Cực Phẩm Lão Bà

Chương 4: Chương 4: Một đám lưu manh thối..




Có cái gì khác có bệnh, không có gì khác không có tiền.

Ngô Thiên ước lượng số tiền vừa mới thu được là 3400 xu, trong lòng đầy vui sướng. Thật sự là muốn cái gì thì đến cái đó. Khi hắn sắp thành hành khất, thì tự nhiên có bọc tiền bay vào mặt. Ngô Thiên cảm thấy Trần Quang chính là Cập Thời Vũ Tống Giang, không chỉ có thể giải quyết khó khăn trước mắt của hắn, còn cho hắn đối với tương lai tràn đầy tin tưởng. Chỉ cần về sau mỗi tháng đều có một trận mưa, thì hắn cũng không phải chật vật như bây giờ nữa.

Trước kia cảm thấy Trần Quang rất đáng giận, nhìn thấy là muốn đánh, nhưng bây giờ lại cảm thấy thằng ranh con này trông vậy cũng rất đáng yêu đấy nhỉ, thật hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, từ nay về sau sẽ thấy mặt là đánh mọi chuyện khác tính sau, đánh xong liền cảm thấy cuộc sống đầy hạnh phúc! Với suy nghĩ đó, cộng với biểu cảm trên mặt của hắn, liền biến thành nụ cười đầy xấu xa, cô gái đi qua nhìn thấy khuôn mặt đầy sự nham nhở này thì cánh tay tự giác che trước ngực.

Ngô Thiên liếc qua: mặc thì đã kín rồi mà còn che nữa? Quá không đạo đức rồi.

Lúc này, một cỗ xe Land Rover đứng ở ven đường, cửa xe mở ra, người ở bên trong hướng về phía Ngô Thiên vẫy tay, lớn tiếng hô, "Thiên Nhi ca, còn chờ cái gì nữa, ngắm ngực mỹ nữ à? Nhanh lên xe!"

"Lưu Tiến, cậu thật đúng là trong mồm chó không mọc ra ngà voi." Ngô Thiên mắt trợn lên quát. Ở đây rất gần với công ty của hắn, nếu như bị người quen nhìn thấy, thì thể nào hình tượng nhà nghiên cứu đầy trí thức của mình của bị lung lay mất thôi. Ngô Thiên liền vội vào trong xe, hắn hướng về sau nhìn thoáng qua, không thấy ai, thở phào rồi đối với Lưu Tiến đang cầm vô lăng hỏi: "Như thế nào chỉ một mình cậu? Mấy người bọn hắn đâu?"

"Vừa rồi thời điểm gọi điện thoại, em với bọn hắn đang dùng cơm. Thế là liền cho em nghĩa vụ đến đón anh." Lưu Tiến vừa lái xe, vừa hướng Ngô Thiên hỏi: "Em nói Thiên Nhi ca, gần đây anh làm sao vậy? Các huynh đệ đều thấy, mấy ngày gần đây anh muốn tách ra à. Ăn cơm thì không tới, mát xa thì không thấy mặt mũi đâu... Này... này anh... anh sợ vợ à~~!!!"

"Nói bậy! Ta mà sợ vợ, hử?" Ngô Thiên ngồi thẳng dậy, vẻ mặt kiên cường nói, "Lại nói tiếp, anh cùng nàng không có quan hệ gì, nàng dựa vào cái chi mà dám quản ta?"

"Thế chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ta. . . Anh còn chưa biết đến chữ thích là gì nữa là mà đã bị ép cưới, cậu không thể không nói đến sự phiền muộn của anh một lúc là không được à?" Ngô Thiên trợn nhìn đối phương liếc nói ra.

"Không nói chuyện yêu đương? Hừ, anh mà không nói chuyện yêu đương. Lúc đi học, năm huynh đệ chúng ta chung trường, anh định lừa người ???" Lưu Tiến với vẻ mặt khinh bỉ nhìn Ngô Thiên nói: "Còn nhớ hồi học cấp ba không? Em giả trang lưu manh, anh diễn vai hảo hán, phối hợp phải gọi là hoàn mỹ, không biết đã lứa dối được bao em gái lớp dưới rồi. Về sau, em thành lưu manh tung hoành khắp các trường trung học của 2 huyện 16 khu Bắc Kinh, anh thì thanh niên nghiêm túc (đã gặp là thích), thấy việc nghĩa là hăng hái làm, trở thành thần tượng của biết bao nữ sinh. Bây giờ suy nghĩ lại, em khi đó rõ oan, lớn lên thì rõ ràng là đẹp trai hơn anh, mỹ nữ thì toàn thích anh, thật không khoa học."

