“Mộ Dung ý, ta với ngươi đấu”
Ta trợn mắt: “ ngươi làm gì? “
“Mộ Dung Ý Vân, bớt sàm ngôn đi,
nghe nói võ công của ngươi thiên hạ đệ ngũ, ta hôm nay muốn lĩnh giáo”
điên, sáng sớm tìm ta đánh nhau. Ta miết miết ánh mắt:
“tiểu sư muội, chúng ta hai người đánh nhau, sư huynh ngươi có thể tức chết!” kì thực ta đánh không lại. Mục Ngữ Tâm cười lạnh:
“ngươi sợ sao? Thiên hạ đệ ngũ Nguyệt Quang tiên tử, cũng chỉ là hư danh”
“tùy tiện, ta không muốn đánh với ngươi” muốn kích đểu ta, nằm mơ đi, với độ dày của da mặt ta còn sợ nói khích sao?
“ta không khách khí” nói vừa xong, một chưởng đã tiến tới. Ta dùng sức lui về sau, miễn cưỡng né một chưởng, vừa lui vừa nói:
“ngươi làm gì? Ta không muốn đánh với ngươi, ngày hôm qua ta là tức giận nói lỡ lời, thực xin lỗi ngươi”
“một câu xin lỗi liền xong? Ngươi tu nhục ta như vậy, ta há để yên”
Mục Ngữ Tâm vẫn không lùi, chưởng
chưởng chiêu tiếp nối. Dù sao Mục Ngữ Tâm là sư muội của Hàn, tuyệt đối
võ công không phải dạng mèo què, ta lập tức bị chúng một chưởng ngã
xuống đất, ngực cảm giác đau.
“đánh rồi, bỏ qua đi” ta liền phủi váy đứng dậy, vẻ mặt không sao cả.
“không thể” nói xong lại một chưởng đánh tới, ta vội ngăn trở: “ ngươi cuối cùng muốn thế nào?”
“muốn giết ngươi, làm Hàn ca cả đời không thấy ngươi” vừa nói xong chưởng lại chụp tới. Ta vội né tránh vài bước, mượn bàn ghế tránh né, chỉ thấy bụp, cái bàn gỗ vỡ tung, ta thầm
than khổ, chưởng vừa rồi mà chúng ta thì ta liền tiêu.
“ Mục Ngữ Tâm, đừng lão loạn, ta nể ngươi là sư muội mới không đánh với ngươi, tái lão loạn ta không khách khí”
Nàng hung hăng nói: “ ta xem ngươi thế nào không khách khí”
Vừa nói lại tấn công ta, võ công
của nàng thực sự lợi hại, ta dùng toàn lực miễn cưỡng né đông tránh tây, đồng thời sử dụng nhu đạo đối phó, chưởng của nàng là có nội lực thâm
hậu, còn ta không có, không bị nàng một chưởng đánh chết coi như ta cao
minh đi. Ta vội lăn qua bên tránh chưởng của nàng thuận tay rút thanh
sương kiếm, chỉ nàng nói:
“Mục Ngữ Tâm, ta không nghĩ cùng
ngươi đánh? Ngày hôm qua là ta có phần thất thố, hi vọng hôm nay ngồi
xuống nói chuyện, được chứ?” hôm qua ta thực sự quá đáng, không trách
nàng như vậy với ta.
“sợ hãi? Ta căn bản không muốn nói
chuyện với ngươi , chịu chết đi” nói xong, không chút khách khí tấn công tới. Tiểu sư muội này, võ công thực lợi hại, ta làm sao đối phó? Ta bực mình xoay người nói:
“Mục Ngữ Tâm, đi ra ngoài, đánh hư phòng của ta ngươi đền sao?”
“được, sợ ngươi chắc” Mục Ngữ Tâm
quả nhiên bị khích chạy ra, ta chính là muốn chạy ra ngoài đánh ồn ào
thu hút ai đó đến rồi giúp ta. Quả nhiên vừa chạy ra ngoài thì có mấy
người đã chạy đến, đầu tiên là Phượng Thanh Hà:
“đừng đánh”
Ta là không muốn đánh, nhưng Mục Ngữ Tâm muốn giết ta.
“nga, ta xem náo nhiệt” tiếp theo là Thủy Vũ Mị, nàng cho rằng tỉ tỉ võ công cực lợi hại, tiểu yêu nữ kia không thể làm khó.
“đại tiểu thư, phu nhân, các người đừng đánh” liệt Hỏa cũng đã chạy ra ngăn cản.
“nhị ca yên tâm, phu nhân sẽ không
gây thương tổn đại tiểu thư” Lôi Điện an ủi, tên Lôi Điện ca, ngày
thường thông minh sao hôm nay ngu thế?
Liệt Hỏa nghe thế gật đầu: “ đại
tiểu thư lần này nháo loạn , chỉ mong phu nhân bỏ quá đừng thương tổn
nàng, đệ muội , nàng nhớ nói giúp tiểu thư chúng ta vài câu”
Liệt hỏa là nhìn Phượng Thanh Hà mà hỏi, ở đây vài ngày hắn dù có mù cũng thấy Phượng Thanh Hà cùng Lôi
Điện là có cái gì gì quan hệ. Lôi Điện ca trước nay ngu ngốc như gỗ, lại bị Phượng Thanh Hà cô nương biến thành nghe lời như vậy? Xem ra hạ nhân của phu nhân cũng không phải kẻ tầm thường, có thể đem lãnh diệm Lôi
Điện ca thành công cải tạo, thực muốn đi lãnh giáo vài chiêu.
