Cực Phẩm Rể Quý

Chương 70: Chương 70: An Kiến Sơn bị thương




Vào sáng thứ hai, Bàng Phi muốn tổng kết công việc của mình, anh đã viết xong các ghi chép cần thiết nhưng lại để quên ở nhà, vì vậy đi được nửa đường phải quay về lấy.

Nhưng lúc vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, một mùi máu tanh xộc vào mũi. Có một người đang nằm trên giường, toàn thân đều là máu.

Bàng Phi bước nhanh tới, lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, anh sững sờ tại chỗ. Bởi vì người bị thương nằm trên giường trong phòng anh không phải ai khác mà chính là bố vợ An Kiến Sơn.

Những vết thương chủ yếu ở phần ngực, là vết thương do dao đâm. Máu chảy ra rất nhiều, có thể dẫn đến sốc do mất quá nhiều máu.

Bàng Phi nhanh chóng khoá trái cửa phòng, lấy hộp thuốc để sơ cứu vết thương.

Nhưng những thứ ở nhà không đầy đủ, chỉ có thể cầm máu, không thể khâu vết thương.

Anh không dám vội vàng đưa An Kiến Sơn đến bệnh viện, bởi vì làm vậy sẽ không thể đảm bảo được sự an toàn cho An Kiến Sơn.

Anh pha nước đường đỏ cho ông ta uống, mọi chuyện sẽ đợi An Kiến Sơn tỉnh lại rồi bàn bạc tiếp.

Làm xong tất cả, anh liền gọi điện thoại cho Thời Phong và nói rằng hôm nay anh có việc bận nên không thể tới công ty. Từ trước tới nay, Thời Phong chưa bao giờ hỏi Bàng Phi lý do bởi vì đây là sự tin tưởng giữa những người anh em.

Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, bất tỉnh của An Kiến Sơn, trong lòng Bàng Phi cảm thấy có chút lo lắng và nghi ngờ. Thím Trương và Tào Tú Nga đều đang ở đây, tại sao An Kiến Sơn lại đột ngột xuất hiện ở phòng anh trong tình trạng bị thương nghiêm trọng như vậy mà không một ai hay biết?

Hơn nữa, vết thương do dao đâm trên người ông ta vì sao mà có?

Nửa giờ sau, An Kiến Sơn từ từ tỉnh lại.

Bàng Phi đỡ ông ta ngồi dậy, cũng không hỏi bất cứ điều gì. Nếu An Kiến Sơn muốn nói, ông ta sẽ tự mình nói ra. Nếu ông ta không muốn nói thì anh có hỏi cũng chẳng thu được kết quả gì.

An Kiến Sơn muốn uống một cốc nước, sau đó từ từ nói: “Bàng Phi, chuyện của tôi hôm nay, mong cậu đừng nói với bất kỳ ai, cảm ơn cậu.”

“Con chỉ làm những việc mình nên làm.”

An Kiến Sơn chật vật xuống giường: “Tôi nên đi rồi.”

Ông ta cứ rời đi như vậy, Bàng Phi chắc chắn rằng nếu ông ta không thể rời khỏi đây thì nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

“Tại sao ba không dám đi tới bệnh viện?” Ông ta không nói vì vậy Bàng Phi quyết định hỏi.

An Kiến Sơn dựa vào cửa sổ hít thở, ông ta còn chưa kịp trả lời, Bàng Phi đã hỏi tiếp câu hỏi thứ hai: “ Người làm ba bị thương là ai?”

“Tôi không thể nói.” An Kiến Sơn rất cẩn thận trọng lời nói, không có ý định sẽ nói thêm điều gì.

Anh đã sớm đoán được ông ta sẽ trả lời như vậy. Bàng Phi cũng không mong đợi gì việc An Kiến Sơn sẽ nói ra sự thật. Nếu không thì lúc nãy ông ta đã nói ra rồi.

“Ba không dám đi bệnh viện vì sợ bị phát hiện ra, chắc chắn những người đó đang lùng sục khắp nơi để tìm kiếm tung tích của ba. Nếu ba đi ra ngoài trong bộ dạng như thế này, ba sẽ bị bọn họ phát hiện sớm thôi. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả người trong gia đình.” Bàng Phi phân tích.