"Xéo đi! Cậu lớn lên tựa như bức họa của Van Gogh, còn không biết xấu hổ mà đi so với ta?" Ngô Thiên nói ra, "Còn chuyện, tán gái cùng nói yêu thương là hai chuyện khác nhau, tựa như lên giường vì sinh lý và lên chiếu vì tình cảm, cũng là hai chuyện tựa như giống mà hoàn toàn khác biệt, hiểu không?"

"Không hiểu gì cả. Em chỉ biết là yêu là làm được."

"ĐM, Cậu trời sinh là gã lưu manh!" {TM, bản cv, hình như là một kiểu nói tục của china nên mình để ĐM}

Đến nơi xe dừng lại, Lưu Tiến mang theo Ngô Thiên tiến vào một gian phòng.

Trong phòng chung đã đã ngồi ba người, Chu Hạo Nhiên, Vương Đạt, Hách Quân, hơn nữa Lưu Tiến cùng Ngô Thiên, năm người là bạn thân của nhau, chơi với nhau từ thời cởi trần chạy rông đến tận giờ, 'Đánh nhau cùng tiến lên, có việc cùng một chỗ khiêng'.

"Ngô Thiên, cậu thật là, có vợ liền quên mất huynh đệ." Người có tuổi lớn nhất, Chu Hạo Nhiên cười nó với Ngô Thiên, hắn là tổng giám đốc của một công ty, vừa tốt nghiệp đại học xong liền lên thay cha, đã kết hôn {không rõ vì mấy chương sau anh ấy còn tán một minh tinh... Mà có ý kết hôn với cô ấy}.

"Đúng nha, không biết bao rồi mới thấy mặt của mi?" Vương Đạt tiếp lời, hắn làm nhân viên thường trực ở một cơ quan, chức vị tuy nửa vời, nhưng cha hắn cũng là nhân vật máu mặt tại chốn này {theo mình là máu mặt ở chốn quan trường nhá}.

“Theo em thấy thì Thiên nhi ca mới vừa lấy vợ đã bị chị dâu làm thần hồn điên đảo mất rồi." Hách Quân vừa cười vừa nói, tuổi của hắn nhỏ nhất trong năm người, nhưng mấy người bu lại... hắn đều oánh được, tuổi tuy còn trẻ nhưng đã là đội phó của một đại đội đặc chủng, tại mấy đại hội luận võ hắn cũng đứng trong top. Vì cha hắn phó tư lệnh quân khu,nên ngoài mấy lúc phải thao luyện hay những lúc có nhiệm vụ thì hắn có nhiều thời gian để chạy rông.

"Sao lại mới vừa kết hôn, theo em thấy thì Thiên nhi ca có bệnh sợ vợ mất rồi. Ha ha!" Lưu Tiến vừa cười vừa nói, nhìn Lưu Tiến cười đùa tí tửng, ti tiện lưu manh, thì khó ai đoán được cha mẹ hắn là thành phần trí thức, một người là viện sĩ, một người là hiệu trưởng. Mà thấy Lưu Tiến, phảng phất thấy đặc tính di truyền là không đáng tin cậy.

Ngô Thiên không nói gì, ngồi xuống liền cắm đầu chiến đấu với thức ăn, hắn có thể khẳng định một mình không thể nào nói nổi với bốn tên này, cho nên dứt khoát ăn bổ sung năng lượng sau mấy ngày khó khăn.

Bốn người thì, anh một lời tôi một câu, không ngừng lấy việc kết hôn của Ngô Thiên để trêu đùa. Đối với nội tình đám cưới của Ngô Thiên, bọn hắn vẫn tương đối rõ ràng, hơn nữa tại đêm kết hôn đó, còn cố ý chạy đến phòng tân hôn của hai người phá nữa là. Nếu như không phải Ngô Thiên uống say như chết, đứng lên còn không nổi, đêm đó nói không chừng hắn sẽ bị cả bọn hành như thế nào nữa!

Ngô Thiên vừa ăn vừa nghĩ: bọn mi tốt đấy, chờ đến hôn lễ của các người, lão tử chơi chết các chú.

. . .

Tám giờ, Ngô Thiên với đám bạn đi tới một quán bar, đây là quán do một người bạn của Lưu Tiến mở, mời Lưu Tiến đến ủng hộ.

