Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 58: Chương 58




Ta vội chạy tới đỡ nàng, gấp đến độ đầu chảy mồ hôi:

“Mục Ngữ Tâm, ngươi không có việc gì đi?” nàng nếu có điều gì bất chắc, đại khối băng hận chết ta?

Nàng một phen đẩy tay ta, cười lạnh: “ đừng cáo đi khóc gà”

“ai thực xin lỗi, đánh ra liền không thu được” ta vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nhìn nàng.

“đại tiểu thư” Lôi điện vội chạy tới, giúp Mục Ngữ Tâm điểm huyệt cầm máu. Ta nhìn chung quanh, hô một tiếng:

“cứu mạng a”

“đừng động” Mục Ngữ Tâm cười lạnh: “ Mộ Dung Ý Vân, thù này không báo, ta thề không làm người”

“tiểu sư muội , thực xin lỗi, ta không cố ý. Ngươi đánh ta như vậy, ta không thu được chiêu, kiếm pháp kia ta cùng không quen dùng…” mắng nàng thì được, nhưng đả thương nàng tuyệt đối không được.

“đại tiểu thư” Lôi Điện nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Mục Ngữ Tâm lạnh lùng nói: “ đi” nàng nói xong, trực tiếp ngất đi. Lôi Điện nói:

“Phu nhân, thuộc hạ cáo từ” nói xong lập tức bế Mục Ngữ Tâm rời khỏi. Ta nhìn theo bóng Lôi Điện , thực muốn tự chặt tay mình, thà người bị thương ngất là ta chứ đừng là nàng.

Vài ngày sau, danh tiếng vô tình kiếm pháp của ta ngày một vang dội, có người còn nói kiếm pháp của ta đã muốn vượt qua cả bệnh thần kinh trở thành thiên hạ đệ tứ. Nhưng là ta không quan tâm, lòng ta vài ngày này đều thất lạc. Là vì tiểu sư muội, cũng vì bệnh thần kinh. Ta đả thương tiểu sư muội, Hàn nhất định hận ta. Nếu Hàn về sau hạn ta, bệnh thần kinh lại đảo loạn ta, ta là sẽ điên. Ta cuối cùng chỉ tự nhốt trong phòng cố tìm bình tĩnh, chuyện bên ngoài cho tứ đại thủ tỏa phóng viên làm chủ. Trừ bỏ Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị, ta không nghĩ thấy bất cứ kẻ nào. Hơn nữa chính là bệnh thần kinh, đến đây nhiều lần, đều bị Ngân đào thủ ở ngoài đuổi đi.

“đường quanh co” tổ chức ba ngày, sau 3 ngày đó, rất nhiều người bắt đầu rời đi. Hiện nay trừ bỏ Nga mi phái cùng lão cha thì tất cả đã rời đi rồi. Lần này đường quanh co đúng là náo nhiệt và thành công, rất nhiều người tìm thấy đối tượng. Đáng nhắc tới là Thủy Vũ Mị, Thủy Vũ Mị đứng trên lôi đài , lập tức nhiều người khiêu chiến, kết qua đánh 3 ngày cơ bản không ai có thể trụ nổi trên lôi đài cùng nàng. Chỉ có một cái người kêu Liệt hòa cùng nàng đánh hơn nửa ngày, còn có thể cắt được một tà áo cảu nàng, tuy nhiên cuối cùng vẫn thua. Tư Đồ Dạ cũng là danh nhân, nghe nói vô số cô nương muốn cùng hắn giao thủ, có mấy người còn là quấn quýt không thôi. Còn có một số gia hỏa còn muốn tìm ta khiêu chiến, đều bị phượng gia tỉ muội đánh thành đầu heo, không giám tái loạn.

