Cực Phẩm Rể Quý

Chương 71: Chương 71: Hai tổ chức




Thời Phong làm theo ý của Bàng Phi, đậu xe dưới chân núi rồi đi bộ lên.

Những đồ vật trong nhà kho đều được anh ấy thuận tay mang lên, có rất nhiều thứ Bàng Phi đều chưa từng thấy qua trước đây.

Hai thanh đao quân dụng, còn có một cái xẻng công binh, đến cả giày anh ấy mang, cũng là giày quân dụng.

Không ngờ anh ấy còn cất giấu nhiều bảo bối như vậy.

“Tôi phải tốn rất nhiều tiền mới mua được mấy thứ này đấy, đặc biệt là cái này, vừa lúc hôm nay lại cần dùng đến.” Thời Phong đưa hàng cho Bàng Phi.

Bàng Phi nhận lấy, ước lượng một chút: “Đúng là hàng của nước M sản xuất, hơn tám ngàn đô, cậu thật dám bỏ vốn gốc, vậy mà mua đến năm khẩu súng trường tự động kiểu chín lăm.”

Thời Phong nói: “Vì sở thích thôi, tôi rất thích chúng.”

Nếu không nhớ nhung quân đội, không hối tiếc vị trí bộ đội đặc chủng, sao có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua mấy cái này được.

Tiếc nuối lớn nhất đời này chính là chưa được làm bộ đội đặc chủng một ngày nào mà đã phải xuất ngũ, lúc này nhớ lại Bàng Phi vẫn còn thấy áy náy với anh ta.

Mỗi người đều có số phận của riêng mình, Thời Phong không làm bộ đội đặc chủng cũng có chỗ tốt, không phải sự nghiệp của anh ta bây giờ phát triển rất tốt đấy sao.

Món này thích hợp tác chiến trong rừng nhất, lực công kích rất mạnh, mà âm thanh viên đạn bắn ra lại không quá lớn, có thể giết chết kẻ địch trong hoàn cảnh thần không biết quỷ không hay, vị trí của bản thân cũng sẽ không bị bại lộ.

Bàng Phi lấy một cây và một thanh dao găm, để lại cho Thời Phong một thanh dao găm khác và một cái xẻng công binh.

Nhưng đã dùng đến nhiều công cụ như vậy, thì cũng cần lên kế hoạch cụ thể một chút, phải làm thế nào để xông vào trong tình huống đối phương không phòng bị.

Những người canh gác ở đây, cũng không nghĩ dễ dàng bị bại lộ như vậy, nên phòng ngự cũng tương đối lỏng lẻo.

Nhân viên tuần tra có người còn ngủ gật, đặc biệt là cũng chỉ có ba người phòng thủ đằng sau.

Trong đầu Bàng Phi đã nhanh chóng lập ra một kế hoạch: “Vậy đi, đợi đến lúc nửa đêm bọn họ đi ngủ hết, chúng ta sẽ lén vào từ phía sau. Tôi sẽ hạ gục hai kẻ đứng bên phải, còn hai người đứng bên trái thì giao cho cậu.”

“Trong ngôi miếu đổ nát đó có một người, chúng ta thử xem có thể cứu được người đó ra hay không.”

“Bây giờ tôi không thể xác định trong ngôi miếu đổ nát có tổng cộng bao nhiêu người, lỡ như chúng ta bị bao vây, thì cậu cứ đi trước, đừng lo cho tôi, nhớ chưa?”

Thời Phong cảm thấy trong lòng không yên: “Anh Bàng, anh nói vậy là có ý gì, ý anh bảo tôi làm đào binh sao, tôi không làm vậy đâu.”

“Không phải muốn cậu làm đào binh, là không muốn để cậu phải hi sinh vô ích. Đám người này vừa chạy từ nước M sang nước Hoa Hạ trốn, đang lẩn trốn khắp nơi, đôi giày cậu đang mang thể hiện rõ thân phận của cậu, cậu nghĩ bọn họ sẽ để cậu sống sót trở ra hay sao?”