Sắc mặt An Kiến Sơn ngày càng tái nhợt. Ông ta không phải chưa từng nghĩ tới điều này, chỉ là bây giờ ông ta không còn sự lựa chọn nào khác. Ở lại thì sợ sẽ bị phát hiện, còn chạy trốn khỏi đây may ra vẫn còn con đường sống.

Bàng Phi không hỏi ông ta lý do, chỉ nói: “Đợi đến tối rồi đi cũng chưa muộn, bây giờ con giúp ba khâu lại vết thương.”

Anh tin chắc An Kiến Sơn sẽ nghe theo lời đề nghị này.

Đầu tiên, Bàng Phi đi tới hiệu thuốc gần đó mua một vài thứ cần dùng, sau đó hỏi thím Trương để lấy kim, chỉ.

Thím Trương tưởng rằng anh muốn khâu quần áo, vì vậy bảo anh đưa cho bà ấy khâu giúp. Bàng Phi không trả lời, giả vờ như không hề nghe thấy.

Sau khi hơ kim qua lửa để khử trùng, Bàng Phi bắt đầu khâu vết thương cho An Kiến Sơn.

Không có thuốc gây tê, bởi vì pháp luật không cho phép các hiệu thuốc buôn bán nên anh không mua được.

Anh chuẩn bị cho ông ta một loại thuốc giảm đau khác. Tất nhiên hiệu quả của nó không rõ rệt như thuốc gây tê. Lúc khâu vết thương có thể cảm nhận rất rõ cảm giác đau đớn.

An Kiến Sơn cắn chặt miếng vải trong miệng, không kêu lên một tiếng. Cả quá trình ông ta đều cố gắng chịu đựng, mặt đổ mồ hôi như mưa.

Sau khi vết thương được khâu lại, Bàng Phi dùng băng gạc quấn chặt lại, còn lấy một bộ quần áo của mình cho An Kiến Sơn. Nhìn bề ngoài, ngoài việc nhìn ông ta có chút nhợt nhạt, yếu ớt thì không có gì bất thường.

An Kiến Sơn lấy khăn lau mồ hôi trên trán, dáng vẻ rất yếu ớt.

Anh để An Kiến Sơn nằm nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm bộ quần áo dính máu của An Kiến Sơn vào nhà tắm, anh cố ý ôm chậu thật cao để tránh bị bị thím Trương hoặc Tào Tú Nga phát hiện.

Anh không dám giặt quần áo vì sợ Tào Tú Nga sẽ nhận ra đây là quần áo của An Kiến Sơn.

Anh bỏ quần áo vào trong một cái túi ni lông và trộn lẫn với các loại rác khác, còn cố ý tìm một cái thùng rác thật xa để bỏ vào, để tránh đám người đó dựa vào quần áo để tìm ra nhà họ An.

Trong một ngày lại pha nhiều nước đường đỏ như vậy, đã khiến cho Tào Tú Nga chú ý: “Thím Trương, bà nói xem đàn ông con trai uống nhiều nước đường đỏ như vậy làm gì?”

Thím Trương nói: “Có thể là do thiếu máu hoặc do tụt huyết áp. Về sau tôi sẽ chuẩn bị nhiều một chút các món ăn bổ máu để bồi bổ cho cậu Phi.”

Tào Tú Nga gật đầu: “Ừ”, sau đó tiếp tục xem tivi.

Đợi đến khi trời đã tối, Bàng Phi giúp An Kiến Sơn dời khỏi nhà họ An.

Vì không yên tâm nên anh đã tiễn ông ta một đoạn đường dài. Sau khi chắc chắn đã an toàn, anh mới quyết định rời đi.

“Ba, chú ý giữ gìn sức khoẻ!” Bàng Phi thật lòng lo lắng nói.

An Kiến Sơn miễn cưỡng nở một nụ cười:“An Dao có thể kết hôn với con đó là điều may mắn nhất trong cuộc đời nó. Đối xử tốt với nó, tôi tin mối quan hệ giữa cậu và con gái tôi sẽ ngày càng tốt hơn.”

Sau đó, ông ta xoay người rời đi!

Bàng Phi nghe thấy những tiếng sột soạt bất thường, trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng chạy quay lại.

