Ngày mốt chính là ngày ta xuất giá,
trong nhà bắt đầu náo nhiệt dần lên, nghe Hồng Tụ nói một ít nhân sĩ võ
lâm đã lục tục đến đây. Mộ Dung Nghĩa tuy rằng không thích ta nhưng ta
tốt xấu cũng là nữ nhân của hắn, nhị tiểu thư Mộ Dung gia nên chút thể
diện cũ nát ấy hắn vẫn phải giữ lấy. Y theo kế hoạch của ta, chỉ cần đợi lên kiệu hoa, sau khi ra khỏi nhà mấy km ta sẽ nói đau bụng cần đi WC,
sau đó thay đổi quần áo là có thể chạy. Trước đó ta sẽ chuẩn bị tốt tiền tài, mặc một bộ quần áo khác bên trong đó y (đồ cưới). Đến lúc đó ta
cởi đó y ngồi xổm ở góc nào đó, quỷ mới biết đó là ta.
Hôm nay tỷ tỷ đưa cơm chiều cho ta, mỹ nữ
Mộ Dung Nhược Nhan vẫn thản nhiên cười như cũ, thái độ quả thực không
phải cùng một cấp bậc với Mộ Dung Nghĩa. Ta đang ăn cơm ngon lành, mỹ nữ tỷ tỷ đột nhiên hỏi ta: “Muội muội, ngươi tính chạy trốn hôm xuất giá
phải không?”
Ta nhanh chóng đặt ngón trỏ trên môi,
nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, ngươi làm sao mà biết được, ngàn vạn lần đừng
nói ra ngoài. Trước khi lên kiệu hoa ta tuyệt đối không có cơ hội chạy,
lúc đó không chạy cả đời ta liền xong rồi.”
Mỹ nữ tỷ tỷ mang vẻ mặt đau khổ nói:
“Cha đã biết ngươi có chủ ý này nên phân phó ta điểm huyệt đạo của ngươi trước khi lên kiệu hoa, đợi đến khi bái đường mới giải huyệt.” Ta hoàn
toàn không còn gì để nói, cổ đại rất phiền toái, tuỳ tiện điểm vài cái
ngươi liền không thể động đậy a.
“Không phải đâu? Ngươi sẽ không thực sự
điểm huyệt ta chứ?” Mỹ nữ tỷ tỷ ngươi từ bi chút được không, hạnh phúc
cả đời ta phải dựa vào ngươi đấy.
“Tính tình của cha ngươi không phải
không biết, nếu ngày đó ngươi chạy ta nhất định sẽ bị phạt. Cha biết
chắc ngươi sẽ không bỏ cuộc còn ta sẽ mặc kệ, cho nên mới có chủ ý như
vậy. Nếu ngươi muốn chạy, hãy chạy trước khi lên kiệu hoa.” Này gọi là
cha cái nỗi gì, may mắn Mộ Dung Ý Vân chết sớm nếu không cũng phải tức
mà chết.
Ta nằm ở trên giường lăn qua lộn lại,
nghĩ mãi lại không ngủ được, chẳng lẽ thực sự phải gả sao? Ta rốt cuộc
phải như thế nào mới có thể chạy đi? Con mẹ nó, hắn bất nhân, vậy đừng
trách ta bất nghĩa. Nhất định muốn ta gả, đừng trách ta làm trò một nháo hai thắt cổ trước mặt nhiều nhân vật võ lâm như vậy. Ta cố ý đốt nến
thật sáng lên, trực tiếp đem màn kéo xuống bện thành dây thừng. Ta xem
xà nhà đủ chắc chắn, nhất định sẽ không sập. Ta giơ hai tay lên, mặc kệ
tay áo dài buống xuống. Kỳ thật hai tay cũng đã sớm cầm lấy ‘thắt cổ
thằng’(thằng = thừng, dây thừng dùng để thắt cổ) kia, cố ý đá ghế ngã
xuống thật lớn tiếng, ta cũng không tin không ai đến.
