đại thần nói đã an bài
thân phận cho ta như vậy, hẳn là đang kêu ta đi, tóm lại ta hiện tại đi
hay là không đi, cứ kêu lên đã.
Ta thanh thanh cổ họng lên tiếng: “Ta ở trong này a?”
“Muội muội, ngươi ở đâu?”
“Nhị tiểu thư, ngươi ở đâu?”
“Ta ở trong này.” Nếu biết ở đâu sẽ không đi lac đường a.
Điện thoại đột nhiên vang lên, chẳng lẽ
là Tiểu Bình? Hay là lão sư, ta vừa ấn nút nghe vừa kích động không chịu nổi, nhanh chóng lên tiếng, “Xin chào, ai đó?”
” Mộ Dung tiểu thư, người tới tìm ngươi
chính là đại tiểu thư Mộ Dung gia – Mộ Dung Nhược Nhan, cũng chính là tỷ tỷ của ngươi. Ta quên nói cho ngươi Mộ Dung Ý Vân vì bị phụ thân bức
hôn, cho nên chạy khỏi nhà, không cẩn thận rơi xuống sườn núi đã chết,
về sau ngươi cứ giả mạo nàng đi.” Ta hoàn toàn không còn gì để nói, hắn
là cái loại thần gì vậy, làm cho ta giả mạo nữ nhân nhà người ta?
“Thời không đại thần, ngươi nói chuyện
đạo đức một chút được không, ngươi làm cho ta giả mạo Mộ Dung Ý Vân lại
là tốt cho người nhà của hắn sao? Còn nữa, bức hôn a, ngươi. . . Ta mới
hai mươi ba tuổi, cưới cái đầu ngươi a.” Ta thật sự không kìm nổi lửa
giận trong lòng, cái gì mà an bài thân phận cho ta a? Không hay ho như
vậy.
“Thân thể hiện tại của ngươi chỉ có mười bảy tuổi, đừng nói mình hai mươi ba tuổi. Tới giờ đi làm rồi, ta đi
đây, byebye.” Chuồn nhanh thật, có bản lĩnh thì ra đây, ta đánh cho hắn
răng rơi đầy đất.
“Ngươi…” ta còn chưa nói gì điện thoại đã ngắt.
Từ phía xa có đoàn người đang đi tới, đi đầu chính là một vị mỹ nữ mặc áo màu vàng nhạt. Làn da trắng nõn, sống
mũi cao cao, thực sự là đại mỹ nữ a. Nhìn lại chính mình, bộ dạng coi
như là tạm được, có thể nhìn tạm đi, người kia thật sự là. . . tơ tằm
cũng không bằng a. Tỷ tỷ của Mộ Dung Ý Vân là vị mỹ nữ này sao, nàng còn chưa phát triển hết đi. Với bộ dạng như ta. . . có thể giả mạo sao?
Thời không đại thần có phải bị ẩm IC hay không vậy?
Trong khi ta đang miên man suy nghĩ, mỹ
nữ kia đi tới, sủng nịch nói: “Muội muội, ngươi lại không nghe lời.”
Nàng đang nói chuyện với ta sao? Chẳng lẽ Mộ Dung Ý Vân thực có bộ dạng
như ta. Lão thiên gia a, cùng một họ Mộ Dung tại sao lại khác biệt lớn
như vậy?
Ta giả khờ nói: “Ta đói bụng, về nhà
thôi.” Quả thật ta đói bụng, hôm qua uống rượu nhiều nhưng chưa ăn gì.
Lại tại đi tới đi lui ở nơi quỷ quái này nửa ngày, không đói bụng mới là lạ.
Mỹ nữ tỷ tỷ làm mặt quỷ, kéo tay ta hỏi: “Ngươi như sao lại mặc thành như vậy?” Ta vẫn đều thích mặc đồ thể
thao? Làm sao vậy? Rất khó xem sao? Đúng rồi, muội muội nàng là người cổ đại, sao có thể có quần áo hiện đại.
Ta cười cười nói: “Vừa nãy ta làm rách quần áo, gặp được một vị bà bà ẩn cư, nàng cho ta bộ quần áo này.”
Nàng lại chỉ chỉ kính mắt của ta: “Đây là cái gì?”
“Nga. Cái này gọi là kính mắt, cũng là vị kia bà bà cho, nàng nói đeo có thể tránh bụi. Đói bụng, chúng ta về nhà thôi.”
“Ngươi nha, vô thanh vô tức bỏ đi liền
năm ngày, trong nhà đều vội muốn chết.” Năm ngày, Mộ Dung Ý Vân không
biết đã chết bao lâu.
“Đi thôi, về nhà đi.”
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới cửa nhà.
Ta líu lưỡi, đủ khí phái a. Một đôi sư
tử bằng đồng đứng uy vũ hai bên đại môn màu đỏ son, phía trên là một tấm biển lớn có bốn chữ ” Mộ Dung sơn trang” màu vàng cực kỳ uy nghiêm.