An Kiến Sơn đã bị bắt, đám người mặc đồ đen đang vây kín ở giữa, trong tay còn cầm theo súng, có người trong số họ chĩa súng vào đầu An Kiến Sơn: “ Nói đi, món đồ kia rốt cuộc ở đâu?”

Bàng Phi trốn trong bóng tối quan sát, không dám có bất cứ hành động nào. Xả súng trong thành phố sẽ gây ra sự hoảng loạn và hoàng mang cho mọi người.

An Kiến Sơn không hề có ý định mở miệng. Người cầm súng chĩa vào đầu An Kiến Sơn bị ông ta làm tức điên lên. Trực tiếp dùng súng đập vào đầu ông ta: “Đem về, từ từ xét hỏi.”

Nhưng anh không thể đứng nhìn bọn họ bắt An Kiến Sơn đi như vậy được. Rất khó để bảo đảm cho sống chết của An Kiến Sơn nếu rơi vào tay bọn họ.

Bàng Phi định âm thầm bám theo để xem bọn họ sẽ đưa người đi tới chỗ nào?

Ngoài ra, còn có thể tìm hiểu xem bọn họ và An Kiến Sơn rốt cuộc đang làm gì?

Bọn họ lái một chiếc xe đã được cải tiến, tốc độ rất nhanh, đang đi về hướng vùng ngoại ô hẻo lánh. Bàng Phi không dám bám theo quá gần, như vậy rất dễ bị phát hiện.

Khi đến khu rừng, Bàng Phi quyết định bỏ xe lại, chuyển sang đi bộ.

Dựa vào dấu vết bánh xe của bọn họ còn lưu lại trên cỏ, không quá khó khăn để tìm ra hang ổ của bọn họ.

Miếu thờ bỏ hoang trên núi Ngưu Đầu là hang ổ của bọn họ, trông coi rất nghiêm ngặt, bao quát cả phạm vi khoảng một cây số, và trong tay ai cũng đều có vũ khí.

Bàng Phi tận mắt nhìn thấy An Kiến Sơn bị đưa vào trong miếu thờ, sau đó không thấy đi ra nữa.

Bàng Phi nhanh chóng đưa ra phán đoán, ước chừng bọn họ có khoảng mười lăm đến hai mươi người, trong đó đã bao gồm lính đánh thuê nước ngoài. Vũ khí và trang bị đều rất mạnh, những khẩu súng AK, còn có súng trường HK416. Đây đều là những vũ khí phù hợp cho chiến đấu mật độ cao, và có tầm bắn rộng.

Hầu hết những nơi xuất hiện trạng bị như vậy ở nước Hoa Hạ đều ở khu vực biên giới và phòng thủ biên giới. Dung Thành thuộc khu vực trung tâm của nước Hoa Hạ. Bọn họ đã làm thế nào để đem những thứ này vào trong?

Đương nhiên, bây giờ đây không phải là chuyện quan trọng, tình hình của An Kiến Sơn không được khả quan cho lắm, vì vậy phải nhanh chóng nghĩ cách cứu ông ta ra ngoài.

Sau khi chụp lại vài tấm ảnh, Bàng Phi lặng lẽ rút lui, đối mặt với tình huống giống như bây giờ nhất định phải nhờ vào sự giúp đỡ của lực lượng đặc chủng. Tự ý hành động một mình không phải là một sự lựa chọn đúng đắn.

Xét cho cùng, thực tế khác xa với những anh hùng trong phim ảnh, dù bị nổ tung cũng không chết, đạn bắn cũng không hề hấn gì.

Sau khi gửi những bức ảnh cho Nữu Thành Tích, Bàng Phi trực tiếp gọi điện thoại cho ông ta.

“Bàng Phi, cậu lấy những bức ảnh này ở đâu?” Nữu Thành Tích không ngủ, đầu dây bên kia dường như có tiếng của máy móc đang hoạt động.

Bàng Phi nhận ra điều gì đó, anh nhanh chóng giải thích tình huống đang diễn ra ở đây một cách ngắn gọn. Và tất nhiên anh không hề đề cập đến An Kiến Sơn.

“Đó là một băng nhóm tội phạm xuyên quốc gia, bọn họ từ nước M chạy trốn sang nước Hoa Hạ. Tôi cũng vừa nhận được cuộc gọi thông báo từ cấp trên, nói rằng bọn họ vừa chạy đến Dung Thành.