Xác thực mà nói, nơi đây ở vị trí bắc lộ ba dặm sườn đông, quán bar nơi đây thì nhiều, có nét đặc sắc riêng, cũng là phố quán bar lâu năm của Bắc Kinh. Bởi vì nơi này ở gần khu đại sứ quán, mà lại có nhiều xí nghiệp , khách sạn, nhà hàng, trung tâm thương mại chỗ nào cũng có, cho nên mỹ nữ xuất hiện với tỷ lệ đặc biệt cao, hơn nữa Trung Quốc và Phương Tây đầy đủ hết. Nếu như anh trong vòng năm phút mà chưa thấy girl xinh, vậy anh chỉ có thể vào cung làm:lúc nhân viên công vụ rồi.

"Lưu thiếu, hoan nghênh hoan nghênh!" Vừa vừa xuống xe, đã có người chủ động chào đón, tiến đến bắt tay.

Lưu Tiến cùng với vị 'Bằng hữu' quan hệ cũng không gần, hắn chỉ hơi hơi nhẹ gật đầu, đã nói nói, "Mang bọn ta vào đi thôi."

Người nọ cũng không có để ý đến thái độ Lưu Tiến, một bên ở phía trước dẫn đường, một bên nhiệt tình nói về quán bar hết thảy, nhìn bộ dạng hắn thao thao bất tuyệt, hơi có chút nét giống bà Vương bán dưa mèo khen mèo dài đuôi, thình lình có thể đem quán bar này trở thành bar hàng đầu đất nước.

Trong quán rượu cũng đã có không ít người, trên sàn thì cũng có vài cặp đang đấm, bất quá Ngô Thiên liếc thấy ra, nơi này có rất nhiều mỹ nữ là kẻ lừa gạt. Loại lừa gạt không phải rượu lừa gạt, mà là người lừa gạt. Giống như trong bất động sản, lúc thương lượng thường xuyên dùng tiền mướn một số người sắp xếp số tạo thành cảnh nhộn nhịp. Quán bar vì mời chào “thượng đế” ,sẽ dùng tiền tìm ít mỹ nữ, hoặc là dùng rượu miễn phí để mời chào. Trong số những người bị lừa, thì nữ nhân trẻ tuổi chiếm phần đông, thứ nhất là có thể kiếm chút tiện nghi {ý là sờ mó}, thứ hai thì dễ bị lừa hơn.

Chủ quán đem đám người Ngô Thiên dẫn tới một vị trí tốt nhất, lại lên mấy bình rượu tây loại tốt, sau đó rất tự giác rời đi.

"Như thế nào đây?" Lưu Tiến uống một ngụm rượu, nhìn xem những người khác hỏi.

"Quá bình thường!" Chu Hạo Nhiên nhếch miệng nói ra.

"Chu lão đại chỉ thích tán minh tinh, đương nhiên cảm thấy nơi đây quá bình thường rồi." Hách Quân nói xong cười hắc hắc hai tiếng, bộ dáng rất hèn mọn bỉ ổi.

"Quán bar như thế nào, điểm mấu chốt là mỹ nữ." Vương Đạt đảo mắt một vòng, không ngừng nhìn xem khắp nơi, cuối cùng thì đưa ra kết luận, "Được thông qua!" Sau đó thò tay gọi Ngô Thiên, "Thiên Nhi, cậu cảm thấy thế nào?"

Ngô Thiên quay đầu lại ngó xung quanh một vòng, sau đó nghiêm trang nói: "Ai đi lấy một ít thức ăn? Vừa rồi chưa ăn no."

Những người khác sau khi nghe thấy, hướng về phía Ngô Thiên, nhìn với đôi mắt ngây dại.

Thời gian từ từ trôi qua, người đến quán dần dần nhiều ra, tình cảnh cũng càng ngày càng hấp dẫn.

Ngô Thiên vẫn còn ăn, những người khác thì ngồi nguyên tại chỗ, tuy ngồi yên nhưng miệng và đôi mắt vẫn hoạt động liên tục, bình phẩm mọi thiếu nữ ở đây, tựa như một tay súng tỉa đang xác định mục tiêu của mình.

"Thấy cô mặc váy màu hồng lợt ấy, thoạt nhìn rất thanh thuần đấy." Vương Đạt con mắt chớp chớp nói.

"Vẫn là cô mặc quần short jean tốt hơn, chân dài." Hách Quân nói ra, trong miệng phát ra thanh âm chậc chậc.