Thời Phong ôm đầu ảo não: “Sớm biết vậy đã không ăn mặc khoe khoang như vậy.”

“Không cần tự trách, cậu đợi ở chân núi đi, đợi đến khi cảnh sát vũ trang đến thì quay lại đây.”

Thời Phong đồng ý rồi xoay người rời đi.

Tốc độ làm việc của bên cảnh sát cũng thật nhanh, chưa đến nửa giờ, cảnh sát vũ trang đã đến nơi.

Theo như Bàng Phi đã dặn dò trước đó, bọn họ không bật còi xe cảnh sát, cũng không dùng bất kỳ đồ vật nào để chiếu sáng cả, mà đều lặng lẽ mai phục dưới chân núi, không thể để bọn tội phạm chạy vào khu dân cư sinh sống của Dung Thành được.

Thời Phong đứng xa quan sát động tĩnh, nhìn kỹ thì thấy đúng là cảnh sát, liền trở lại báo tin cho Bàng Phi.

Bàng Phi nói: “Được, chỉ cần bọn họ phong tỏa đường thông giữa núi với khu dân cư của Dung Thành là được. Bây giờ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, đã hơn hai giờ rồi chắc cũng còn khoảng một tiếng nữa, mấy người này hẳn là sẽ nhanh chóng buồn ngủ thôi.”

Thời Phong vô cũng kích động, xoa tay lăm le suốt, lau con dao găm không biết bao nhiêu lần: “Anh Bàng, nói thật với anh, tôi nằm mơ cũng muốn đối chiến với mấy tên tội phạm như vậy, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở thành hiện thực, ai dà, đừng để đến lúc ấy lại mắc lỗi mới được.”

Gọi Thời Phong đi cùng cũng là vì Bàng Phi tin tưởng cậu ta, dù là thân thủ hay tín ngưỡng, dù đã cởi bỏ quân phục, nhưng giấc mộng phục vụ cho quân đội vẫn nguyên vẹn.

Chức trách của quân nhân chính là vì nhân dân phục vụ, là bổn phận hiển nhiên.

Hai người vừa quan sát động tĩnh của bọn tội phạm vừa trò chuyện với nhau, thời gian chớp mắt đã đến ba giờ, canh gác cũng đã bắt đầu lơi lỏng, phần lớn đều đi nghỉ ngơi hết.

Bàng Phi và Thời Phong vòng ra phía sau, hai người đã phân công rõ ràng, Thời Phong đi giải quyết hai người canh gác ở bên trái, lỡ như bị phát hiện, thì Bàng Phi sẽ trốn trong góc tối dùng súng giúp Thời Phong giải quyết tình huống cấp bách.

“Phập...” Thời Phong ra tay vô cùng dứt khoát, người kia còn đang mơ mơ màng màng thì đã bị hạ gục.

Hai người bên kia cũng đã bị Bàng Phi giải quyết xong xuôi, ba người tuần tra đều bị giải quyết nhanh gọn.

Hai người ẩn núp sau của sổ của ngôi miếu đổ nát, chỉ lộ ra đôi mắt theo dõi tình hình bên trong.

Trong phòng tổng cộng có bốn người, có hai người đang được phân công canh giữ An Kiến Sơn, một người thì đang nằm ngủ bên cạnh, chắc đây là bọn cầm đầu, còn có một người đang ngủ cạnh cửa.

Họ cũng không dám dùng súng lúc này, thì sẽ phát ra âm thanh ồn ào, khó tránh khỏi sẽ đánh thức người khác.

Bàng Phi giắt súng trên lưng, sửa sang lại dao găm, dùng cử chỉ giao tiếp với Thời Phong, Bàng Phi sẽ vào bên trong cứu người, còn Thời Phong thì ở bên ngoài tiếp ứng.

Trong tay Thời Phong lúc này cũng có một khẩu súng, là lấy từ trên người của ba tên tuần tra ban nãy, không đến đường cùng thì sẽ không nổ súng, nhưng nếu Bàng phi bị phát hiện thì anh ta sẽ nổ súng để yểm trợ.

