Ngày mùng tám tháng sáu âm lịch (cổ
nhân không cần dương lịch) với ta mà nói là một ngày rất quan trọng, có
thể nói là ngày tận thế, hôm nay là ngày ta xuất giá. Ta mới hai mươi ba tuổi, không, mười bảy tuổi, vẫn là thiếu nữ vị thành niên, tên họ Giang kia lại dám kết hôn, hắn không sợ phạm pháp a. Hơn nữa ta đây là bị bức hôn, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của ta, ta có nhân quyền của ta a.
Sáng sớm, mọi việc trong nhà bắt đầu lu bù lên, tuy rằng ta bị giam
trong phòng không thể thấy được bên ngoài nhưng có thể nghe được tiếng
bước chân hỗn loạn thuyết minh bọn hạ nhân đều đang bận rộn. Ta như
người ngoài cuộc, không chú ý chút nào, hôn lễ này tựa hồ không liên
quan tới ta. Ta biết ta sẽ không đó (gả) ra ngoài, băng sơn (anh Hàn
thường được bạn Vân gọi là băng sơn = núi băng) sẽ đến cướp dâu, cho dù
không đến ta cũng sẽ chạy. Ta đoán khoảng chừng gần chín giờ, một vị lão nương mang theo Hồng Tụ cùng một đống nha hoàn vội tới trang điểm cho
ta. Tốt xấu cũng phải ăn điểm tâm đã được không, đói chết ai phụ trách
a.
Ta mặc cho đám người thay quần áo, vấn
tóc. Khi vẫn tóc còn lẩm bẩm mấy câu cát tường. Mà ta lại một câu cũng
không nghe vào, chỉ nghĩ tới chạy trốn. Muốn đánh phấn cho ta, ma ma kia lên tiếng: “Tiểu thư, xin hãy bỏ vật này xuống.” Đang nói tới kính mắt
của ta. Ta tháo kính mắt xuống, bỏ vào tay áo. Ta cận thị tận 4 độ,
không thể rời mắt kính a.
Sau khi vẽ loạn trên mặt ta một trận,
Hồng Tụ nói: “Tiểu thư, ngươi thật đẹp a.” Xinh đẹp sao? Ta cẩn thận
chớp chớp mắt, nữ tử trong gương có đôi môi đỏ mọng, mái tóc thật dài
buông xuống ngang lưng, trên đầu cài rất nhiều trang sức quý trọng. Dưới sự kiên trì của ta, cuối cùng tú kiếm vẫn được lên tóc. Tuy rằng trang
sức hơi dày đặc, trông có vẻ thô tục một chút nhưng cũng là một mỹ nữ
tiêu chuẩn. Ta dụi dụi mắt, không thể tin được mỹ nữ kia là ta, thì ra
ta trang điểm, không mang kính mắt có thể xinh đẹp như vậy. Nói thật, ta lần đầu tiên phát hiện dung mạo của mình cũng không phải là thực xin
lỗi quốc gia. Chính là trước kia không trang điểm, không biết cách ăn
mặc, đeo kính mắt, rõ ràng là mai một một mỹ nữ a. Ai, sống hai mươi ba
năm cuối cùng phát hiện mình cũng không phải tệ như vậy.
Mặc xong đó y đỏ thẫm, tỷ tỷ tiến tới nhìn ta, cười nói: “Muội muội thật là xinh đẹp.” Trước kia nàng không phát hiện mà thôi.
Ta cười cười: “Cám ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta phải xuất giá, có điều gì muốn nói?”
Nàng ảm đạm cười, lắc đầu: “Không có, về sau hảo hảo chiếu cố chính mình là được.”
Phủ khăn voan, đến đại sảnh cáo biệt Mộ
Dung Nghĩa. Đại sảnh có không ít người nhưng ta không nhìn thấy gì. Kỳ
thật ta rất muốn nhìn mấy tiền bối cao nhân này một chút, đáng tiếc là
không cơ hội. Mộ Dung Nghĩa ra vẻ tiếc hận một chút, lại răn dạy thêm
vài câu, ta cứ như vậy xuất môn. Thừa dịp lúc đỡ ta lên kiệu, Mộ Dung
Nhược Nhan nhanh chóng điểm huyệt đạo của ta. Ta giống như rối gỗ bị đẩy vào, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu.
