Cực Phẩm Lão Bà

Chương 1: Chương 1: Mùa xuân là mùa câu kết làm bậy!




Vì mình nghĩ chỉ chỉnh sửa lại câu cú, thay đổi chút từ ngữ trong truyện nên mấy dòng tự sướng trong truyện mình sẽ xưng là biên... Và bắt đầu...

Ngô Thiên ngồi ở trên bậc thang ven đường, bên này thì tắm nắng, bên kia thì nhìn mỹ nữ đi qua. Mùa xuân đã đến, vạn vật sình hôi, và lại đến mùa cấu kết làm bậy, Ngô Thiên cũng không ngoại lệ.

Ngô Thiên bình sinh có hai sở thích lớn hút thuốc và xem mỹ nữ. Ăn cơm không tính, đó là bản năng. Khoác lác lại càng không tính , đó là thói quen.

Khác với những với những người một bên nịnh nọt bạn gái đủ kiểu , một bên thì liếc trộm mỹ nữ khác, Ngô Thiên có ánh mắt nhìn thẳng đến lớn mật, thậm chí khi hai ánh mắt chạm nhau đều khiến các cô gái xinh đẹp đều xấu hổ, tim đập mạnh. Ánh mắt hắn chứa đầy tà khí cùng sự khao khát, đều khiến các nữ nhân có chung cảm giác bị lột sạch.

Không phải là Ngô Thiên ưa thích đùa nghịch lưu manh, mà là đang ngồi dưới ánh nắng ấm ấp cùng khí trời trong lành của mủa xuân, đối mặt với nhóm thiếu nữ mặc váy ngắn đi ngang qua, Ngô Thiên cảm thấy nếu như không có liếc nhìn vài lần, quả thực đối với các nàng không có tôn trọng.

"Thật đói!" Ngô Thiên lấy tay sờ lên bụng, con mắt đã no nê, nhưng bụng lại réo lên, mà ngồi dưới ánh nắng mặt trời hấp thụ nhiệt lượng hiển nhiên vẫn không thể thay thế cơm trưa. Ngô Thiên nhìn trong bàn tay đã túa ra đổ mồ hôi cầm chặt năm tờ tiền tiền giấy, vừa nghĩ tới cách cuối tháng còn tới những mười ngày, Ngô Thiên liền có một loại cảm giác vô lực toàn thân, thật không biết trong mười ngày tới sẽ vượt qua thế nào.

Ngô Thiên móc trong túi quần ra một hộp thuốc Trung Nam Hải, tiếp tục lục lọi một hồi, móc ra một cái cái bật lửa. Nhìn thấy hộp thuốc lá trống trơn , nếu như vừa rồi nói Ngô Thiên chẳng qua thì toàn thân vô lực, mà bây giờ hắn đã tuyệt vọng triệt để, bởi vì lương thảo đã hết.

Một làn khói xanh mà bay tới lỗ mũi Ngô Thiên, trong lúc hô hấp, Ngô Thiên nao nao, loại hương vị mà hắn chưa từng có ngửi qua. Đây là một loại hương nhàn nhạt, tực như không có hương, thật giống như một mỹ nữ trên người mặc đồ thật mỏng nhẹ nhàng nhảy múa uyển chuyển trước mắt hắn, như dụ hoặc lấy hắn, hấp dẫn lấy hắn. Ngô Thiên coi như là kẻ nghiện thuốc, nhưng lại chưa từng có ngửi qua hương vị loại này, càng không có trải qua loại cảm giác này.

Ngô Thiên nghi hoặc quay đầu nhìn về phía sau lưng, trên mặt lập biến đổi, hắn liếc mắt liền thấy người hút thuốc, hoặc là nói, phía sau hắn là phần đông người, mà trong mắt Ngô Thiên chỉ có một mình nàng.

