Cực Phẩm Rể Quý

Chương 160: Chương 160: Ở bên cạnh nhau 




Bàng Phi không thể cảm nhận được An Dao đã chịu những tổn thương như thế nào, cũng không thể hiểu được giờ đây cô đang tuyệt vọng và sợ hãi đến mức nào, đối với người vợ này, dường như trước giờ Bàng Phi chưa bao giờ thật sự hiểu được cô từ tận đáy lòng của mình.

An Dao có lỗi, thì anh cũng có lỗi...

Ai đúng ai sai cũng không quan trọng, vì vợ chồng giống như chim cùng một khu rừng, nên giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau.

Ở trong thế giới lòng người đầy hiểm ác đáng sợ này, nếu như người mà đi cùng gắn bó với bạn cả cuộc đời cũng không tin tưởng, vậy thì còn ai có thể đáng tin tưởng nữa chứ?

Bàng Phi không giỏi an ủi người khác, lại càng không biết làm thế nào để an ủi một người con gái, từ trước đến giờ đều là Lâm Tĩnh Chi an ủi anh mỗi khi tâm trạng của anh không được vui.

Điều duy nhất mà anh có thể làm chính là ở bên cạnh An Dao, cho đến khi cô trở nên mạnh mẽ.

Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm có ghé thăm, nhân viên của Trung Thái cũng đều ghé qua thăm. Nhưng đều bị Bàng Phi cản lại.

Lòng tốt của mọi người Bàng phi xin nhận, nhưng thật sự không cần tất cả mọi người đến đây.

Điều mà nhà họ An hiện tại cần đó là sự yên tĩnh, Bàng Phi không muốn đôi co mà làm phiền đến An Dao.

“Anh Bàng, Hạng Dã nói có chuyện phải cùng anh gặp mặt để bàn bạc” Thời Phong hỏi ý kiến của Bàng Phi qua điện thoại, biết được Bàng Phi toàn tâm toàn ý ở cạnh An Dao, không muốn gặp mặt ai cả, vì vậy trước tiên phải gọi điện thoại hỏi ý kiến của Bàng Phi: “Có việc liên quan đến La Lượng, Hạng Dã nói anh ta có cách là định tội cho La Lượng.”

“Để anh đến nhà họ An đi.”

Dưới sự chỉ dẫn của Thời Phong, Hạng Dã lần đầu tiên ghé thăm nhà họ An.

Lần này Hạng Dã đến chính là đưa ra biện pháp. Cho nên liền đi thẳng vào vấn đề chính, trực tiếp nói ra biện pháp với Bàng Phi: “Nguyên nhân chính mà La Lượng không thể bị buộc tội là nằm ở chỗ anh ta không có vụ án hình sự nào nghiêm trọng, nhưng nếu như anh ta làm tổn thương quân nhân tại ngũ thì quân đội gây áp lực đối với anh ta, lúc đó cho dù mời luật sư giỏi nhất ở Trung Quốc đến cũng vô ích.”

Bàng Phi cười thầm: “Chủ ý này là do Thiệu Thịnh nghĩ ra hả?”

Hạng Dã kinh ngạc, sắc mặc của cậu ta đã cho thấy điều anh nói là đúng: “Anh, anh làm sao biết được thế?”

“Tôi đã biết từ khi chúng ta gặp mặt lần đầu tiên, trên người của cậu có khí chất của một quân nhân, khoác lên bộ trang phục bình thường cũng không che giấu được. Kỳ nghỉ này đều dùng cho tôi, như vậy không lãng phí à?”

Cũng đã nói đến đây thì không có việc gì phải giấu, hơn nữa những lời nói thẳng thắng ngược lại sẽ làm con người cảm thấy dễ chịu hơn: “Đội trưởng Thiệu đã khen anh rất nhiều, tôi chỉ muốn xem thử con người mà được đội trưởng Thiệu luôn nghĩ đến rốt cuộc có trông như thế nào. Hiện tại mà nói thì anh vẫn không làm cho tôi cảm thấy được anh có điểm gì đó khác với mọi người.”

Nói thật lòng, Hạng Dã cũng không thích sự a dua nịnh nọt.