Đưa cho ta một trái táo, đoàn người cuối cùng cũng xuất phát. Mộ Dung Nhược Nhan lấy cớ đưa dâu, cưỡi ngựa theo
phía sau, ta biết nàng muốn giám thị ta. Vốn sẽ tuyển Hồng Tụ làm nha
đầu đi theo khi ta xuất giá, nhưng ta sẽ không gả ra ngoài cho nên ta
tuyển một nha đầu không quen biết.
Mộ Dung sơn trang ở Từ Châu, mà Giang
gia ở Thái Nguyên, khoảng cách giữa hai nơi khá xa. Đối với ta mà nói,
càng xa càng tốt, lộ trình càng xa cơ hội chạy trốn của ta càng nhiều.
Mộ Dung Nhược Nhan này hiện tại lại không niệm tình cũ, giám sát ta còn
chặt chẽ hơn cả phạm nhân. Đi hết một ngày, cuối cùng dừng lại ở một nơi quỷ quái nào đó ta không biết. Ta như rối gỗ bị Nhược Nhan áp tải, đến
cửa phòng nàng mới cởi bỏ huyệt đạo cho ta, cười hỏi: “Mệt không?”
Ta tức giận nói: “Ngươi thử xem có không?” Không thể động đậy lại bị đóng vào một ngày như vậy, ai cũng không chịu nổi.
“Kiên trì vài ngày, ta biết ngươi rất khó chịu.”
“Đúng vậy, ta khó chịu. Tỷ tỷ, ngươi thả ta đi, ta sẽ cảm tạ ngươi cả đời ?” Ta dùng ánh mắt thực thuần khiết cầu xin.
Nàng lắc đầu: “Giang đại ca không tốt sao? Tuổi trẻ tài cao, lớn lên tuấn tú, ngươi có điểm nào không hài lòng?”
“Thiết, ai quản hắn lớn lên có cái dạng
gì, ta chính là không muốn gả.” Còn đầy thanh niên hứa hẹn hơn, vì sao
phải chọn một người ngay cả mặt cũng chưa thấy qua chứ?
“Giang đại ca là nhân vật nổi tiếng
trong giang hồ, vì cái gì ngươi không thích hắn?” Ta chính là không
thích, vừa nghe đến tên của hắn ta liền chán ghét.
Ta cố ý bi ai nói: “Tỷ tỷ, có phải ta
nói thật ngươi liền thả ta đi hay không?” Nàng giám sát ta với phạm nhân còn ác liệt, trừ phi nàng có lòng từ bi, nếu không khả năng ta chạy
trốn được thật sự là… số âm.
“Ngươi có lý do gì không muốn lấy chồng?”
Ta thở dài một tiếng: ” Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị nguyệt (“Đã qua bể thẳm khôn
còn nước, ngoài chốn non Vu chẳng có mây”– thơ Nguyên Chẩn). Giang Tử
Ngang mặc dù tốt, nhưng trong lòng ta chỉ có một người.” Lý do này đủ
rồi đi? Ta có người mình yêu.
Nhược Nhan nhìn ta khó hiểu, “Ngươi
nhiều năm không ra khỏi Mộ Dung sơn trang, cũng chỉ có vài ngày trước
trốn ra ngoài vài ngày, sao có thể có người trong lòng?”
“Tình yêu chân chính thường xuất hiện
trong nháy mắt.” Ta giả vờ thật sự đáng thương, còn cố ép ra vài giọt
nước mắt: “Tỷ tỷ, ngươi thả ta đi, chúng ta sẽ đều cảm tạ ngươi.”
Mộ Dung Nhược Nhan do dự trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Không được, vô luận hắn là ai, ngươi nên quên
hắn đi. Người trong thiên hạ đều biết ngươi – Mộ Dung nhị tiểu thư gả
cho Giang Tử Ngang, Mộ Dung gia cùng Giang gia đều không chịu nổi sự mất mặt như vậy đâu.” Mặt mũi quan trọng hay là hạnh phúc của ta quan
trọng, ai, không phải tỷ tỷ ruột chính là không tốt a.
“Tỷ tỷ, tìm cho ta chiếc đàn đi.” Tuy
rằng nàng không để ta đi, ta vẫn quyết định tiếp tục cảm hóa nàng. Dùng
lời không được, chuyển sang xướng (hát).
Vài tiếng sau, trong phòng ta phát ra
tiếng đàn u nhã cùng tiếng ca. Vốn là muốn xướng khúc nào đó phiến tình, nào biết được tâm huyết dâng trào liền xướng 《 tiếu giang hồ》, có lẽ là do xem “thần điêu đại hiệp” năm 2006 nhiều quá đi. Bất quá nói thật,
thủ khúc này thực thích hợp tình huống hiện tại.
