Cực Phẩm Lão Bà

Chương 2: Chương 2: Lão bà như vậy ...




"Mỹ nữ, buổi tối có thời gian rảnh không? Anh mời em ăn cơm!" Ngô Thiên lớn tiếng hỏi tiểu thư ký dung nhan xinh đẹp ngồi bên ngoài phòng văn phòng tổng giám đốc ,Lưu Tĩnh. Giọng thì oang oang như muốn cả tầng lầu nghe thấy, con mắt thì liếc về phía cửa văn phòng tổng giám đốc.

Lưu Tĩnh nghe thấy tiếng Ngô Thiên giật mình toát mồ hôi, vội vàng đem ngón trỏ đặt trước bờ môi, hướng về phía Ngô Thiên làm một cái "Xuỵt", cẩn thận liếc về phía văn phòng tổng giám đốc không thấy động tĩnh gì hết, sau đó nhỏ mắng Ngô Thiên: "Ngô Thiên, tên hỗn đản này, không thể nhỏ giọng hơn một chút sao? Anh muốn hại chết em à!"

"Nào có? Anh chỉ là muốn biểu đạt sự kích động khi nhìn thấy nữ thư kí xinh đẹp của chúng ta mà thôi." Ngô Thiên cười tủm tỉm nói. Cùng Lưu Tĩnh cẩn thận từng li từng tí so sánh với, Ngô Thiên muốn làm càn tùy ý hơn.

"Bớt đi, buổi sáng anh cũng nói như thế mà." Lưu Tĩnh trợn mắt liếc về phía Ngô Thiên nói.

"Vậy sao?" Ngô Thiên sững sờ, lấy tay gãi gãi cái gáy, vừa cười vừa nói, "Ha ha, ta quên."

"Đô!"

Lúc này, tiếng điện thoại trên bàn vang lên, Lưu Tĩnh khuôn mặt nghiêm chỉnh, hung hăng trợn mắt với Ngô Thiên, xem như cảnh cáo, sau đó cẩn thận cầm lên microphone.

"Trần tổng, có gì phân phó?" {định cho nó thuần việt hơn nhưng thấy để nguyên thì hay hơn nên giữ nguyên}

"Bảo cho Ngô Thiên lăn tới đây ngay." Trong loa truyền tới thanh âm lạnh lẽo mà còn chứa sự tức giân trong ấy, tiếng “bit... bit” vang lên ngay sau đó.

Lưu Tĩnh buông microphone, nhìn thấy Ngô Thiên đang dỏng tai nghe lén, tức giận nói, "Nghe thấy chưa? Sao mà còn chưa đi?" Tiếng thủ thỉ nhắc nhở vang lên sau đó, "Hôm nay, Trần tổng tâm tình không tốt cho lắm, cẩn thận một chút."

"Đã rõ!"

Ngô Thiên hướng về phía Lưu Tĩnh ra dấu hiệu yên tâm, sau đi về phía văn phòng tổng giám đốc Trần Thần, trực tiếp đẩy cửa đi vào mà không gõ cửa.

Trong văn phòng, một nữ nhân đang ngồi loàm việc, ngũ quan nàng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất lãnh diễm, tuổi không lớn nhưng qua dáng người của nàng có thể nàng người giỏi giang, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí phách tự tin, chẳng qua là trong ánh mắt lộ mắt khí tức băng lãnh ngàn dặm khiến đối phương cảm thấy như mình rơi vào hố băng. Nàng ngồi ở đó, tâm như U Lan, yên tĩnh như mặt hồ mùa thu phẳng lẳng, như bức họa cảnh tiên nữ.

Ngô Thiên không có bị dung mạo cùng khí chất của đối phương hấp dẫn, trái lại, trên mặt của hắn còn biểu lộ vẻ mặt như ngó viên sỏi ven đường.

Lúc trước là Trần Thần nói rõ yêu cầu với Lưu Tĩnh, bào Ngô Thiên lập tức lăn tới, nhưng khi Ngô Thiên tiến vào, nàng thật giống như không thấy trông Ngô Thiên bước vào, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, nhìn xem tài liệu trên mặt bàn .

Ngô Thiên trông thấy bộ dạng của Trần Thần, hướng về phía đối phương nháy mắt ra hiệu, làm mấy cái mặt quỷ hung ác ác độc, sau đó mới khôi phục bình thường, vẻ mặt bình thản nhìn đối phương nói ra, "Tôi đã đến."

"Đợi tôi xem xong phần văn bản tài liệu này." Trần Thần thản nhiên nói, sau đó vẫn cúi đầu đọc tiếp.

Ngô Thiên nhíu mày, vừa rồi trong điện thoại nói hắn lặp tức tiến đến, hiện tại lại để cho hắn đợi? Người nào thì không biết, nhưng đây là... người thân mà phải bày ra bộ dáng lãnh đạo đến cực điểm.

Ngô Thiên không biết đối phương lại có cái ý gì nữa, dù sao hắn cũng không nóng nảy, đợi? Đợi liền đợi. Hắn đi đến bình nước, cho mình rót chén nước, ở ngoài cả buổi, ngay cả chén nước chưa kịp uống, ta dễ dàng sao?