Trong phòng đèn rất sáng, bóng dáng ta
thắt cổ nhất định rất rõ ràng. Chỉ cần có người tiến vào, ta đánh cho
hắn một quyền bất tỉnh liền có cơ hội chạy ra. Ta cười gian đem mình
treo lên dây, treo nửa ngày vẫn không ai quản ta. Ta thực buồn bực, có
lẽ tất cả mọi người đã ngủ, không ai chú ý tới ta ở nơi này. Truyện Cực
Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chỉ nghe xoát một tiếng, ta lập tức rơi
xuống mặt đất. Ta nhanh chóng chạy đi tìm kính mắt, một tên đằng đằng
sát khí đứng trước mặt ta, cầm một thanh kiếm trong tay. Một thân hắc y, hắc bào (áo choàng), không biết còn tưởng rằng gặp quỷ a. Ta muốn người nhà tới cứu ta, không cần phải đưa đến một sát thủ a. Ta mới chỉ treo
cổ mà thôi, sao lại đem người không ai biết là ai này tới đây?
“Ngươi… Ngươi là ai? Chạy vào ta phòng làm gì?” Ta lắp bắp hỏi.
Hắn lạnh như băng nói: “Ngươi vì cái gì
tìm chết?” Có lẽ là ở bên ngoài thấy bóng dáng ta thắt cổ, cho nên tiến
tới cứu ta. Ta không cần hắn cứu được không, ngươi đừng tự mình đa tình
a.
Ta không sao cả vỗ vỗ mông, xoa xoa thắt lưng, “Cũng không có gì, lão hỗn đản Mộ Dung Nghĩa kia bức ta lập gia
đình, ta không muốn, tìm chết.”
“Ngươi có quan hệ gì với Mộ Dung Nghĩa?” Nói chuyện có chút ấm áp cũng sẽ không chết người được, tuy rằng ta
không là siêu cấp mỹ nữ gì nhưng làm khuôn mặt tươi cười cũng có sao a.
“Ta là nữ nhân của hắn, bất quá nói
thật, mười bảy năm qua tên hỗn đản này vốn không coi ta là nữ nhân của
hắn, trong mắt hắn chỉ có Nhược Nhan tỷ tỷ.” Truyện Cực Phẩm Khí Phụ
copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Võ lâm đệ nhất mỹ nữ Mộ Dung Nhược
Nhan?” Ách, tỷ tỷ là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, ta cùng nàng thật đúng là
không cùng một cấp bậc a.
“Ta bất kể nàng đệ mấy mỹ nữ, nàng nếu
là đệ nhất cao thủ võ lâm thủ ta mới bội phục.” Trách không được Mộ Dung Ý Vân không được hoan nghênh, có tỷ tỷ vĩ đại như vậy nàng đương nhiên
cái gì cũng không phải rồi. Xem tỷ tỷ yếu đuối như vậy, so sánh với nàng nhất định thua, luận võ công cũng quên đi. Tuy rằng võ công của ta cũng không tệ, may ra có thể đối phó cao thủ hạng ba. Truyện Cực Phẩm Khí
Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Mộ Dung Nhược Nhan là nữ tử duy nhất
trong thập đại cao thủ, chẳng lẽ cô nương không bội phục nàng?” Hoàn
toàn không còn gì để nói, ngay cả tỷ tỷ cũng như vậy? Thập đại cao thủ,
thực hoài nghi mình nghe lầm a.
“Uy, trước tiên là nói về ngươi a, ngươi đến nơi này làm gì? Nghe ngữ khí có vẻ ngươi rất bội phục tỷ tỷ, có
phải muốn chiếm tiện nghi tỷ tỷ ta hay không?” Sắc lang, vừa thấy đã
biết không là thứ gì tốt. Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu
Chân Giới TuChanGioi.com
“Không phải, ta tìm Mộ Dung cô nương khiêu chiến.”