“Giang hồ tiếu ân oán liễu,
Nhân quá chiêu tiếu tàng đao,
Hồng trần tiếu tiếu tịch liêu,
Tâm thái cao đáo bất liễu, Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Minh nguyệt chiếu lộ điều điều,
Nhân hội lão tâm bất lão,
Ái bất đáo phóng bất điệu,
Vong bất liễu nhĩ đích
( Sở Sở : ca từ nhiều quá, tỉnh lược, không muốn vượt quá số lượng từ. )….”(*)
(Dịch nghĩa :
Cười ân oán giang hồ
Người giao đấu, nụ cười hàm ẩn trong đường đao
Cười ngạo sự cô độc thế gian
Tâm hồn cao vợi không thể với tới
Vầng trăng chiếu sáng con đường xa hun hút
Người có thể già nhưng tâm hồn nào có già nua
Yêu không được, bỏ cũng không xong
Không thể quên những điều tốt đẹp của người.)
Ta cố ý nhiều lặp lại vài lần “Yêu không được, bỏ cũng không xong, không thể quên những điều tốt đẹp của người”, ta muốn nói cho nàng cảm tình là không thể dễ dàng quên như vậy a.
Truyện Cực Phẩm Khí Phụ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ta ra sức biểu diễn dường như có chút tác dụng, Nhược Nhan thương tiếc hỏi: “Là từ khúc tự ngươi làm?”
Ta gật đầu, ta đây là đạo văn một cách trắng trợn.
Nàng thở dài một hơi: “Tỷ tỷ cũng đau
lòng ngươi, chính là.. ngươi vẫn nên quên đi.” Truyện Cực Phẩm Khí Phụ
copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Ta lại dùng sức cố rớt ra vài giọt nước
mắt, hai mắt đẫm lệ nói: “Tỷ tỷ, yêu không được, phóng không xong, ta là không quên được hắn rất tốt với ta.”
“Ai?” Nhược Nhan đột nhiên trở nên cảnh
giác, nói với ta: “Không cần đi ra ngoài.” Nói xong trực tiếp theo cửa
sổ đi ra ngoài, nhảy lên nóc nhà. Ta líu lưỡi, cao thủ võ lâm quả nhiên
không tầm thường, lỗ tai cũng thật lợi hại.
Tỷ tỷ đuổi theo ra ngoài, ta nhanh chóng thu thập đồ vật này nọ chuẩn bị chạy trốn, còn chưa ra khỏi cửa chợt
nghe có người nói: ” Giang hồ tiếu, ái tiêu diêu, cầm khoát tiêu, tửu
lai đảo, ngưỡng thiên tiếu, toàn vong liễu, tiêu tửu như phong, khinh
phiêu phiêu (cười giang hồ, thích tiêu diêu tự tại, tiếng đàn thâm trầm, rượu tới thì uống, ngửa mặt lên trời cười, quên đi hết thảy, rượu buồn
như cơn gió, nhẹ bay qua)… Cô nương thật là phóng khoáng a.” Ai? Ca từ
thực sự hay như vậy sao?
“Ai?” Nói xong nhìn sang cửa sổ, rút tú kiếm cầm ở trong tay, bởi vì giọng nói từ bên ngoài cửa sổ truyền đến.
“Cô nương ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đi ngang qua nơi này, nghe tiếng ca tuyệt đẹp của cô nương nên mới đến xem.”
“Nhìn con mẹ nó, bổn cô nương hát hay ai chẳng biết, khuya khoắt chạy đến đây chắc chắn không có ý tốt.”
“Này.. nghe từ khúc cô nương hẳn là tiểu thư khuê các đọc sách hiểu lễ nghi, vì sao thô lỗ như vậy?” Thô lỗ thì
làm sao, ta vốn là ác nữ.
“Thiết, ai nói tiểu thư khuê các sẽ đều
làm bộ làm tịch, nói cho ngươi bổn cô nương là nhị tiểu thư Mộ Dung
gia.” Vốn không muốn thừa nhận. Trong lúc đang nói chuyện, cửa sổ chưa
cài chốt bị một trận gió mở toang, gió mát thổi tới trên người ta, mái
tóc đang thả bay lên, quần áo hơi hơi lay động. Chưa đeo kính mắt, vẻ
thản nhiên trên mặt có vẻ cao quý thanh lịch. Có lẽ giờ khắc này là thời điểm ta xinh đẹp nhất trong đời, nhưng là ta cũng không biết, ở trong
tiềm thức, ta vẫn là sửu nữ kia.