"Sách ~~ sách ~~~ a... ~~!" Thời điểm Ngô Thiên uống nước, trong miệng phát ra mấy thanh âm kỳ quái, sau đó ngồi ở vị trí đối diện với Trần Thần, cầm lấy điện thoại, bắt đầu chơi Tetris, âm thanh chỉnh đến lớn nhất.

Khi chơi trò chơi, Ngô Thiên có một tật xấu, không chỉ có tay động, thân thể động theo tay, miệng cũng muốn di chuyển. Mà theo khối lập phương di động trái phải, thân thể Ngô Thiên cũng lắc lư trái phải theo, mà khối lập phương biến hình, Ngô Thiên trong miệng cũng phát ra thanh âm "Ken két khốc két", nghe thật giống như Transformers đang biến hình. Điều này cũng khiến cho văn phòng làm việc vốn an tĩnh, lập tức biến thành tổng bộ Autobots.

"BA~!"

Tay Trần Thần hung hăng vỗ mạnh vào mặt bàn, chấn động khiến chồng sách trên bào đung đưa.

"Xem xong rồi?" Ngô Thiên ngẩng đầu nhìn Trần Thần thản nhiên hỏi, nhìn thấy sắc mặt đối phương âm trầm như bầu trời trước bão, liền cất điện thoại di động, nói ra, "Nếu như xem xong rồi, tôi đây không chơi nữa."

Trần Thần lạnh lùng nhìn Ngô Thiên, thẳng đến khi Ngô Thiên đưa di động bỏ vào trong túi quần, nàng mới khẽ mở môi nói: "Nhiệm vụ trên tờ đơn hoàn thành sao rồi ?"

"Không thành!" Ngô Thiên nói ra.

"Không thành còn làm càn như vậy hả? Hừ~~!" Trần Thần trong ánh mắt lộ vẻ cười lạnh, đồng thời người đứng thắng dáng tươi cười, bất quá nụ cười này giống như đang cười nhạo Ngô Thiên, nói tiếp, "Đừng nói tới tôi còn chưa cho anh cơ hội!"

"Cô chừng nào thì đã cho tôi cơ hội?" Ngô Thiên cũng cười lạnh nói.

"Ba lượt, tôi đã cho anh ba lần cơ hội, anh chỉ không có nắm chặt thôi." Trần Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói, "Sự tình bất tam ba bận, anh không còn cơ hội nũa."

"Cô biết tôi vì cái gì mà không có một cái tờ đơn nào đều không có đàm phán thành công không?" Ngô Thiên nhìn trực diện vào mắt đối phương nói, nhắc tới việc này, hắn cũng không khách khí nữa.

"Không muốn biết."

"Tốt, tôi đây sẽ nói cho cô biết!" Ngô Thiên vỗ bàn đứng lên, hai tay đặt trên bàn, con mắt nhìn thẫn thờ nhìn Trần Thần nói: "Cô đã biết thì chớ giả bộ hồ đồ. Ta là làm ở bộ phận nghiên cứu phát minh đấy, tôi đem tất cả tâm huyết tinh lực đều trút xuống tại phòng thí nghiệm. Cô bây giờ lại làm cho tôi đi bán thuốc, cô còn không biết xấu hổ mà nói đã cho tôi cơ hội nữa?"

"Hừ, ai bảo anh lúc trước đồng ý tiến hành đánh cuộc hay sao? Hiện tại anh thua, cho nên, anh liền ngoan ngoãn trở về phòng thị trường, về sau đừng tới phiền tôi." Trần Thần đắc ý nhìn thoáng qua Ngô Thiên, sau đó cúi đầu tiếp tục xem văn bản tài liệu.

Ngô Thiên cắn răng thật chặt, hung dữ nhìn Trần Thần, mình ở nghiên cứu phát minh bộ phận làm tốt đấy chứ, thế nhưng là từ khi cái bà nương tiếp quản công việc của cha nàng, liền đi tới xi nghiệp dược làm tổng giám đốc, hết thảy mọi việc thay đổi hết. Nói cái gì muốn khai thác thị trường, khuếch trương lực ảnh hưởng của công ty đến thị trường, đem trọng tâm bộ phận nghiên cứu phát minh chuyển dời đến phòng thị trường, kết quả là Ngô Thiên thành chốt thí để nàng lập uy. Dựa theo lời Trần Thần lúc ở nhà giải thích với, cái này gọi là giết chốt quen thuộc!

"Đúng rồi." Trần Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên, hỏi, "Tối hôm qua tôi đặt ở phòng bếp bữa ăn khuya là anh ăn vụng đấy sao?"

"À?" Ngô Thiên sau khi nghe thấy thế sững sờ, sau đó liền lắc đầu ngay lập từc, “Bữa ăn khuya gì? Tôi không biết. Tối hôm qua tôi một mực cấm đầu chơi CrossFire, cô cũng không phải không biết."

"Trà bưởi pha chút dễ uống không? So bình thường, tôi cho nhiều hơn một thìa mật ong!"