“Khiêu chiến? Ngươi một đại nam nhân lại đánh nữ nhân, ngươi không ngượng sao? Muốn đánh nàng thì đánh ta
trước.” Nhàm chán, đánh đánh giết giết có gì thú vị.
“Quy tắc giang hồ, nếu muốn đứng trong
thập đại cao thủ phải đánh bại một người trong đó. Tỷ tỷ ngươi vừa vặn
đứng thứ mười, ta tìm nàng khiêu chiến không có gì không đúng hết.” Hãn, có mà thấy nàng là nữ nhân nên dễ khi dễ a.
Ta trợn mắt nhìn hắn: “Thiết, không phải là thấy tỷ tỷ của ta là nữ nhân, dễ khi dễ, còn vô nghĩa như vậy, trừ
bỏ tỷ tỷ của ta còn có chín nam tử, ngươi sao không đi đánh a? Sợ cứ
việc nói thẳng, nhìn ngươi như vậy, còn muốn làm thập đại cao thủ? Ta
thấy là ngươi đã sớm tìm lỗ nào mà chui vào đi.”
“Ta sẽ tìm bọn họ khiêu chiến, bất quá tìm lệnh tỷ trước.”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa như vậy, nói
trắng ra là chính là sợ bọn họ, tìm tỷ tỷ của ta khai đao a. Nể tình
ngươi đã cứu ta, ta sẽ không gọi người, thừa dịp hiện tại chưa bị phát
hiện, ngươi đi nhanh đi.” Kỳ thật ta sợ hắn sinh khí mà một đao giết ta. Đều là bởi vì ta tiện miệng, không nói ra lời hay.
“Mau.. Mau.. Ta thấy hắn chạy bên kia.” Một đợt tiếng bước chân, mơ hồ có thể thấy ánh đuốc sáng.
“Uy, tới bắt ngươi.”
Hắn không nói gì, xoay người muốn chạy,
ta vội hỏi: “Đứng lại, ngươi đi đâu? Ta biết ngươi lợi hại, chính là bởi vì ta sắp xuất giá, có rất nhiều nhân sĩ võ lâm ở nhà ta, ta sợ ngươi
không là đối thủ bọn hắn.” Ta vì cái gì quan tâm hắn như vậy? Rất đơn
giản, ta muốn lợi dụng hắn mà thôi.
Ta chỉ chỉ giường: “Đi lên.”
“A?” Ngay cả đại khối băng cũng bị ta dọa tới rồi. Nữ tử hào phóng như thế chỉ sợ hắn chưa bao giờ thấy qua.
“A cái gì a? Đi lên cho ta, ta tốt xấu
cũng là tiểu thư Mộ Dung gia, bọn họ không dám lục soát giường của ta.”
Ta vừa nói vừa cởi áo khoác, mắt thấy ánh lửa càng ngày càng gần, hắn
đành phải thật sự chạy đến trên giường.
“Nhị tiểu thư, ngươi không sao chứ.” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Quần áo cổ đại quần áo chính là phiền
toái, ta cởi nửa ngày không xong. Ta chuẩn bị cởi hoàn toàn, nói như vậy cho dù Mộ Dung Nghĩa tiến vào, gặp cánh tay ta lộ ở bên ngoài sẽ không
ép ta đứng dậy.
Ta nhanh chóng xốc chăn lên tiến vào:
“Không có việc gì, các ngươi kêu la cái gì, còn không cho người ta ngủ,
cút ra ngoài cho ta.” Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân
Giới TuChanGioi.com
“Tiểu thư, thủ vệ Tư Quá Hiên đều bị
đánh hôn mê, tiểu nhân nghi hắc y nhân kia xông vào. Các phòng khác đều
đã bị lục soát, chỉ có phòng của tiểu thư… Tiểu nhân sợ hắn làm tiểu thư bị thương.” Ngụ ý chính là hắn nhất định ở chỗ ta, tối hôm nay ta gặp
phải đại phiền toái a. Ta đột nhiên nghĩ lại, nếu để cho bọn họ lục soát bắt được người này, ta không phải sẽ thành nữ tử không trinh tiết. Tên
họ Giang kia sẽ không muốn ta, ta sẽ không phải gả.
