Cực Phẩm Lão Bà

Chương 3: Chương 3: Nàng là Bạch Phú Mỹ




Vài lời của biên trước khi bắt đầu, mình biên lại trong tâm trạng tưng tửng nên chương này loạn một chút... mong các bạn thông cảm vì sự lười biếng của biên khi không chỉnh sửa lại ...

Ngô Thiên cùng Trần Thần có quan hệ vợ chồng, trong công ty không có ai biết. Hai người chưa từng có đi làm cùng nhau, cũng chưa từng về chung lối. Mọi người trong công ty đều tưởng Ngô Thiên và Trần Thần đều là hai người độc thân. Nếu như để ý thì có thể phát hiện ra một chút quan hệ bất thường của hai người, gần nhất trong công ty các bộ phận liên tiếp phát sinh sự thay đổi nhân sự, Ngô Thiên là phó chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát minh, hắn bất hạnh khi bị điều đến phòng thị trường làm một nhân viên nghiệp vụ bình thường, và tên đầu sỏ gây nên sự kiện này chính là tân tổng giám đốc,Trần Thần.

Hiện tại trong nội bộ công ty nghe đến tên tân tổng giám đốc ai nấy đều biến sắc, ai cũng không biết kẻ kế tiếp sắp bị điều động sang bộ phận khác có phải mình hay không, thậm chí ai sẽ là người cuốn gói ra đi. Chính là bởi vì tác phong làm việc của nàng là không nói tới tình cảm, bị cho là có lòng dạ độc ác, cho nên trong công ty mọi người đặt cho vị sếp mới nhậm chức biệt hiệu, gọi là: “ Lãnh Diện Mẫu Dạ Xoa" .

Ngô Thiên đang phiền não vì làm sao để có thể về được nhà, trước kia hắn có thể lái xe Volkswagen Beetle của hắn về nhà, từ khi mẹ đem thẻ tiền lương của hắn tự tay giao cho Trần Thần, Ngô Thiên liền không còn đụng tới xe nữa. Một tháng, một nghìn xu tiền sinh hoạt đến cả tiền hút thuốc cũng không đủ nữa là, sao có thể cho Volkswagen Beetle ăn dầu được chứ. Nếu như không phải đầu tháng có phụ thân lén đút cho một gói Trung Hoa, Ngô Thiên cũng chưa biết có thể sống đến hôm nay nữa không {anh main nghiện thuốc nặng}.

Mấy ngày này hắn một mực đi tàu điện ngầm, bất quá hôm nay tình huống có chút đặc thù. Bởi vì đối với giá năm xu một chuyến, ngồi tàu điện ngầm đã biến thành một thứ loại xa xỉ. Tan tầm, Ngô Thiên còn đứng ngẩn bên lề đường trước công ty, tối nay phải làm sao để về nhà đây, hay là xe “căng hải” thẳng tiến!

“Nhìn kìa, đó... đó chính là tổng giám đốc mới của công ty chúng ta!" Anh công nhân đứng ở ven đường chờ xe nhỏ giọng nói. Thanh âm của hắn đã hấp dẫn rất nhiều người chung quanh chú ý, nhao nhao quay đầu về hướng anh công nhân ấy nói.

"Đó... Đó phải không? Tên thì đã nghe, nhưng chưa thấy bao giờ."

"Oa, là một mỹ nữ a!" Một nam công nhân cả kinh kêu lên.

"Bạch Phú Mỹ, rau của ta!" Cái khác nam công nhân chảy nước miếng nói ra.

"Với bộ dạng Trư Ngộ Năng của anh, chỉ xứng gặm dưa muối thôi." là tiếng nói móc của nam đồng sự, sau đó thẳng tắp sống lưng, bĩu môi hướng lên thổi thổi mái tóc trước trán, sau đó còn bày ra một là tư thế tự cho là tiêu sái, "Với ta thì mới gọi là trai tài gái sắc."

Cút sang một bên, chưa thấy qua tên mặt dày như thế đấy."

"Với đám các người, cũng dám theo đuổi nàng? Đều tỉnh lại đi." Nam công nhân phát hiện ra Trần Thần trước tiên nhếch miệng nói, sau đó hóp lưng lại như mèo, thần thần bí bí đối với mọi người bên cạnh, nhỏ giọng mà nói: "Vị tân tổng giám đốc này của chúng ta chúng ta chính là thiên kim tiểu thư, làm như vậy không hay đâu. Nghe nói nàng có tính cách quái dị, cả ngày xụ mặt, tựa như núi băng vạn năm, đối với mọi người lại cực kì nghiêm khắc. Mọi người nghĩ tới “Lãnh Diện Mẫu Dạ Xoa”, cái ngoại hiệu này thì từ đâu mà ra? Muốn theo đuổi? Trước hết chuẩn bị cho tâm lý cùng thân thể cho tốt để nghe mắng ... !"