Nhất hấp dẫn nhân ánh mắt đích, là y đại cô nương nhảy đến thai thượng, nên vì nàng ca ca tìm cái tẩu tử. Y dục Thành đành bắt buộc phải đi lên, Cố Đại tiểu thư lập tức cùng hắn luận bàn. Kết quả cố tiểu thư bị họ Y một chưởng đánh bị thương, hơn nữa kia bộ vị vừa lúc là ngực. Y lạc lạc cô nương nhất định phải ca ca phụ trách, Y DỤc Thành thật sự không có biện pháp, đề ra mang cố mộng tình hồi trăm thảo sơn trang dưỡng thương. Lý do là, Đường môn quá xa, nàng bị thương không thể xóc nảy. Đối với nam nữ trong lúc đó đích sự, người ta cố ý xem nhẹ. Cố mộng tình cố ý thôi thoát một trận, vui vẻ đáp ứng. sáng sớm hôn sau, y lạc lạc cô nương liền cầu ca ca mang theo tẩu tử cùng nhau về nhà. Đối với cùng của ta ước định, nàng trực tiếp xem nhẹ. Có lẽ, nàng thật sự nghĩ thông suốt đi. Kỳ thật cùng nàng luận võ đích thiếu hiệp cũng không ít, đáng tiếc không có ai nàng xem vào mắt. Cái kia phi đao môn đích môn chủ bộ dạng rất tuấn tú, võ công cũng tốt, nàng vẫn là đối người ta yêu lí không để ý tới. Nghe nói, nàng rời đi đích thời điểm, vị kia trương môn chủ còn tự mình hộ tống. ( đoạn này lười nên edit sơ qua @@ )

Đã suốt ba ngày, đều cùng thế gian xa cách. Theo trí nhớ của ta, đây là lần ta trầm mặc lâu nhất, có le về sau có thể ghi chép lại cố sự này. Ta rất khó lí giải, ta là một kẻ lười suy nghĩ, thế nào có thể ngồi tự kỉ 3 ngày? Suy nghĩ rất nhiều đi, không riêng gì cảm tình, vè sau phương thức sống, phải quản lí bách hiểu đường thế nào. Chỉ chớp mắt ta đã thành võ lâm đệ nhất bang chủ, rất nheièu sự cùng trước kia khác biệt.

Ta vốn chưa nghĩ ra ngoài, chính là Nhược Nhan tỉ cầu kiến, nói lão cha phải đi, muốn cùng ta cáo biệt, dù ta không phải thực sự là nữ nhân của lão, nhưng lão lại thực sự là cha của Mộ Dung Ý Vân, không thể không làm trọn đạo con nha.

“đường chủ, Mộ Dung tiên sinh đến” âm thanh của Ngân đào, kéo ta khỏi trầm tư.

“thỉnh tiến vào” ta sửa sang lại chút nghi dung.

“Mộ Dung đường chủ” cha vừa vào liền ôm quyền, thản nhiên nói. Lần trước bị Lục phóng viên nói đến xỉu, lần này thực tôn trọng.

“cha, mời ngồi” ta cũng rất lễ phép, chủ động đưa lão cha một li trà. Lão nhân ngồi trước mặt ta, thần sắc phức tạp, ta dùng chén trà che khuất ánh mắt, cố ý không thấy hắn.

“Ý Vân, ngươi hiện là nhất phái tông sư, làm việc gì cũng phải có trước sau, không thể tùy tiện như trước kia nữa” trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lão cha nói ra lời vô nghĩa, ta đương nhiên biết, điều này còn phải dạy sao?

Lão nhân nhìn ta, thờ dài một tiếng: “ Ý Vân, ta vẫn nghĩ tỉ tỉ ngươi là kiêu ngạo của Mộ Dung gia, không nghĩ ngươi ngày hôm nay thành tựu còn vượt qua tỉ tỉ, thậm chí còn muốn vượt qua cả ta” thiết, xem nhẹ ta nhiều năm như vậy,hiện tại nhớ đến?