“Cút cho ta, ta đang ngủ đâu.”
Ta dùng cánh tay chọc học hắn, nhỏ giọng nói: “Thương lượng với ngươi một việc, có thể cởi quần áo hay không.”
Đừng hiểu lầm, tuyệt đối không muốn chiếm tiện nghi của hắn. Hắn cùng
khối băng giống nhau, là đẹp hay là xấu ta cũng không biết.
“….” Hắn rất là kinh ngạc, nữ nhân như ta vậy tuyệt đối chưa thấy qua.
“Đừng hiểu lầm, nếu bọn họ lục soát ra
một nam nhân trên giường ta, hơn nữa chúng ta hai quần áo không chỉnh,
truyền ra ngoài ai còn còn muốn lấy ta, ta sẽ không phải gả đi nữa. Nếu
ngươi chạy cũng không sao, nếu bị bắt được, ngươi liền thừa nhận ta câu
dẫn ngươi. Hai chúng ta thường xuyên ở trong này hẹn hò, hơn nữa đã có
vợ chồng chi thực. Yên tâm, ta chỉ mượn ngươi làm cớ để không gả đi
được, sẽ không quấn quít lấy ngươi.” Chủ ý ngu như vậy, trừ bỏ ta ai còn có thể nghĩ ra. Ta là người hiện đại, sớm hay muộn cũng phải đi về, gả
đi được hay không gả được không liên quan gì tới ta. Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đã cứu ta, nếu ngươi thật sự muốn đào hôn, ta cướp tân nương là được, ngươi sao phải
làm bại hoại danh tiết mình như vậy.”
“Hãn, được rồi, trốn cũng tốt.”
“Tiểu thư, chúng ta phải vào, xin thứ
cho tội.” Trong lúc chúng ta đang thương lượng đám người này cũng bắt
đầu không chờ được, vừa dứt lời cũng đã vào phòng.
Ta chỉ mặc một chiếc yếm nhỏ, cánh tay
trắng như tuyết lộ ra bên ngoài. Ta cố ý kêu to: “A…. Các ngươi là đám
sắc lang, cút ra ngoài cho ta. Ta chưa mặc quần áo, các ngươi tiến tới
làm gì.” Ta vừa nói vừa đem chăn ôm chặt trước ngực.
Người đứng đầu vội hỏi: “Tiểu nhân biết lỗi.” Nói xong vội lôi đám người kia ra ngoài, lập tức khoá cửa lại.
Ta lớn tiếng nói: “Con mẹ nó, thói đời gì thế, ngủ cũng không yên.”
Qua một hồi lâu, xác định đã an toàn, ta nhỏ giọng nói: “Đứng lên cho ta, muốn ngủ sao? Đây là giường của ta.”
Ta lại có thể đem một nam nhân xa lạ đẩy lên giường mình, thật là mất
mặt.
Ta đứng lên mặc xong quần áo trước, cười nói: “Đứng lên cho ta, bọn họ đều đi rồi.”
Hắn từ trên giường đứng lên, trên sàng đan (=ga giường) màu hồng phấn có một vết máu đỏ sẫm, hắn bị thương nga.
“Uy, ngươi bị thương ở đâu?”
Hắn ho khan vài tiếng nói: “Không có gì, vừa rồi bị cha ngươi đả thương.”
Ta nhìn kỹ lại, vải áo trên bụng hắn có vết máu thấm ra. Vừa rồi không nói sớm, đem máu bôi lên giường ta.
Ta đem ‘thắt cổ thằng’ kéo xuống, băng
bó đơn giản một chút. Vừa băng vừa mắng: “Ngươi là tên ngu, sao không
nói sớm, sàng đan của bổn cô nương rất khó giặt a.”