Đi theo mỹ nữ tỷ tỷ kia đến cái gọi là
phòng khách, một vị lão nhân chừng hơn năm mươi tuổi đang xanh mặt ngồi ở kia không nói được một lời. Mỹ nữ tỷ tỷ lên tiếng: “Cha, ta đã tìm muội muội trở về. Muội muội biết sai lầm rồi, thỉnh ngài đừng trách phạt
nàng.” Ta không rõ nên chỉ nhìn lão nhân kia. Lão trừng mắt nhìn ta một
cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Giam lại, ba ngày sau xuất giá.” Trong
đầu ta ầm vang một tiếng, ba ngày sau lập gia đình? Ta còn chưa chuẩn bị tư tưởng a, dù là muốn gả, cũng phải trông thấy chú rể kia như thế nào
a. Nếu bộ dạng thực xin lỗi người xem, cũng đừng trách bổn tiểu thư
trình diễn màn đào hôn.
“Cha.” Giọng nói của mỹ nữ tỷ tỷ mang theo chút trách cứ.
“Nhược Nhan ngươi đừng cầu tình cho
nàng, chính là ngươi chiều nàng, nàng mới dám lớn mật như vậy.” Lão nhân tựa hồ thực tức giận.
Ta trừng mắt nhìn lão nhân một cái, con mẹ nó cái gì phụ thân, muốn bức hôn, đừng trách bổn tiểu thư đào hôn.
Lão nhân lại quát ta, “Nghiệt nữ, còn
không phục có phải không?” Ai, xem ra lão nhân không thích Mộ Dung Ý Vân lắm. Có lẽ địa vị nàng ở đây cũng giống như ta ở hiện đại, cùng là lưu
lạc thiên nhai a.
Ta cười lạnh: “Cha, ta thật sự phục.”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, cái gia đình chó má gì a,
ta từ bỏ. Ta vẫn là làm ta – Mộ Dung Ý Vân không bị ai dắt mũi, quản lý
vẫn hơn, dù sao tìm được thanh kiếm kia ta lập tức đi về.
Mới vừa đi ra hai bước, lão nhân run rẩy kêu lên: “Người đâu. Đem nhị tiểu thư giam lại, không có mệnh lệnh của
ta, không được phép ra khỏi cửa phòng một bước.”
Ta cảnh giác nhìn một đoàn người trước
mặt, mỗi người hô hấp đều đặn, cước bộ trầm ổn, xem ra đều là người võ
công không tầm thường, chỉ sợ ta đánh không lại mấy người bọn họ a. Ta
hảo hán không ăn mệt trước mắt, đầu hàng trước có gì nói sau.
Ta lạnh mắt nhìn bọn họ, lạnh như băng nói: “Ta tự mình đi, không cần các ngươi động thủ.”
“Nghiệt nữ, tính tình trưởng thành a.”
Xem ra Mộ Dung Ý Vân trước kia là quả hồng nhuyễn (= dễ bị bắt nạt). Ta
lạnh lùng liếc hắn một cái, không nói gì.
Lão nhân tức giận đến mức nhảy dựng khỏi ghế, chỉ vào người ta mà nói: “Ngươi. . . lôi ra cho ta, ta không muốn
nhìn thấy nàng nữa.”
Cứ như vậy, ta bị vài gia đinh đưa đến
Tư Quá Hiên, ta vừa mới vào phòng, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng
khóa cửa. Thực sự giam lỏng lão tử, ta không phạm pháp a. Thật sự là
không hay ho, đi về nhà thì xuyên qua tới đây, chưa thấy ai giống như ta vậy a.
Muốn chạy trốn, ta kiểm tra tất cả cửa sổ, tất cả đều đã bị niêm phong.
Tư Quá Hiên, xem ra là nơi không cho
người ta sống qua ngày a, muốn chạy trốn quả thực rất khó. Không còn
cách nào khác, tóm lại ba ngày sau sẽ thả ra ngoài, đến lúc đó ta chạy
trốn ngay trên đường là được. Muốn ta gả? Ta sẽ khiến thể diện của Mộ
Dung gia ra quét rác a.
Lát sau có một tiểu nha hoàn tới đưa cơm cho ta. Ta giống ăn như quỷ đói, tiểu nha hoàn kia nhìn ta chỉ nuốt
nước miếng. Ta liếc mắt nhìn nàng: “Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ a?” Ta xem như mỹ nữ sao? Ta quả thực là cực kỳ xấu.
Tiểu nha hoàn kia vội lắc đầu “Không phải, nhị tiểu thư.”
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?”
“Bẩm tiểu thư? Nô tỳ kêu Tiểu Hồng.” Tiểu Hồng, tên thật là tục a.