Tại lúc mọi người nhỏ giọng đàm luận, một xe Porsche xe thể thao màu vàng đứng ở ven đường, bước xuống là một người trẻ tuổi tay nâng hoa hồng. Giày da bóng loáng, toàn thân diện bộ đồ trắng toát, cùng với khuôn mặt anh tuấn, trên mặt lộ ra sắc thái ngạo mạn.

Hắn lấy kính mát xuống, nhìn bốn phía một vòng, đối với mọi ánh mắt chú ý của mọi người xung quanh {ban đầu Biên định cho anh ấy hưởng ‘mọi ánh khinh bỉ của mọi người xung quanh cơ nhưng thấy như thì tội nghiệp cho chàng quá nên...} thì vô cùng hưởng thụ. Ánh mắt lóe lên như thấy tờ 1 xu dưới đất mà xung quanh không thấy có ai, bước nhanh chạy đến trước mặt Trần Thần, trao bó hoa hồng kiều diễm cho nàng, ánh mắt ngạo mạn như muốn bị ăn đòn đã biến mất, thay bằng ánh mắt tràn ngập ái mộ cùng quý mến nhìn Trần Thần nói: "Tặng em, bó hoa kiều diễm này là dành tặng cho em."

Xe thể thao, hoa hồng đỏ. Không thể nghi ngờ là những vũ khí lợi hại để sát gái. Tăng thêm lợi thế của khuôn đập chai, thì tin tưởng rằng ít có nữ nhân nào có thể cự tuyệt được.

Trước phần đông ánh mắt hâm mộ,cùng ghen ghét với tiếc hận, Trần Thần tựa như không nhận ra lại trực tiếp vượt qua qua anh đập chai này, hướng đến bãi đỗ xe.

Sau tình huống ngỡ ngàng, anh đập chai rất nhanh lấy tinh thần, liền tung ra vũ khí bí mật cùng của mình đó là khí thế hào khí của anh rất tỉnh cùng đập chai với khuôn mặt không sợ bị đập, lại một lần nữa cầm trong tay bó hoa hồng kiều diễm trao trước mặt Trần Thần, sự nhiệt tình trong không hề suy giảm trước tình thế đầy bất lợi của mình nói, "Trần Thần, buổi tối em có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn tối, anh đã đã đặt trước rồi, ngay tại. . . !"

...“Anh là...” Sau một phút ngỡ ngàng, sau đó có tiếng lẩm nhẩm rất nhỏ “À... là Lữ Tử Phong” của Trần Thần.

Khuôn mặt Trần Thần liền tràn đầy hạnh phúc với giọng nói đầy sung sướng: “Anh thật tốt..”

Nghe thấy thế Lữ Tử Phong như thấy trước mặt mình là thiên đường cùng với hàng ngàn thiên sứ đang vẫy tay chào đón mình.

Đang chìm trong sự hạnh phúc đến bất chợt thì giọng nói đầy vẻ bối rối cùng ngại ngùng của Trần Thần lại vang lên: “Thế nhưng ...”.

“Sao thế em ...”, Lữ Tử Phong nói với khuôn mặt tràn ngập vẻ quan tâm.

Trần Thần, với khuôn mặt một lần nữa thay đổi, lần này là với ánh mắt lạnh lùng với giọng nói lạnh băng : “Thế nhưng tôi đã tìm thấy người tốt hơn anh nên đừng có làm phiền tôi nữa !!!”

Đùng một tiếng nổ thật lớn trong tâm trí Lữ Tử Phong, bây giờ trước mặt Lữ Tử Phong vẫn còn thấy thiên thần, nhưng giờ có thể không còn là có thể nói là thiên thần nữa rồi mà thay lũ điểu nhân với đôi cánh gà, trên tay cầm lấy một trái lựu đạn cùng với khuôn tràn đầy vẻ cười nhạo... và thế Lữ Tử Phong thành bia sống...

Sau một hồi oanh tạc, Lữ Tử Phong người đầy thương tích, đầu óc thì choáng váng, đôi mắt từ từ nhích nhích dần rồi dần dần mở ra... Ngó mọi thứ xung quanh... ..