Bàng Phi xưa giờ chưa cảm thấy là bản thân có điều gì đó khác với mọi người, tất cả mọi danh tiếng đều là mọi người đặt cho, giờ đây anh chỉ là một người dân bình thường, những danh tiếng và chiến công trước đây đều đã qua rồi.

“Biện pháp tôi đã nghĩ xong rồi, chỉ cần anh gật đầu thì tôi sẽ bảo người con trai kia khóc ở bên trong.”

“Để nó khóc thì có phần quá dễ dàng, tốt nhất là để nó khóc không ra nước mắt.”

Vẫn là Bàng Phi tàn nhẫn nhất, nhưng sự tàn nhẫn của Bàng Phi vẫn không bị lộ ra, tàn nhẫn trong bình tĩnh, giống như một con sói ngủ yên trong rừng sâu, nhưng một khi đã điên lên thì chắc chắn sẽ lấy mạng con người.

“Được đấy.” Hạng Dã thì thích con người như vậy của anh.

Khi Hạng Dã lấy cớ đến thăm tù đã cố ý chọc tức La Lượng, làm cho hắn ta động thủ với mình, thêm vào đó Thiệu Thịnh gây thêm áp lực ở phía sau, và cuối cùng đã định tội cho La Lượng, cùng với lúc đó cái chết của bác Hà, Bàng Phi cũng đã tìm ra người làm chứng và họ nhìn thấy tận mắt, cố ý làm tổn thương quân nhân tại ngũ và thuê sát thủ giết người, lần này La Lượng có chối cũng không thể chối được

Được biết, kẻ tội phạm đó ở trong nhà tù Thanh Sơn sống một chút cũng không được tốt, ngày đầu tiên khi vào tù đã bị nhóm người cao to khỏe mạnh chà đạp đến sắp chết, phạm nhân càng không nhận tội thì càng bị những người kia chà đạp, và những ngày tháng về sau có thể suy đoán được.

Những ngày tháng đó họ luôn để ý đến La lượng, ngược lại lơ là phía Ngô Tuyển, cũng không biết vợ của ông ta đã đút lót gì mà chỉ kết tội thời hạn một năm.

Tội mua súng và sử dụng súng, cố ý gây tổn thương đến người khác là tội nghiêm trọng. Phạt tù trong thời hạn một năm thực sự quá ít đối với những tội như vậy.

“Anh Bàng, chỉ cần một câu nói của anh thì tôi sẽ làm cho tên họ Ngô đó sẽ giống như La Lượng.” Hạng Dã trên giường bệnh cũng sống khá là khỏe mạnh, La Lượng đó cũng chỉ đủ gãi ngứa cho cậu ta mà thôi, căn bản không tạo nên bất kì tổn thương nào cho cậu ta, nếu không phải là vì để kết tội cho La Lượng sao, phải giả bệnh thì mấy ngày nay cậu ta cũng không cần phải khó chịu như thế, cậu la lớn đến từng này mà vẫn chưa từng bệnh viện đấy.

Nhà họ Ngô cũng không phải là loại đèn dầu đã cạn, loại người này nên trừng phạt nghiêm khắc.

Nhưng, việc này không cần phiền đến Hạng Dã, anh tự có cách.

“Cục trưởng Nữu, vị này là anh Bàng - Bàng Phi mà ngài thường nhắc đến đúng không?”

Viện kiểm sát và cơ quan công an không chịu sự quản lý trực tiếp, nhưng Hậu Bá Trọng và Cục Trưởng Nữu luôn có tình bạn rất tốt. Mười mấy năm trước họ đã cùng nhau ở thị trấn Thiết Vương, kể từ đó, đã xây dựng mối quan hệ với nhau.

Ông Nữu này luôn là người không có việc thì không liên lạc, hôm nay có thể hẹn ra ngoài uống trà, còn dẫn theo Bàng Phi đến, như vậy mục đích của ông ta đã rất rõ.

Về việc La Lượng và Ngô Tuyển cùng với một số viên chức tham nhũng và nhận hối lộ, anh nhất định sẽ điều tra đến cùng.