“Bây giờ tôi sẽ cử một đội cảnh sát đặc nhiệm tới...”

“Không, cảnh sát đặc nhiệm không được, phải cử đến cảnh sát có trang bị vũ khí đặc biệt, tốt nhất là lực lượng đặc chủng.”

Để đối phó với những kẻ nguy hiểm như thế này, sức chiến đấu của cảnh sát đặc nhiệm chưa đủ để khống chế bọn họ, hoàn toàn không thể, nhất định phải có lực lượng đặc chủng, bởi vì họ có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sẽ giúp ích rất lớn cho vụ việc lần này.

Lực lượng đặc chủng do nhà nước và quân khu trực tiếp điều động, quân khu cách Dung Thành gần nhất cũng hơn nghìn cây số, sớm nhất cũng phải ngày mai mới tới nơi.

Sau khi nhận được lệnh tăng cường phòng bị từ cấp trên, ông ta đã thông báo lại cho lực lượng đặc chủng trong quân khu, nhưng không ngờ rằng đêm nay lại có thể phát hiện ra hang ổ mà bọn tội phạm đang ẩn náu.

“Bàng Phi, cậu có chắc chắn ngày mai bọn họ sẽ không rời đi chứ? Nếu bọn họ rời đi trước khi lực lượng đặc chủng tới, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể đứng dương mắt nhìn bọn chúng chạy thoát như vậy sao?” Nữu Thành Tích lòng như lửa đốt, nhưng đó không phải vì ông ta muốn nhanh chóng lập công lao, mà là do sự việc lần này đã khơi gợi lại ý chí nhiệt huyết, mãnh liệt của ông ta khi còn trong quân đội.

Hai từ “quân nhân” chắc chắn không phải vì màu áo mà họ nhận được sự tôn trọng của mọi người, mà là vì trọng trách mà họ đang gánh vác trên vai.

Mặc dù Nữu Thành Tích đã không còn ở trong quân đội nữa nhưng ông ta chưa bao giờ trút bỏ trách nhiệm trên vai.

Một nhóm tội phạm đang ngang nhiên lộng hành ngay trước mắt cảnh sát, nếu cứ để bọn chúng dễ dàng chạy thoát như vậy, đó sẽ trở thành điều hối tiếc nhất trong cuộc đời ông ta.

Vì vậy, ông ta nhất định không thể để bọn họ chạy thoát.

Bàng Phi hiểu rõ, sự lo lắng của Nữu Thành Tích không phải là không có lý, hơn nữa, tính mạng của An Kiến Sơn đang nằm trong tay bọn họ, không ai có thể đảm bảo bọn chúng có giết An Kiết Sơn để bịt đầu mối hay không.

“Như vậy đi, anh hãy cử người đến bao vậy ngọn núi này, đợi đến khi lực lượng đặc chủng đến cứu viện. Trước khi lực lượng đặc chủng đến, người của anh tuyệt đối không được tự ý hành động.”

Nữu Thành Tích hỏi ngược lại anh: “Thế còn cậu?”

Bàng Phi cúp máy, không trả lời.

Anh phải đi cứu An Kiến Sơn, nếu không, lúc lực lượng đặc chủng tới, An Kiến Sơn cũng xong đời rồi.

Hành động một mình, trên người lại không có vũ khí, như vậy thì quá nguy hiểm. Bàng Phi gọi điện thoại cho Thời Phong, bảo anh ấy mang đến một ít vũ khí: “Nhớ rõ, tuyệt đối đừng lái xe lên núi.”

Ánh đèn xe rất dễ khiến bọn họ đề cao sự cảnh giác.

“Anh Bàng, anh đang làm gì vậy?” Thời Phong đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường.

“Cậu đến rồi sẽ biết ngay thôi.” Bàng Phi cố tình úp mở để khơi dậy lòng hiếu kỳ của Thời Phong.

Thời Phong vô cùng phấn khích.

Mặc dù vũ khí trong nhà kho rất nhiều nhưng chưa bao giờ cướp đoạt với bất kỳ ai, vì dù sao thì anh ấy cũng người làm ăn chính đáng.

Nhưng bây giờ, anh ấy không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy máu nóng đang sục sôi, nóng lòng muốn đến đó để xem tình hình thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.