Nàng đứng phía sau lưng Ngô Thiên, hai người chỉ cách một cái bậc thang. Ngô Thiên không dám nói nàng là mỹ nữ xinh đẹp nhất nơi đây, thế nhưng Ngô Thiên dám nói, nàng tuyệt đối là người hấp dẫn mọi ánh mắt. Nàng áo đen, quần đen, giày cao gót đen, sắc thái thâm trầm làm nổi bật khí tức đầy thần bí tựa như rất gần mà lại rất xa, đã cao quý lại gợi cảm, da thịt của nàng trắng nõn, tản mát ra một loại khỏe mạnh sáng bóng, mái tóc đen nhánh, khiến nàng nhìn qua đã hấp dẫn mê người, đó là một loại mị lực khó thốt ra bằng lời. Khiến cho Ngô Thiên ấn tượng sâu nhất vẫn là đôi mắt làn thu thủy, thâm thúy chăm chú chính giữa, lại lộ ra ánh mắt nhàn nhạt mơ màng cùng ưu sầu. Nàng chống cằm ngưng mắt, như suy nghĩ điều gì đó, điếu thuốc dài mà nhỏ râm ran cháy giữa hai ngón tay mảnh khảnh của nàng , nhàn nhạt làn khói lượn lờ bên cạnh nàng.

Cặp môi đỏ mọng, với điếu thuốc. Đầy hấp dẫn, nhưng lại cô đơn lạnh lẽo. Một loại cảm giác nói không nên lời, đoán không ra cảm giác tràn đầy Ngô Thiên trong nội tâm, lại để cho hắn thật lâu khó có thể quên.

Ánh mắt của đa số nam giới đổ sô về phía nàng, có người mải ngó mém nữa va phải ngọn đèn.

Nguyên nhân có lẽ là bởi vì cả ngày đều phải về nhà đối mặt vị mỹ nữ, Ngô Thiên sức chống cự siêu cường, rất mau tỉnh lại, dù sao vị mỹ nữ trong nhà của hắn cũng là mỹ nữ, nhưng vị ấy còn hơn cả tử địch của hắn.

"Cho xin điếu thuốc!" Ngô Thiên nhìn đối phương nói ra, đồng thời đem hộp thuốc lá không biểu hiện ra cho đối phương, làm như muốn dùng cái này nói cho đối phương biết, hắn chẳng qua là mượn thuốc, không phải đến gần.

Lông mi chớp động, ánh mắt mê ly xuyên thấu qua làn sương mù mỏng nhìn về phía Ngô Thiên. Nếu như đây là ý nghĩ xấu, gặp được ánh mắt tinh khiết của cô, là nhất định sẽ tránh đi đấy. Nhưng Ngô Thiên cứ châm châm qua làn khói nhìn nàng, bình thản ánh mắt nhìn chính giữa, lại lộ ra lấy một tia tiêu sái cùng thản nhiên.

Nàng móc ra một hộp thuốc lá đưa cho Ngô Thiên, gói thuốc lá thoạt nhìn chỉ có son môi lớn nhỏ, Ngô Thiên từ đó rút ra một cây đặt ở trong miệng, cầm lấy cái bật lửa châm lên.

"BA~!"

"Híz-khà-zzz ~~~ hô ~~~!"

Ngô Thiên nhắm con mắt lại rồi chậm rãi mở ra, đây là hương vị hắn mới hút lần đầu , bất quá có thể khẳng định là, hẳn là loại mang hương vị trái cây, khó trách hương vị nghe sao cứ thơm thơm ấy.

"Cảm ơn!" Ngô Thiên nói. Hắn phát hiện chung quanh rất nhiều nam nhân đều theo dõi hắn, trong mắt tràn ngập ghen ghét, còn có... Rục rịch, tựa hồ là tưởng tượng như Ngô Thiên muốn đi mượn điếu thuốc, nhưng thoạt nhìn lại cũng không đủ đảm lượng.

Nữ nhân không nói gì, nàng chẳng qua là thu hộp thuốc về, điếu thuốc dài nhỏ đặt ở bờ môi hồng nhuận phơn phớt mà bên trên có chút bĩu một cái, nhẹ nhàng hít một hơi, vừa trầm ngâm, nàng dường như không để ý một làn khói mờ mờ vây quanh mình .

Trông thấy nàng động tác ưu nhã, mọi người giống như có lẽ đã quên hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, càng quên đi mượn thuốc, bởi vì lúc này giờ phút này, trong lòng của bọn hắn chỉ có chung một loại ý tưởng, đó chính là: biến thành điếu thuốc trong tay cô!