“Như vậy đi, ta sửa tên cho ngươi, kêu Hồng Tụ đi?”
“Tạ ơn nhị tiểu thư tứ danh (ban thưởng tên), nô tỳ xin cáo lui.”
Ta giữ chặt nàng lại, “Đừng đi vội, mấy
ngày nay ta ra ngoài bị ngã khiến cho đầu óc không rõ ràng lắm, có một
số việc muốn hỏi ngươi một chút.”
“Tiểu Hồng, tiểu thư có ăn được không?” Tên đáng ghét nào đó đứng bên ngoài nói.
Ta cầm lấy một cái bát ném thẳng ra
ngoài, hét lớn: “Biến cho lão tử, ngươi là tiểu thư hay là ta là tiểu
thư, ta muốn nàng bồi ta nói chuyện.” Nghe khẩu khí hắn tuyệt đối không
có gì tốt đẹp, không cho hắn chút mặt mũi hắn cho ta là dễ khi dễ.
“Được” tiếp theo nghe được tiếng khóa cửa.
Tiểu nha hoàn kia sợ hãi quay đầu lại nhìn, ta cười nói: “Đừng lo lắng, có ta ở đây không ai khi dễ ngươi.”
“Đúng rồi, hiện tại là ai làm hoàng đế, là niên đại nào?”
“Ta không ở biết ai làm hoàng đế, hiện
tại là triều Tống, Hàm Bình năm thứ hai.” Ta dù có ngu ngốc cũng biết
nói hiện tại là Bắc Tống, Chân Tông Triệu Hằng làm hoàng đế. Ta lại đi
vào triều Tống, không phải đang nằm mơ đi?
Trải qua tra khảo công phu một hồi, ta cuối cùng biết rõ ràng tình huống hiện tại.
Cha ta gia là Mộ Dung Nghĩa (giống tên
lão cha ta trong hiện tại một chữ, lão cha ta ở hiện đại kêu Mộ Dung Ý,
mẫu thân kêu Ý Vân, cho nên tên của ta là Mộ Dung Ý Vân. Nhìn xem, tên
của ta là minh chứng cho tình yêu của bọn hắn, đáng tiếc đã sớm cảnh còn người mất), chính là nhân vật rất có danh vọng trong chốn võ lâm, Mộ
Dung gia là thế gia, nổi tiếng võ lâm. Cùng nổi danh với Mộ Dung gia còn có Y gia, Giang gia,tạo thành tam đại thế gia, thực khuôn sáo cũ nát.
Nghe nói N năm trước còn có một Độc Cô gia, nhưng từ mười mấy năm trước
đã biến mất. Các môn phái nhỏ khác có hỏi nàng cũng không biết, ta cũng
sợ hỏi nhiều lòi đuôi nên không hỏi tiếp.
Nghe nói, sau khi chủ nhân chết Giang
gia kia cũng xuống dốc. Năm năm trước, hài tử của chủ nhân tiền nhiệm,
Giang Tử Ngang đột nhiên xuất hiện, khôi phục lại Giang gia. Giang Tử
Ngang võ công cao cường, thái độ làm người trượng nghĩa, vài năm sau
Giang gia lại khôi phục danh vọng như xưa.
Nửa năm trước, Giang Tử Ngang hướng Mộ
Dung Nghĩa cầu hôn, muốn kết hôn ta – nhị tiểu thư. Cha ta lập tức đáp
ứng, chuẩn bị đem diện mạo bình thường, không ai chịu nổi là ta đây một
cước đá ra ngoài, thời điểm thành hôn chính là ba ngày sau. Nghe đến đó, ta gần như nhảy dựng lên. Nói như thế nào ta cũng là nữ nhi của hắn a,
cho ta chút tự do có biết không.
Thảm nhất chính là, ta tại đây, trong
cái nhà này trên cơ bản là không có địa vị gì. Ngay cả nha hoàn cũng
không có một người, mà tỷ tỷ của ta lại có một đống lớn. Nguyên nhân cụ
thể sao? Bởi vì ta là thu hoạch ngoài ý muốn, là đứa nhỏ Mộ Dung Nghĩa
sau khi say rượu ngủ cùng một nha hoàn mà có, còn tỷ tỷ là do hắn cùng
nữ nhân hắn thương yêu sinh ra. Cha chán ghét ta, hạ nhân trong nhà cũng không đem ta làm chủ nhân, chỉ có tỷ tỷ đối với ta còn coi như tốt. Có
thể là bởi vì từ nhỏ nhận hết đau khổ đi, Mộ Dung Ý Vân trên cơ bản đều
là ở Tư Quá Hiên qua ngày.
Ai, thời không đại thần sao lại an bài
cho ta một thân phận như vậy a, ta hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Ta nhất
định phải chạy đi, thật vất vả xuyên qua một lần, tuyệt đối không thể bị nhốt trong nhà làm oán phụ.