Ta thản nhiên nói: “ không có gì quan hệ, hiện tại tỉ tỉ vẫn là kiêu ngạo của Mộ Dung gia”

“Ý Vân, ngươi cùng Mục Hàn trong lúc đó…” lão cha nói một nửa, đột nhiên dừng, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn ta. Phải hỏi liền hỏi, ghét nhất là như vậy.

“muốn hỏi cái gì?”

“hắn đối ngươi thực sự tốt lắm sao? Giang hiền chất đối ngươi cũng là tình thâm nghĩa trọng” đáng ghét, chẳng lẽ đến muốn tái gả ta cho họ Giang? Ta không nói gì, vẫn là ngồi nghe lão cha nói:

“Ý Vân, ngươi biết không, Mục Hàn giết qua bao nhiêu người? Làm bao nhiêu chuyện xấu? Hắn vì sao bị võ lâm chính đạo ghét bỏ? Có lẽ hắn lừa gạt tình cảm của ngươi, hắn nghĩ muốn lợi dụng ngươi , khống chế bách hiểu đường” cha, bây giờ phát hiện tra có lực tưởng tượng phong phú, có khả năng đi viết tiểu thuyết ( tác giả: ấy đừng, lão đi viết tiểu thuyết ta lấy gì mà sống… vừa nói vừa đấm ngực dậm chân khóc to…)

Ta liếc mắt lão nhân nói:

“khi ta gặp hắn, cái gì ta cũng không có, ta khi đó là giang hồ đệ nhất tệ hại nhân, bị Giang gia hưu, xấu xí ngu ngốc. Hắn không hề tị hiềm ta, vẫn cùng ta, bảo hộ ta. Còn vì ta bị thương, chỉ cần ta yêu cầu hắn nhất định làm được. Nếu không có hắn thì không có ta hôm nay. Là hắn cùng ta đi qua những ngày tháng khó khăn nhất. Chẳng nhẽ hắn có tài tiên tri biết được hôm nay ta làm đường chủ bách hiểu đường? Ta hôm nay danh chấn giang hồ, có người thích ta có thể nói đa phần là giả ý, nhưng là trước kia, khi, ta chưa có gì, chỉ có hắn yêu ta, bảo hộ ta, hoạn nạn mới có thể thấy chân tình”

Lão cha nghe xong, thực thở dài:

“oan nghiệt, hắn đối ngươi thực sự hảo? Giang hồ đồn đại hắn ngôn ngôn đều nghe ngươi?”

“ta nói, hắn đều làm được”

Lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu nói:

“Ý Vân, nếu một ngày cha cùng hắn thế bất lưỡng lập, ngươi giúp ai?”

“bách hiểu đường là trung lập, không thể giúp ai” ta khẽ đáp.

“ta hỏi chính là ngươi”

“ không biết” ta đương nhiên giúp đại khối băng, nhưng không nghĩ nói cho lão cha nghe, chả nhẽ nói nữ nhân của lão sớm đã đầu thai, người lão đang nói chuyện căn bản không hề can hệ gì với lão?

“ Ý Vân, ngươi khó xử a, ngươi biết không, những năm gần đây, hắn làm nhiều chuyện khiến võ lâm công phẫn, cha là thiên hạ đệ nhất, trang chủ Mộ Dung sơn trang, có nhiệm vụ duy trì võ lâm chính nghĩa”

Ha ha, tưởng ta tiểu hài tử dễ bị lừa vậy?

“cha nghĩ thế nào?”

“ai, hắn trên tay đều là máu tươi, cùng hắn một chỗ ngươi sẽ không hạnh phúc”

“sao lại không, hắn khi ở cùng ta đều là ôn nhu, đôi khi ta còn đá hắn vài cái hắn cũng chỉ dám cười thôi”

Mộ Dung lão nhân có điểm tiêu hóa không thông hỏi: “ngươi thực sự dám động thủ với hắn?”