Hắn ngồi trên giường, đột nhiên nói: “Ta gọi là Độc Cô Hàn.” Hãn, tên lạnh như người a.
“Ta gọi là Mộ Dung Ý Vân.”
“Cám ơn Mộ Dung cô nương cứu giúp, ngươi chừng nào thì xuất giá, ta nhất định cứu ngươi.” Truyện Cực Phẩm Khí
Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
“Ngày mốt, gả cho một người tên là Giang Tử Ngang, ngươi nhất định phải cứu ta.”
Độc Cô Hàn cười: “Hắn? Được.”
Hắn nói xong đã nhìn đến tú kiếm cài
trên đầu ta, mới vừa chạm đến tú kiếm tay hắn đã chảy máu. Quả nhiên là
người trong võ lâm a, có điểm thưởng thức, đây cũng không phải là cây
trâm bình thường.
“Thèm vào, còn tìm tỷ tỷ của ta khiêu chiến sao, chẳng lẽ không nhìn ra được trên đầu ta chính là tú kiếm.”
“Ta biết, cho nên muốn nhìn xem, không nghĩ tới sắc bén như vậy.”
“Nhìn cái gì vậy, ít nói nhảm, đi mau,
ngày mốt nhớ rõ cứu ta.” Kỳ thật mục đích của việc vừa rồi lưu của hắn
chính là vậy, ha ha.
“Nhất định.” Nói xong nhảy một cái, liền đi ra ngoài theo cửa sổ trên mái nhà. Hãn, ta vẫn tìm đường ra lại
không chú ý tới cửa sổ này. Kỳ thật chú ý tới cũng không dùng được, ta
căn bản không có khinh công, hiển nhiên sẽ không bay ra được. Cũng bởi
vì vậy, Mộ Dung Nghĩa mới để lại cửa sổ này để lưu thông không khí cho
ta.
Độc Cô Hàn mới vừa đi, tỷ tỷ hấp tấp
xông tới, ta đang chậm rì rì thu thập ‘thắt cổ thằng’. Tỷ tỷ quét mắt
nhìn trong phòng một cái, nói: “Ngươi thức dậy sao, màn của ngươi sao
lại thành như vậy?”
“Không có gì a, ta thắt cổ, dây thừng đứt.” Ta thản nhiên nói.
“Thắt cổ?” Thần sắc tỷ tỷ trở nên khẩn trương.
“Không phải thực sự thắt cổ, chính là nghĩ muốn dọa phụ thân, không dọa được.”
Tỷ tỷ khịt khịt mũi, nói: “Có mùi máu.” Không hổ là một trong thập đại cao thủ võ lâm, ngay cả khứu giác cũng lợi hại như vậy.
Ta hoảng sợ, vội hỏi: “Làm gì có, ngươi ngửi nhầm rồi.” Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Tỷ tỷ đi đến trước giường, lấy tay xốc chăn lên, ánh mắt sắc bén hỏi: “Đây là cái gì?”
Ta uể oải đáp: “Hàng kỳ của nữ nhân a.” Chỉ có cách giải thích này là hợp lý nhất.
“Nói bậy, ngươi nghĩ rằng ta không biết
nguyệt kỳ của ngươi sao?” Ách, tỷ tỷ này thật quan tâm của ta, ngay cả
cái này cũng biết.
Ta không biết nói gì: “Này.. Hãn, đi ra ngoài mệt mỏi, cho nên sẽ không quy luật.”
“Nói bậy, sao không thấy ngươi nói ngươi đau bụng?” Mộ Dung Ý Vân khi có kinh nguyệt thường đau bụng a? Thất bại, thất bại.
“Không nhất định mỗi lần đều đau, ngươi
không tin ta? Không là của ta là ai?” Ta chết cũng không thừa nhận, xem
nàng làm sao bây giờ.
Tỷ tỷ liếc mắt nhìn ta nghi ngờ, khôi phục lãnh đạm như xưa, nói: “Sớm đi nghỉ một chút.”
Ta cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.