Ngô Thiên lúc này lại đứng người lên, ngậm thuốc lá đã đi ra. Chuyện tốt đẹp vật trải qua một lần như vậy đủ rồi. Thừa dịp 'Bỗng nhiên quay đầu' lúc kinh ngạc, tâm động cùng say mê còn lưu luyến tại cùng thời điểm, rời xa chỗ ngọn đèn dầu hết thời. Tiếp tục lưu lại chỗ đó, sẽ chỉ làm loại cảm giác này trở thành nhạt, thậm chí sẽ biến chất thành đùa nghịch lưu manh.

Dùng sức hít một hơi, đầu điếu thuốc lá bắn ra.

"Tùy chỗ ném loạn tàn thuốc, phạt tiền 50!"

Một cái mang theo Hồng Tụ bia bà lão dùng nhanh như chớp xu thế xuất hiện ở Ngô Thiên trước mặt, phá hủy chút lưu luyến cùng phiền muộn tâm tình của Ngô Thiên.

Ngô Thiên khóe miệng có chút run lên, lại trúng thầu rồi.

Như bà lão này khắp nơi đều có, trông thấy mình 'Uống' một tiếng sắp sửa nhả đàm, cũng như trông thấy trong tay mình cầm điếu thuốc sắp tàn, nhưng kiên quyết là không chịu nhắc nhở trước, mà là trốn ở cái nào nơi xó xỉnh, chờ mình nhả đàm, hoặc là đem tàn thuốc mà ném xuống đất, sau đó 'Vụt' xuất hiện ở trước mặt của mình, bắt đầu nghiêm trang phạt tiền.

Ngô Thiên thu thập xong suy nghĩ, hắn giống như không có trông thấy bà lão {sau này gọi là lão thái thái hay thái thái có lẽ hay hơn} đột nhiên xuất, xoay người đem điếu thuốc lá nhặt lên, đặt ở trong miệng lại hung hăng hít một hơi.

"Tay trượt, rơi." Ngô Thiên thản nhiên nói, sau khi nói xong, vẻ mặt ưu thương tiến về phía trước.

Hay nói giỡn! Năm sáu lần phạt trước kia cũng không phải là phạt không nha, kinh nghiệm luôn sinh ra trong quá trình đấu tranh. Đi ra được vài mét , Ngô Thiên liếc qua đằng sau bà lão{hay để vậy cho “thuần phong mỹ tuc” Vn} vẫn còn sững sờ , nhìn thấy đối phương còn chưa có lấy lại tinh thần, Ngô Thiên lắc cánh tay, bộ dạng xun xoe bỏ chạy.

Lúc này không chạy, chờ đợi khi nào?

"Đứng lại, đứng lại!" Bà lão kịp phản ứng, vội vàng đuổi về phía trước, hướng về phía Ngô Thiên mà hô to. Bất quá trời đã tối, Ngô Thiên đã chui vào giữa đám người, biến mất vô tung vô ảnh.

...

Thịnh Thiên là một tập đoàn nhà tụ tập nhiều nhà nghiên cứu khoa học, sản xuất, tiêu thụ tại nhất thể chế dược xí nghiệp, tổng công ty đặt ở Bà Kin {sorry tác giả vì không thích nước china các bạn mà mình sẽ biên lại toàn các tỉnh thành phố có liên quan đến china, à nhưng mình thích nền văn hóa nghệ thuật của china}. Thịnh Thiên nằm tại bên ngoài khu bắc ngũ hoàn, giáp công viên Áo Thể xây dựng thành công cùng lúc thế vận hội Olimpic diễn ra {không biết biên bừa}, chỗ này vốn kiến trúc cũng không đến 12 tầng , bây giờ giá trị đã 'Vụt vụt' lật ra vài lần, lại để cho những cái kia bất động sản thương nhân thập phần quen mắt.{bừa tập hai sai thì pm nha}

Ngô Thiên cực kì không tình nguyện đi tới tổng công ty Thịnh Thiên, nhiệm vụ đàm phán không có hoàn thành, tờ danh sách tiêu thụ cũng không có nắm bắt, cơ hội cuối cùng này hắn cũng không có nắm chắc. Ờ, xem ra Vận Mệnh nữ thần đúng là vẫn còn từ bỏ hắn.