“có gì không dám, mất hứng liền đánh hắn vài cái” võ công hắn cao như vậy, đánh vài cái không chết được.

Lão cha lắc đầu, tựa tiếu phi tiếu: “ anh hùng khó qua ải mĩ nhân”

Ta trợn mắt: “ ta lại không phải mĩ nhân đâu, yên tâm có rảnh ta dẫn hắn về nhà bái phỏng, đúng rồi, gần nhất hắn có tới nhà cầu hôn, đừng đuổi hắn ra ngoài”

“hồ nháo, hắn nếu dám đi, ta làm cho hắn không thể trở về” lão cha tức giận nhìn ta.

“vậy bảo hắn không đi Mộ Dung gia, trực tiếp đi bách hiểu đường, dù sao hiện ta là người của bách hiểu đường”

Thấy ta phát hỏa, lão nhân ngữ khí cũng hơi nhuyễn: “nghe nói tính khí hắn rất xấu, có phải thường xuyên mắng ngươi?”

Nghe nói, cũng là chưa từng nhìn thấy, giang hồ hảo nhàm chán.

“không hề, ta mắng hắn thì có, hắn chưa từng mắng ta, quên đi, đời này ta là nữ nhân của hắn, không ai can thiệp được” ta mạnh mẽ khẳng định, kì thật trong lòng còn có bệnh thần kinh, làm sao giờ?

“cái gì?” lão ca khiếp sợ nhìn ta nói: “ đem tay áo kéo lên”

“làm gì?” ta nhất thời không phản ứng, biểu tình thập phần ngu ngốc.

“kéo lên” lão cha giống to tiếng.”a?” không xong, nói sai rồi. Nói cái gì ta là nữ nhân của hắn, xem chừng lại bị hiểu nhầm. Ta vội nói:

“đói rồi a, cha, ta cho người chuẩn bị cơm chiều” ta căn bản không có thủ cung sa, lão cha không chừng sẽ mắng ta. Lão cha thấy ta bất động thủ , cố ý thay đổi đề tài, trong lòng đã hiểu mọi chuyện theo cách hiểu của lão, run rẩy nói: “ không biết liêm sỉ”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “ tức giận làm gì? Đánh chết ta? Rõ ràng biết ta cùng hắn bỏ trốn, nên có tâm lí chuẩn bị rồi, ta còn tính toán cho ngươi mang cái ngoại tôn trở về, đến khi đó không lẽ giết chết cả nhà 3 người?” ta dựa vào da mặt dày nói, dám mắng ta? Hắn chưa phải là cha ta.

“ngươi…” lão nhân chỉa ta, toàn thân đều run. Ta lập tức giả bộ muốn ói, lại nói:

“ngươi liềm chuẩn bị tâm lí làm ngoại công đi” ta chính là tức chết ngươi.

“ai” lão nhân khó thở xoa ngực: “ Mộ Dung nghĩa vì sao lại có một nghiệt nữ a?”

“không phải nghiệt nữ, là kì nữ” ta bực mình nói.

“ai, đều trách ta đối ngươi ít quản giáo” nhìn thấy hắn ảo não, ta nghĩ buồn cười.

“ta phải cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi mặc kệ ta, sẽ không có Mộ Dung Ý Vân ngày hôm nay”

Hắc lắc đầu: “ làm dường chủ liền phải có bộ giáng đường chủ, nếu muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, ta nghĩ ngươi và hắn lên thoái ẩn giang hồ”

Ha, lại khuyên ta thoái ẩn giang hồ? Lão hồ li ngươi sao không thoái ẩn đi? Ta còn chưa có ngoạn đủ đâu.

Nói xong chỉ thấy lão thở dài rời đi, lão vừa đi thì mĩ nữ tỉ đã chạy lại đây. Mĩ nữ tỉ tỉ vừa chạy vào cười nói:

“mĩ nữ a, lão cha giận thành như vậy, ngươi cao hứng chứ gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.