“Cục trưởng Nữu, cảm ơn.” Bàng Phi luôn không thích làm phiền người khác, việc lần này cũng không có cách nào làm được, chỉ có thực thi công bằng theo bộ tư pháp thôi.

Con đường trong giới quan chức thì anh không muốn bước bước vào làm xáo trộn mọi thứ, sự việc lần này có liên quan đến Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm, anh không thể không làm như vậy.

Sau hơn một tháng, việc của Ngô Tuyển đã có kết luận cuối cùng, kinh doanh phi pháp, tình nghi có liên quan đến tham nhũng, tàng trữ vũ khí và sử dụng súng. Tổng cộng có hơn mười tội danh được lập pháp.

La Lượng và Ngô Tuyển, người nào người nấy cũng đều không thể tránh khỏi.

“Anh Bàng, tôi và Ngưng Tâm rất cảm ơn anh!”

Đều là anh em với nhau, những lời nói cảm ơn chỉ để giành cho người ngoài thôi: “Ngô Tuyển hay những người như Ngô Tuyển quá kiêu ngạo tự đại, sớm muộn gì cũng bị vấp ngã thôi.”

Bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm vẫn cảm ơn Bàng Phi, nếu như không có Bàng Phi thì Ngô Tuyển cũng không thể bị kết tội được.

Không có gì, không có tiền không có quyền thì như vậy thôi, cho dù anh không chịu phục thì có thể làm được gì chứ?

Việc lần này không phải là không có thành quả, nhưng ít nhất Thời Phong đã có được trái tim của Trầm Ngưng Tâm, không phải sao?

Giờ đây cô ta đã từ chức ở Thủy Vân Gian, để được tự do và làm những việc mà bản thân cô ta muốn làm.

“Tôi đã nghĩ kĩ rồi, chính là để cho Ngưng Tâm đến Trung Thái giúp đỡ cho chúng ta, anh xem, Trung Thái chúng ta, dương khí quá mạnh, rất cần phụ nữ đến trung hòa.”

Việc này Thời Phong đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Bàng Phi không có bất kì ý kiến gì.

Trầm Ngưng Tâm đột nhiên nhắc đến An Dao, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên kì lạ.

Lâu như thế rồi, An Dao vẫn như cũ không tiếp xúc với người lạ, các nhà hàng cũng mặc kệ, người nhà họ An đều lo lắng, khám bác sĩ, bác sĩ nói đây là tâm bệnh, chỉ có thể đợi tự bản thân họ tháo gỡ nút thắt đó thôi.

Bàng Phi đã dùng rất biện pháp mà anh đã nghĩ ra, nhưng vẫn như cũ không có hiệu quả gì, không biết nút thắt của cô rốt cuộc là nằm ở đâu!

Trầm Ngưng Tâm có lời muốn nói: “Anh Bàng, có lẽ nút thắc của An Dao hoàn toàn không nằm ở La Lượng, mà là ở chỗ anh. Em là một người con gái, con gái tụi em rất hiểu nhau, tuy em và An Dao thời gian tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng em cảm thấy An Dao là một người con gái rất trọng tình cảm.”

“An Dao có lẽ cảm thấy những việc làm trước kia cô ấy làm đã gây tổn thương quá lớn đối với anh, cô ấy bận tâm tới anh, nhưng lại cảm thấy bản thân cô ấy không còn xứng đáng với anh, cho nên mới xảy ra như vậy.”

Lời của Trầm Ngưng Tâm làm cho Bàng Phi im lặng, anh tin An Dao bây giờ đã tỉnh ngộ và cũng tin rằng trong lòng An Dao chỉ có anh, nhưng nếu như nói để tâm về anh đến nông nỗi như này thì ngược lại anh lại cảm thấy không quá thực tế.

Đây mới chính là vấn đề quan trong đang tồn tại giữa hai người, không ai có thể suy đoán được những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của nhau.

Không giống với ở bên Lâm Tĩnh Chi như vậy, cho dù chỉ là một ánh mắt thì Lâm Tĩnh Chi cũng có thể hiểu được.

Tình yêu không phải là sợi dây xích, mà tình yêu là hạnh phúc và đẹp đẽ.