"Ai~~~!" Ngô Thiên thở dài một hơi, nếu như ban đầu có không phải vài tỷ tinh trùng xông lên (nhường như lúc ấy chúng còn bơi nhanh hơn hắn),hắn cũng không đáng phải đi ứng phó cái này cái rắm thế giới.{dự phần 1: hình như là tử địch của anh ta ~~~ mụ vợ}

“Chủ nhiệm Ngô, buổi chiều phước lành!" Trước đại sảnh Trương Di nhìn thấy Ngô Thiên bước vào cười dịu dàng nói. Cô nương này tuổi không lớn lắm, lớn lên trông thanh tú mà động lòng người, cười rộ lên, hai con mắt cong lên như trăng hai tháng rằm giống nhau, người thật hấp dẫn.{bí từ biên bừa}

Ngô Thiên đi đến trước đại sảnh ngồi xuống, đem tập tài liệu đặt ở phía trên, nàn chí nói, "Còn sớm à, đã bốn giờ rồi."

"Hì hì, ngày hôm qua cũng thế chủ nhiệm Ngô nhưng là 4 giờ 50 phút mới trở về." Thành viên cố vấn khác, Hoàng Lôi với vẻ mặt dí dỏm đối với Ngô Thiên nói.

Trương Di cùng Hoàng Lôi tại đại sảnh Thịnh Thiên là song kiều, không chỉ có khí chất tương tự, mà ngay cả hình dáng cũng tựa tựa nhau. Bình thường các nàng đoan trang tú lệ, đối nhân xử thế lễ phép chu toàn, nhưng chỉ cần cùng các nàng quen biết về sau liền sẽ phát hiện, hai nữ nhân là thập phần hoạt bát, tựa như em gái nhà bên.

"Không phải nói với hai em rồi sao? anh đã không phải là phó chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát minh. Bây giờ anh, chẳng qua là một người nhân viên bán hàng bình thường ở phòng thị trường mà thôi. Cho nên, trực tiếp gọi tên của anh đi." Ngô Thiên làm bộ phật ý nói, ánh mắt lại ngắm tới ngắm lui hai thiếu nữ .

"Như vậy sao được? Tại trong lòng chúng em, anh vĩnh viễn đều là cái kia tài hoa hơn người, anh Ngô điên coi trời bằng vung!" Trương Di nghiêm trang nói, đón lấy lại nở nụ cười, nàng hướng đại sảnh bốn phía quan sát một hồi, sau đó tới gần Ngô Thiên, hạ thấp giọng hỏi, "Thiên ca, đến cùng anh như thế nào mà đắc tội với LÃnh Diện Mẫu Dạ Xoa hả?"

"Vấn đề này, em hỏi anh năm sáu lần rồi. Làm sao, còn chưa từ bỏ ý định?" Ngô Thiên nhìn nhìn trên gương mặt đầy vẻ tò mò của Trương Di nói.

"Tụi em đây không phải quan tâm anh sao?" Thấy thế Hoàng Lôi nói, đồng thời giả bộ biểu lộ ân cần trên mặt.

"Quan tâm? Hiện tại chỉ có ôn hòa mềm mại dịu dàng, năng lực có thể an ủi tinh thần tổn thương của anh." Ngô Thiên cười tựa như không nhìn Hoàng Lôi, liếc về đồi núi cao cao nhô lên bên trong áo sơ mi trắng, tà khí mười phần.

Hoàng Lôi khuôn mặt lập tức biến thành hồng phác phác, tức giận trợn mắt nhìn Ngô Thiên, sau đó hai tay ôm ở trước ngực, ngăn trở Ngô Thiên ánh mắt, miệng cáu giận nói, "Chán ghét ~!"

"Đúng rồi, Thiên ca." Trương Di giống như nghĩ đến cái gì đó, nghiêm trang đối với Ngô Thiên nói ra, "Buổi sáng sau khi anh đi, Lưu bí thư truyền lời đến nói, hỏi khi anh nào trở về thì đi đến văn phòng tổng giám đốc. Anh cũng phải cẩn thận đó nha, Mẫu Dạ Xoa hôm nay tâm tình giống như không được tốt lắm, lại có hai cái tầng giữa bị xé rớt rồi."

"Ừm, anh sẽ chú ý đấy!" Ngô Thiên nghe thấy thế nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy hướng thang máy đi đến.

Trong lòng của hắn vẫn đang suy nghĩ: tối hôm qua trộm ăn luôn nàng bữa ăn khuya, làm hại nàng đói bụng cả đêm, tâm tình có thể tốt mới là lạ chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.