"Đúng là ngọt hơn so với bình thường." Ngô Thiên vẻ mặt còn dư vị nói, nói xong, sắc mặt liền thay đổi.

Trần Thần sắc mặt lạnh xuống, sau đó móc ra một cuốn sổ từ túi xách, tay cầm lấy bút ghi, vừa ghi vừa nói ra: "Một ly trà bưởi pha mật ong, hai mươi xu; sandwich một cái, mười xu. Cộng thêm số tiền còn nợ. . . Tổng cộng sáu ngàn bốn trăm hai mươi ba xu!"

"Như thế nào thì đủ tiền đi Tam đảo rồi ?" Ngô Thiên cau mày hỏi.

"Hôm trước anh ăn vụng một viên bồ đào."

"Đừng nói nữa." Ngô Thiên cảm giác mình bị làm nhục, hắn tức giận nói ra, "Cô một tháng chỉ cấp tôi một nghìn xu tiền sinh hoạt, còn chưa đủ để tôi hút thuốc đấy, ăn một viên bồ đảo cô cũng tính?" Ngô Thiên đưa lòng bàn tay phải về trước mặt đối phương, lớn tiếng nói, "Cô đem thẻ { cv ghi là tiền lương tạp nên mình đổi thành thẻ} trả lại cho ta! Chỉ cần cô đem thẻ trả lại cho tôi, ta liền đem tiền trả lại cho cô một xu cũng không thiếu."

"Việc này anh tốt nhất cùng mẹ nói đi, ban đầu là người đem thẻ của anh tự tay giao cho tôi đấy, còn nói để cho tôi giúp bà trông coi cho anh. Tôi cảm thấy được mẹ nói cũng đúng."

"Đó là mẹ tôi. Huống chi, huống chi tình huống đôi ta khác nhaui, tôi là bị lừa đấy. Tôi nếu sớm biết tờ giấy báo bệnh u thư chủa mẹ là giả, thì tôi nhất định không kết hôn với cô, cái này căn bản là cô cho tôi ở dưới mà, cô cùng mẹ tôi liên hợp lại chơi tôi. Đừng cho là tôi không biết cô gả cho tôi mục đích là gì, còn không phải muốn tìm bóng râm của cây đại thụ này hóng mát?"

"Trọng yếu không phải quá trình, mà là kết quả. Đây là mẹ anh nói với tôi đấy, tôi rất đồng ý." Trần Thần khẽ cười nói, "Tựa hồ chính anh nghiên cứu phát minh hạng mục kia, đã hai năm rồi, đến bây giờ còn là viên bi cũng không thu được nữa là. Nếu mà có được kết quả, tôi cũng sẽ không dừng hạng mục kia lại, càng không đem anh điều đến phòng thị trường. Tốt rồi, tôi phải làm việc, anh có thể đi ra."

"Cô... Cô cũng chính người mẹ tôi đề cử tốt rồi! Trần Thần, cô nhớ kỹ, sớm muộn gì có một ngày, tôi sẽ vạch trần lớp mặt nạ của cô. Đem mọi tâm địa xào trá của cô tất cả đều móc ra." Ngô Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

"Không tiễn! Đúng rồi, đêm nay cơm tối ai làm? Với tư cách người vợ của anh, tôi cho anh một đề nghị. Nếu như anh làm, tôi không thu tiền. Nếu như tôi làm, thì sẽ tính tiền, tiềm cơm năm xu, thức ăn mười xu."

"Phì, cô là vợ của ai ? Tôi còn chưa chạm được cọng lông của cô nữa là!" Ngô Thiên tức giận nói, đột nhiên, hắn ngồi xuống, chăm chú nhìn Trần Thần nói ra, "Kỳ thật, vừa rồi đùa giỡn với em đấy, tuy mấy cái tờ đơn em đưa cho mấy cái đó không đàm phán thành công, thế nhưng anh đặc biệt tìm ra một cái hạng mục, một cái hạng mục lớn, có lời không bồi thường. Hiện tại hết thảy sẵn sàng, chỉ kém mấy trăm xu thôi, có thể hay không cho anh mượn một chút?"

Trần Thần mỉm cười với vẻ mặt thiên thần: "Không cho mượn!"

Ngô Thiên tức giận đứng lên, "Đêm nay tôi chỉ ăn cơm, không ăn rau." Nói xong, hò hét ra khỏi văn phòng Trần Thần.

Nữ nhân này quá ghê tởm, trên người có vài khuôn mặt. Khi cùng với mẹ hắn, với vẻ mặt ôn nhu. Trong công ty, thì với vẻ mặt khác mang biệt danh Lãnh Diện Mẫu Dạ Xoa. Mà khi đối diện với hắn, thì trở thành gương mặt của mụ phù thủy nham hiểm ác dộc. Nàng đem tất cả mọi người trên thế giới lừa hết, tại sao không thể khiến Ngô Thiên nghiến răng nghiến lợi được chứ?

Không được, phải tìm cách để sinh tồn. Đúng, trộm thẻ tiền lương. Đêm nay liền xuống tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.