"Anh biết rõ chứ." Lữ Tử Phong không hề dao động, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua phương hướng chiếc xe thể thao, sau đó rất nghiêm túc đối với Trần Thần nói ra: "Em trai của em đã nói cho anh biết, hắn nói em là bị ép buộc, em cùng người nam nhân tầm thường kia căn bản không có cảm tình với nhau, đều là cha mẹ hai bên an bài."

"Trần Quang từ nước ngoài đã trở về?" Trần Thần có chút nhíu mày, nhìn xem về phương hướng chiếc xe thể thao, với ánh mắt lạnh như băng giống muốn xuyên thấu và đóng băng chiếc xe ấy. "Tiểu tử chết tiệt, lại từ nước ngoài trốn trở về." Trần Thần nhìn xem hướng Lữ Tử Phong nhàn nhạt mà hỏi, "Hắn còn nói với anh chuyện gì nữa?"

"Trần Quang hắn còn nói, tuy người nam nhân kia gia thế rất tốt, nhưng bản thân là một phế vật, đòi tiền không có tiền, còn không có đập chai như ta nữa. . . !" Lữ Tử Phong thao thao bất tuyệt thuật lại những gì Trần Quang nói với hắn, không có chút nào chú ý tới Trần Thần ánh mắt đã xẹt qua hắn, quăng hướng về phía phía sau hắn. Càng không có chú ý tới, phía sau của hắn có một người nam nhân đang tại gắt gao theo dõi hắn, thật giống như một đầu dã lang đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình.

“Mi lớn lên đập chai ta không trách mi, nhưng mi nói so với ta còn đẹp trai hơn, như vậy là mi không đúng.” Ngô Thiên nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị tiến lên cho cái tên tự xưng là đập chai kia một chút giáo huấn, thế nhưng vừa nghĩ tới cứ như mà tiến lên đánh nhau, thì mối quan hệ của hắn và Trần Thần chẳng phải hoàn toàn bại lộ rồi sao? Chuyện mất mặt như vậy, càng không thể cho người trong công ty biết được, không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng được, còn nhiều em gái trong công ty đang chờ hắn không phải là hoang phí tuổi xuân rồi sao.

Ngô Thiên con ngươi đảo một vòng, cũng liếc về phía chiếc Porsche xe thể thao, hắn tựa nghĩ tới cái gì đó, trên khóe miệng vểnh lên, lộ ra một tia cười tà.

Hắn quay người đi đến phía phố cạnh công ty, móc ra điện thoại bấm một cái số.

"Này, Ngô Thiên, chuyện gì thế?" Trong loa truyền tới thanh âm đầy kiêu ngạo.

"Trần Quang, tôi biết cậu trong xe, cậu cũng nhất định nhìn thấy tôi. Cậu xuống xe tới đây một lúc, tôi có chuyện hệ trọng phải nói với cậu." Ngô Thiên nói.

"Có chuyện gì không thể trong điện thoại nói?"

"Cậu tới đây sẽ biết, tóm lại đối với cậu rất trọng yếu." Đối phương dường muốn tiếp tục hỏi, Ngô Thiên liền cúp điện thoại. Hắn biết rõ đối phương nhất định sẽ đến đây.

Không bao lâu, một thiếu niên với đầu nhuộm vàng, tai mang bông tai, trong miệng ngậm lấy điếu thuốc xuất hiện ở trước mặt Ngô Thiên, nhìn như một tên côn đồ, hắn chính là Trần Quang em trai Trần Thần, đang du học ở Mỹ, nhưng luôn thỉnh thoảng trốn trở về.

"Ngô Thiên, tìm ta làm gì?" Trần Quang móc ra cái bật lửa, lấy chiếc xì gà đưa lên miệng đốt, mãnh liệt hít một hơi, sau đó hướng về phía Ngô Thiên nhả khói, "Có chuyện nói mau, có rắm mau thả, đừng chậm trễ thời gian của ông."

"Cái tên Lữ Tử Phong là chuyện gì?" Ngô Thiên híp mắt, nhìn đối phương hỏi.