Hắn vừa nói dứt lời, Lôi Điện lập tức trợn mắt, Phượng Thanh Hà trực tiếp chỉa tay hắn nói:
“đệ muội cái đầu ngươi?”
Liệt Hỏa cười nói: “ đừng giả bộ, khi nào uống rượu mừng của hai người?”
Lôi điện trừng mắt đủ sức giết người , rít gào nói:
“nhị ca, ta có thể thích ác nữ này sao?”
“chính là, ngươi xem hắn, ngu ngốc
giống đầu gỗ, ai có thể xem thượng hắn? Ta Phượng Thanh Hà chính là biết nhìn người , sẽ không thích nam nhân như vậy. Chỉ là trước đây hắn thua ta, đáp ứng ta làm người hầu, ngươi còn tái nói loạn, ta nhờ đường chủ
tỉ tỉ nói với tỉ phu, đem các ngươi tấu…” Phượng cô nương thực có thủ
đoạn.
“Phượng Thanh Hà, rõ ràng là ngươi
thua, nếu không phải ngươi giả trang bị thương, thì ngay cả đụng đến một cọng tóc của ta cũng đừng hòng”
“à, ta nhớ rõ là cuối cùng kiếm của ta chỉ vào cổ của ngươi đi?”
“ đó là ngươi giả trang bị thương, dùng kế sách bỉ ổi”
“là ngươi ngu ngốc tin ta bị thương”
“nếu ngươi không giả bị thương ta có thể sơ ý sao?”
“ta…”
…
Liệt Hỏa nhìn thấy oan gia hai
người bắt đầu ầm ỹ, thực thích thú đứng ra xa, xem phu nhân cùng đại
tiểu thư luận võ. Liệt hỏa cảm thấy mấy người bên cạnh phu nhân cũng đều là kì nữ, Thủy cô nương cũng không tồi a, vì thế:
“thủy cô nương, từ từ a…”
Dù sao thấy các nàng cũng chưa có ý tứ gì, phu nhân cùng tiểu thư cũng chưa thấy thương tổn gì, không bằng
tìm Thủy cô nương nói chuyện…
Ta vẫn sử dụng tây dương kiếm, xét
chiêu thức thì Mục Ngữ Tâm tuyệt không thể hơn ta, ta có thể nhận ra,
nhưng là ta không có nội lực, nàng lại có, cứ đánh lâu dài ta sao có thể trụ nổi, sức lực ngày một yếu đi. Ta đem tóc cuộn một chỗ cắn ở miệng,
đem “phụng vũ kiếm” sử dụng. Phía sau, đã có nhiều quần chúng tới xem
náo nhiệt, tỉ như bệnh thần kinh, mĩ nữ tỉ, Phượng tiểu tiểu cô nương,
còn có rất đông những người không biết là ai đến luận võ. Thấy chiêu
thức của ta cực kì độc đáo, tất cả đều kinh ngạc không thôi.
Lôi Điện đang cãi nhau cùng Phượng Thanh Hà nhưng nhìn xang đây thấy kiếm pháp của ta thì lo lắng hỏi:
“kiếm pháp của phu nhân sắc bén như vậy, tiểu thư có sao không?”
“xứng đáng” Phượng Thanh Hà hừ lạnh một câu.
“quả nhiên là vô tình kiếm” mĩ nữ tỉ tỉ lại đại kinh thất sắc, tựa tiếu phi tiếu thở dài.
“cuối cùng biết vì sao ngoại hiệu
nàng là vô tình kiếm, quả nhiên vô tình” Phượng Thanh Hà cũng gật đầu,
đối mĩ nữ tỉ tỉ nói: “ không rõ Mộ Dung đại tiểu thư có biết đây là kiếm pháp gì?”
“ chưa từng gặp qua” Nhược Nhan tỉ lắc đầu, quả thực chưa từng thấy.
“không hổ là bách hiểu đường chủ, lợi hại”
“hôm nay thấy vô tình kiếm pháp, quả là tam sinh hữu hạnh”
Mọi người luận bàn ta không có rảnh nghe, chỉ lo cùng Mục Ngữ Tâm giao đấu. Đánh một hồi thể lực ta thực
không thể chi trì, đánh tiếp cho dù không bị nàng ta đánh chết cũng bị
mệt chết.
Đang còn hấp tấp thì thấy chưởng chiêu của Mục Ngữ Tâm đã tới đây, ta thực mệt mỏi nói:
“ không cùng đùa với ngươi nữa”.
Ta thực không cách nào liền xuất ra một chiêu vô cùng tàn nhẫn, tên gọi Hồng Hạnh Xuất tường, chiêu này
nhìn ngoài hoa mĩ nhưng thực tế ẩn chứa sức sát thương cực lớn, ta trước đây học nhưng chưa từng dùng qua. Thời gian đột nhiên đình chỉ, trên
mặt cảm giác ấm, mắt ta giống như bị nước bắn vào. Khi ta hồi thần,
thanh sương kiếm đã ngập trên ngực Mục Ngữ Tâm. Nàng ngơ ngác đứng ngây
ra, máu theo lưỡi kiếm trào ra. Ta vội dùng lực đem kiếm thu về, lập tức quần áo màu tím của nàng đều lưu huyết, vô lực mà ngã xuống.