Nếu tình huống vô cùng nguy khốn, thì anh ta phải rút lui trước!

Bàng Phi nhẹ nhàng mở cửa sổ, từ từ bước vào trong, bước chân cũng không phát ra âm thanh khiến mấy người bên trong chú ý đến.

Hai người phụ trách trông coi An Kiến Sơn ngủ rất say, bởi vì khoảng cách quá gần nên phải trừ khử bọn họ trước rồi mới cứu được An Kiến Sơn.

Bàng Phi lặng lẽ đến gần, giải quyết từng người một, cho mỗi người một nhát dao, bọn họ đều không còn hô hấp.

Bàng Phi nhanh chóng đến phía sau An Kiến Sơn, dùng dao găm căt đứt dây thừng trói An Kiến Sơn, khiến An Kiến Sơn thức giấc.

Anh ra dấu cho An Kiến Sơn im lặng, đừng phát ra tiếng động.

An Kiến Sơn nhấp môi thầm thì, bảo anh không cần lo cho ông ta, mau chạy khỏi đây đi.

Bàng Phi không quan tâm, tiếp tục cắt dây thừng. Đến lúc sắp thành công, thì đột nhiên vào lúc này, chuông di động của tên cầm đầu đột ngột vang lên. Bàng Phi nhanh chóng giấu An Kiến Sơn ra sau lưng, lúc tên cầm đầu thức dậy nhận điện thoại thì liền trợn tròn mắt: “What? He did not take the list! Oh shit, I almost killed him...”(Cái gì? Hắn ta không giữ bảng danh sách! Trời đệt, tao thiếu chút nữa đã giết hắn ta...)

Không hay rồi!

Bàng Phi đang ẩn trong bóng tối, thầm than không ổn, tên kia đi về phía này nhất định sẽ phát hiện ra bọn họ.

Phản ứng đầu tiên của Bàng Phi là chạy ra hướng cửa sổ vẫy tay với Thời Phong, muốn bảo anh ta mau chạy đi, nhưng trùng hợp là đứng ở góc này vừa vặn là góc chết, Thời Phong không thể nhìn thấy động tác ra hiệu của Bàng Phi.

“Stop!”(Đứng lại)

An Kiến Sơn đang được Bàng Phi che chắn phía sau nói: “Don’t forgive me for hurting me, let him untie me personally.”

“Ông đã làm tôi bị thương, tôi sẽ không tha thứ, bảo hắn tự đến đây cởi trói cho ta.”

Đối phương tỏ ra rất bất đắc dĩ, hai người nói qua lại một lúc, mục đích của An Kiến Sơn là không để đối phương mở trói cho mình, thái độ kiên quyết, giọng điệu lạnh lùng, tỏ ra rất áy náy, bảo là sẽ nói lại ý của ông ấy cho người kia nghe.

Ở vị phí của Thời Phong, thì dù ở góc độ nào cũng không thể nhắm trúng tên cầm đầu, nên anh ta vẫn chần chừ chưa ra tay.

Bây giờ Bàng Phi chỉ còn cách đợi tên kia gọi điện thoại xong, sau đó quay lại truyền đạt ý tứ của người kia, chính lúc đó sẽ tranh thủ cho Thời Phong một cơ hội duy nhất.

Đợi đến lúc tên kia xoay người, anh nhanh chóng bước nhẹ như mèo tiến đến gần cửa sổ, nói vọng ra từ bên trong: “Đi mau đi, tình huống có thay đổi rồi.”

“Vậy còn cậu thì sao?” Thờ Phong hỏi.

Bàng Phi nói: “Tạm thời tôi chưa thể đi được.”

Nếu tên kia phát hiện hai tên thuộc hạ đã đến, nhất định sẽ giận chó đánh mèo, trút giận lên An Kiến Sơn, anh phải ở lại để hắn chuyển mũi dùi về phía mình.

“Tôi ở lại yểm trợ cho cậu.”

“Không được, quá nguy hiểm. Cậu mau chạy ra ngoài, báo cho cảnh sát biết là có thể bọn người này muốn dời sang căn cứ khác, để bọn họ liên hệ với bên đặc khu, dùng trực thăng điều động bộ đội đặc chủng sang đây.”