"Cái chuyện gì đang xảy ra, hử? Anh không phải nhìn thấy rồi sao?" Trần Quang vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Ngô Thiên, đắc ý nói, "Người ta so anh đập chai hơn, nhìn cũng biết là tiền hơn anh. Biết rõ nhà hắn là làm nghề gì không? Làm bất động sản đấy. Với anh mượn cái vạn tám ngàn là đập nồi bán xoong họa may ra còn có, người ta thì một lời không có nói, lập tức cho tôi một cái thẻ ATM, để cho tôi tùy ý sử dụng. Còn nói khi tôi về nước, có thể cho tôi tiền ăn chơi bay nhảy hàng đêm. Tỷ tỷ của tôi nếu gả cho hắn, tiền mặt mấy đời xài cũng không hết, tôi cũng không cần cả ngày phải xin xỏ tiền ba mẹ nữa, dù sao tôi cũng đã nhận thức hắn làm anh rể của tôi. Ngô Thiên, đừng có ỷ ba anh làm quan, nhưng tiền lại không. Hiện tại cũng chú ý thực lực! Cái gì là thực lực? Có tiền chính là thực lực."

Thấy thế Ngô Thiên một lời cũng không nói, thò tay về phía đầu của Trần Quang táng một phát, “ Cậu ở nước Mỹ đến phát ngốc rồi sao?" Ngô Thiên hướng về phía đối phương mắng.

"Ngô Thiên!" Trần Quang lấy tay ôm đầu, hung dữ hướng về phía Ngô Thiên quát, "Anh nha... dám đánh tôi....! Con mẹ nó chứ phiền nhất người khác đánh đầu người ta đó."

"Phiền phức đúng không?" Ngô Thiên tay lại xông đến cái ót Trần Quang làm thêm vài phát, vừa đánh vừa nói: "Này thì phiền ... Này thì phiền."

Trần Quang bị Ngô Thiên đập chạy trối chết, càng cố kéo dài với khoảng cách với Lưu Thiên, nâng cao sống lưng, ngẩn cổ, trừng mắt Ngô Thiên nói: "Ngô Thiên, anh là cháu con vương bát đản, anh muốn có tiền lại không có tiền, muốn có đẹp trai hay không, anh cứ đợi đến khi Lữ Tử Phong đến với chị của tôi là được rồi !" Trần Quang mắng đến quên luôn cả chạy, kết quả vừa quay người lại, đã bị Ngô Thiên bắt được cái cổ, đón lấy là cảm thấy bờ mông đau xót, vừa bị Ngô Thiên hung hăng một cước, thân thể cứ như bay tới vách tường.

"Muốn chạy? Chuột bạch tại trên tay của ta đều chạy không được, cậu so với chuột bạch còn có thể nhảy cao được không?" Ngô Thiên đi tới, trực tiếp đem Trần Quang ném tới góc tường, cho đối phương ăn một chiêu ‘Ngũ Độc Thần Chưởng’ vào mặt, lạnh lùng nói: "Tiểu tử như cậu tại nước Mỹ lăn lộn hay đấy nhỉ, có phải có tiền là hay phải không? Còn dám mắng ta? Cháu con rùa cũng xứng cho cậu mắng hay sao?" Nói xong, Ngô Thiên lại cho đối phương ăn một cái tát: "Cho cậu dẫn mối! Tuy nhiên tôi xem chị của cậu không vừa mắt, nhưng cũng không muốn đội nón xanh."

"Ngô Thiên, anh muốn chết!" Trần Quang thẹn quá hoá giận, nắm chặt nắm đấm liền hướng Ngô Thiên vung đi.

Ngô Thiên kịp thời lùi về sau, tránh nắm đấm của Trần Quang, sau đó hướng về phía đối phương bụng cho ăn một [vô ảnh] cước, trực tiếp đem đối phương đạp tựa ở trên tường, hắn đi qua, thò tay "BA~" "BA~" chính là hai cái tát, lấy tay nắm chặt cổ áo đối phương, giữ lấy cổ họng của đối phương, ánh mắt hung ác nhìn đối phương, thanh âm âm lãnh như minh vương phán án nói, "Gọi mau, anh rể!"

"Ngô Thiên, anh cứ chờ, xem tôi làm thu thập anh thảm như thế nào."

"BA~ BA~!" Ngô Thiên đưa tay có là hai cái cái tát, thanh âm âm lãnh đến mức nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, "Gọi, anh rể!"

"Bảo anh cứ. . . A...~~~!"

Trần Quang còn chưa có mắng xong, chính là hét thảm một tiếng.

Ngô Thiên hướng về phía Trần Quang dừng lại:một chầu quyền đấm cước đá, đánh cho đối phương lăn qua lăn lại trên đất, cuối cùng liền lăn qua lăn lại mà khí lực cũng không có.