"Cặp giò chẳng qua là một bộ khung pháo, khí chất trọng yếu nhất." Vương Đạt phản bác.

"Anh thì biết cái gì, pháo lắp xong, năng lực bắn ổn chuẩn hung ác."

"Cậu bắn máy bay à? Còn muốn khung pháo?"

"Hai người đều dừng lại." Lưu Tiến lớn tiếng nói, "Các anh đều có ánh mắt kém thật chán" Nói xong, hắn chỉ vào một cô

gái ngoại quốc nói: "Nhìn thấy không? Tóc vàng mắt xanh, điện nước đầy đủ, so với hai cô mấy người thì chất lượng tốt hơn nhiều. Đúng không? Thiên ca!"

Ngô Thiên ợ một cái, liếc một cô gái ngoại quốc kia, chậm rãi nói: "Cá tìm cá, tôm tìm tôm, con rùa đen solo vương bát đản. Cậu có suy nghĩ giữa dáng người của người ta với dáng của cậu không? một chút cũng không tương xứng."

"Ai nói không tương xứng? Lão tử lớn rồi, mấy ngày hôm trước còn làm một bé Russian khóc oa oa đấy." Lưu Tiến với tư thế hùng dũng cùng giọng điệu đầy tự hào nói.

“TM[ĐM], Anh ngữ cấp hai cũng không có qua nổi, người ta dùng tiếng Nga bô bô chửi, mắng cậu, cậu có thể nghe hiểu?"

"Đúng, đúng là nghe xong dek hiểu, thế nhưng nàng kia hô tốt "

"Thật nhỏ!"

"Cút!" Lưu Tiến lòng tự tin nhận lấy đả kích mãnh liệt, vì chứng minh mình quả thật là 'Tốt' mà không phải 'Thật nhỏ " Lưu Tiến đặt chén rượu xuống, đứng lên, dùng lớn tiếng tuyên ngôn nói, "Ta... Tôi bây giờ sẽ đi tán cô gái Russian kia, cho các người liền biết rõ của ta có thể đối phó hay không với chủng tộc khác . . . . Không đúng, là đối phó với người ngoại lai. . . Cũng không đúng, là đối phó với nữ nhân nước ngoài." Nói xong, Lưu Tiến nhìn về phía Ngô Thiên, ngoéo ... tay một cái,

"Thiên Nhi ca, anh có ngoại ngữ tốt, giả trang lưu manh, ủng hộ một phát?"

"Đợi cậu chết, tôi sẽ đến trước mộ của ủng hộ một phát!" Ngô Thiên tức giận nói.

"Ồ?" Một mực không để ý mỹ nữ chung quanh, Chu Hạo Nhiên đột nhiên phát ra thanh âm kinh dị, hai mắt híp lại..., trong miệng lẩm bẩm, "Không tệ không tệ, có tiềm chất thành minh tinh."

"Anh không là ưa thích tán minh tinh sao? Lúc nào lại biến thành ông bầu phát hiện minh tinh rồi?" Hách Quân hỏi.

Chu Hạo Nhiên mỉm cười, lắc lắc đầu chỉ về phía quầy bar, nói ra, "Các cậu cảm thấy thế nào? Cô gái với toàn thân diện đồ màu đen ấy?"

Nghe được hắn mà nói, những người khác đều nhìn sang. Mọi người đều biết khẩu vị Chu Hạo Nhiên mà, hắn luôn luôn chỉ thích nữ minh tinh, đối với nữ minh tinh ngoại trừ nữ nhân này tới bây giờ đều không có hứng thú. Bây giờ nghe có nữ nhân không phải minh tinh có thể làm hắn cảm thấy hứng thú, chỉ bằng điểm này, có thể khiến cho những người khác hứng thú.

"Oa? Thật đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc mà, vừa rồi như thế nào mà không thấy được?" Lưu Tiến hô to.

"Cậu giật mình thì lại lộ tật xấu ra, lúc nào có thì chịu sửa?" Ngô Thiên bị tiếng kêu Lưu Tiến làm giật mình, không ngừng đánh nấc, ngừng đều dừng lại không được, hắn bề bộn nuốt miệng rượu, tay không ngừng vuốt ngực, sau đó liếc qua phương hướng Chu lão đại chỉ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

'Thế nào lại là nàng?'

Lúc này đây, thật là tại ngọn đèn dầu trơ trụi chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.