“Được!” Vào lúc này không thể dây dưa dùng dằng được, phải lập tức chấp hành mệnh lệnh, dù chỉ chậm một giây thì hậu quả cũng có thể trở nên khó tưởng tượng nổi.

Thời Phong vừa đi khỏi, Bàng Phi lại chui từ cửa sổ vào lại trong phòng, anh cố ý ngồi xổm trước mặt hai tên canh gác, tạo ra tiếng động, để tên cầm đầu kia không hoài nghi An Kiến Sơn.

“Chinese, who are you?” Tên cầm đầu chỉ vào Bàng Phi, giận dữ hét lớn.

Bàng Phi chĩa * vào thẳng mặt tên đó “Someone who come to take your dog’s life!” (là người tới lấy mạng chó của mày!)

“Shit!”

Tên kia thò tay ra phía sau móc ra một khẩu súng lục, Bàng Phi phản ứng rất nhanh, lăn một vòng trên đất, đồng thời dùng súng bắn vào bắp chân của tên kia.

Sau đó, anh nhảy ra ngoài qua một cái cửa sổ khác, nhằm thu hút sự chú ý của bọn người này, tạo cơ hội cho Thời Phong trốn thoát.

Tên cầm đầu đuổi theo hét lớn, hắn nói gì mà Bàng Phi chính là người của bên “Sâm” gì đó phái đến, nhất định phải bắt sống được anh.

Thật ra Bàng Phi không cần lo lắng tiếng súng, bên phe bọn họ người đông thế mạnh, Bàng Phi mới chạy được không xa đã bị bao vây rồi.

Tên cầm đầu hỏi hắn có phải do bên “Sâm” phái tới giết An Kiến Sơn để diệt khẩu hay không, nghe tên kia nói vậy Bàng Phi cũng đã đoán được đại khái. Hẳn là mấy người này hợp tác với một tổ chức buôn ma túy, nhưng hai bên lại nảy ra xung đột, mà An Kiến Sơn lại là nhân vật mấu chốt, bất kể là giết An Kiến Sơn hay bắt giữ được ông ta, đều sẽ nắm được lợi thế gì đó.

“Catch! Catch!” (Bắt lại! Bắt lại!)

Súng giắt trên lưng đã hết đạn, đành phải lao vào vật lộn.

Cho dù đối phương có dùng súng, Bàng Phi cũng không sợ, tình huống một chọi mười mấy nguời cũng không phải chưa từng xảy ra, muốn bắt được hắn thì phải xem bọn họ có cái bản lĩnh đó hay không.

Rất nhiều lính đánh thuê nước ngoài chỉ có cái thân thủ đẹp mã chứ thực dụng không cao, bởi vì bọn họ chỉ giỏi dùng vũ khí, đến lúc không có vũ khí bên người, thì thân thủ của bản thân cũng không có gì đặc biệt.

Bàng Phi dù lấy một địch mười, cũng không quá gian nan.

Anh cũng không ham chiến, chủ yếu là tìm cách thoát thân, nếu tốc độ Thời Phong đủ nhanh, thì chỉ vài phút nữa thì anh ta cũng đã chạy tới chân núi rồi.

Chỉ cần Thời Phong rời đi an toàn, vậy thì anh cũng có thể thuận lợi rút lui.

Bây giờ đã có thể xác định là bọn người kia sẽ không làm hại An Kiến Sơn, nên anh không nhất thiết phải dẫn được ông ta chạy thoát.

Cho dù có cứu được ông ta ra ngoài, thì bên ngoài nhiều cảnh sát như vậy, ông ta cũng không thoát được.

Bàng Phi vừa chạy vừa quay lại xem chừng, thấy bọn người kia kiên trì đuổi bắt anh, cố gắng rút ngắn khoảng cách với anh.

Anh cũng không dám chạy xuống chân núi, lỡ như bọn họ phát hiện bên dưới có cảnh sát, nhất định sẽ nổ súng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.