"Cho cậu mắng, thích mắng chửi người làm à... Này thì mắng, miệng cậu nha không sạch sẽ tí nào."

Đầu bị Ngô Thiên đánh sưng lên như đầu heo, khóe miệng còn chảy huyết.

"Ô ô! Đừng đánh nữa, sai rồi, sai rồi!"

Bắc Kinh là nơi vũng nước sâu nên con rùa nhiều, khắp nơi là lão đại, ai cũng giả bộ đại ca. Người trong giang hồ, đánh thắng được liền tay trái ôm quyền, đa tạ; đánh không lại liền tay phải ôm quyền, cáo từ; bị đánh nằm xuống, liền sai rồi sai rồi.

Ngô Thiên nhìn Trần Quang trên mặt đất, trong lòng vẫn là cảm thấy chưa hết giận, tiểu tử này vừa rồi mắng quá khó nghe, mắng Ngô Thiên thì không quan tâm, nhấc lên cha mẹ tổ tông, thì chính là thù không đợi trời chung.

"Anh, anh rể. . . Em thực sai rồi." Trần Quang thanh âm nức nở nghẹn ngào nói, đọc nhấn rõ từng chữ một.

"Đi nha, thật là ở Mỹ học phí công .... Ta xem nếu không phải cậu gặp ta, cậu có thể đắc chí đến đâu nữa. Tôi thay cha mẹ của cậu cho cậu bài giáo huấn về cách người, ở bên ngoài có hại chịu thiệt, đừng chết ở nước ngoài, mất công cho người đi nhặt xác của cậu." Ngô Thiên cười lạnh nói, chân cũng không ngừng ấn xuống.

"A...! Anh muốn đánh tiếp tôi, tôi trở về đi nói cho ba mẹ tôi biết, để cho bọn họ tìm anh."

"Ôi!!!? Còn biết cáo trạng!" Ngô Thiên ngồi xổm người xuống, thò tay lại thưởng đối phương liền mấy cái tát, "Trở về nói cho ba mẹ cậu biết, là tôi đánh." Nói xong, Ngô Thiên lật thân Trần Quang lên một cái, mò một hồi cuối cùng thu được chiến lợi phẩm hai kiện: một cái ví tiền, một hộp thuốc.

Ngô Thiên nhìn hộp thuốc thấy ngay là hàng tốt, còn trong ví tiền tất cả đều là tiền mặt, tổng cộng 3400 xu lấy ra, ước lượng xong đút vào túi quần của mình. Sau đó đem vi tiền không trả lại cho Trần Quang. Nhìn thấy đầy thương tích, một cái đầu heo hình dáng Trần Quang, Ngô Thiên trong nội tâm đột nhiên có chút không đành lòng, tốt xấu tiểu tử này cũng là cậu em vợ hắn, ném ở đây mặc kệ cũng không được. Ngô Thiên nghĩ một lát, móc ra ví tiền trong quần ra, từ bên trong móc ra một tờ tiền giấy —— năm xu, lắc lắc trước mặt Trần Quang: "Đây là tiền thuốc men cho cậu, mua nhiều một chút băng dán cá nhân dán lên, thừa giữ lại mua vé máy bay về Mỹ." Ngô Thiên vỗ vỗ hai má sưng tấy của Trần Quang, khẽ cười nói, "Kéo căng tai nghe kỹ cho tôi, nếu như lần sau gặp mặt còn dám gọi thẳng tên của tôi, tôi sẽ đem cậu nhét vào trong bình, cho cậu bay về nước Mỹ. Nhớ kỹ chưa?"

"Nhớ, nhớ kỹ!"

"Tôi có đẹp trai hay không?" Ngô Thiên lại hỏi.

"Đẹp trai!" Trần Quang liên tục gật đầu.

"So với Lữ Tử Phong, thì có hay không ?"

"Không có!"

"BA~ BA~!"

"Có hay không?"

"Có, có, anh rể so với Lữ Tử Phong thì đẹp trai hơn!"

"Ta thích nhất là người thành thật!"

Ngô Thiên hài lòng đứng lên, vỗ vỗ quần áo, xoay người rời đi rồi, vừa đi vừa gọi điện thoại.

"Này, đêm nay mấy người có tiết mục à. . . Đi đâu tìm thú vui. . . Mau tới đón ta. . . Hắc hắc, ta bây giờ là kẻ có tiền!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.