Có nhiều việc đã quá lâu làm cho anh suy nghĩ không nổi, hiện tại phải ở lại nhà họ An, ít nhất cũng phải đợi đến ngày mà An Dao hồi phục bình thường trở lại mới được.

Cuộc sống hiện tại ở nhà họ An trái lại rất náo nhiệt, có sự góp mặt của Bàng Kim Xuyên và Bàng Yến, luôn có thể nghe được tiếng cười ở trong nhà.

An Lộ cũng khai giảng năm học mới, đồ đạc thì cũng đã chuẩn bị hoàn tất, đợi đến ngày mai thì bắt đầu lên đường.

Trước khi sắp đi, An Lộ đến tìm Bàng Phi: “Anh rể, em và anh nói chuyện một chút nhé.”

“Hai chúng ta ngày nào mà không nói chuyện chứ?” Cùng ở chung một nhà, lời của con bé này lại nhiều như thế, mỗi ngày đều muốn bám lấy Bàng Phi để nói chuyện nhiều, anh chính là thành viên của gia đình này nói chuyện với An Lộ nhiều nhất đấy.

An Lộ nói: “Hôm nay khác với ngày thường, hôm nay vấn ngày hôm nay mà chúng ta nói rất nghiêm túc.”

“Ừm? Em nói đi, anh nghe nè.”

Rất nghiêm túc đấy, Bàng Phi ngược lại cảm thấy hiếu kỳ về vấn đề nghiêm túc của em ấy nói ra là gì.

An Lộ chớp mắt nhìn Bàng Phi rất nghiêm túc: “Anh rể, anh sẽ bỏ rơi chị gái của em à?”

Tay đang bóc vỏ đậu của Bàng Phi cứng lại, về vấn đề này từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ đến, nhưng khi An Lộ đưa ra vấn đề này, trong tiềm thức của Bàng Phi ngược lại muốn lẩn tránh.

Tại sao lẩn tránh, là bởi vì không muốn đối mặt và chưa từng nghĩ qua việc đó, không có nghĩa là không đối mặt với nó.

An Lộ vẫn cứ nói vòng vòng: “Em biết là anh luôn cử người tìm tung tích của Lâm Tĩnh Chi, anh không nỡ rời chị ta hả? Cũng đúng, nếu như đổi lại là em, thì em cũng không nỡ rời xa người con gái tốt như thế. Nhưng anh rể, chị gái của em rất đáng thương, hơn nữa chị ấy cũng rất trọng tình cảm, một khi đã quen biết chính xác một người thì sẽ thương họ cả đời. Nếu như anh không cần chị ấy thì chỉ sợ cả đời này của chị ta sẽ không tìm thêm một ai nữa.”

Bàng Phi dở khóc dở cười, An Lộ cuối cùng là đang khuyên mình hay là đang gây thêm áp lực cho mình thế?

Tình cảm không phải là một cuộc mua bán, bởi vì khi đồng cảm với sự đáng thương thì nó không gọi là tình cảm mà gọi là đồng cảm.

Sở dĩ anh bảo vệ An Dao, là bởi vì bây giờ anh vẫn còn là chồng của An Dao, anh đang làm nghĩa vụ của một người chồng nên làm.

Còn về tình cảm đối với An Dao, buổi sáng ngày hôm đó An Dao lên xe của La Lượng, con tim anh đã tan thành từng mảnh, con tim bị tổn thương làm sao dễ dàng dán lại được chứ!

Có thể đi đến vấn đề cuối cùng không chỉ nằm ở quyết định của anh, cũng không phải quyết định của An Dao mà là được quyết định bởi rất nhiều yếu tố.

Nhưng có một điều anh có thể đảm bảo là tuyệt đối sẽ không từ bỏ An Dao, bất luận là xuất phát ở tình yêu hay là trách nhiệm hoặc là những yếu tố khác, thì anh cũng sẽ không từ bỏ An Dao.

An Lộ có vẻ hiểu nhưng lại không hiểu: “Dù sao thì chỉ cần anh không từ bỏ chị của em là được, sau khi em đi, anh có thể tiếp tục tìm Lâm Tĩnh Chi. Nhưng anh không được qua lại với chị ấy. Anh chính là anh rể của em, mãi mãi là anh rể của một mình em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.