Bàng Phi cười mà không nói gì cả.
Ngày hôm sau, Bàng Phi lái xe đưa An Lộ đến trường, bận rộn giúp An Lộ sắp xếp tất cả mọi thứ, phục vụ cho cô ta giống hệt như một cô công chúa.
An Lộ rất là hưởng thụ, mọi người hỏi thì nói đó anh rể của tôi, trông rất kiêu ngạo.
Sắp xếp xong mọi thứ cho An Lộ thì trời đã sập tối, cả ngày này hầu như Bàng Phi chưa ăn gì cả.
An Lộ mời anh ăn một bữa thịnh soạn, nhưng bị anh từ chối: “Đợi khi nào em thật sự có thể kiếm được tiền thì hãy mời anh ăn, quay về đi.”
Trên đường đi Bàng Phi nhận được điện thoại của Hạng Dã, nói là buổi tối có một buổi tiệc giao lưu muốn mời Bàng Phi tham gia.
Tất cả những người đến tham dự đều là những cậu ấm con ông cháu cha nổi tiếng và không có quan hệ với Hạng Dã, kéo mối quan hệ lại sau này để khi cần có thể tìm giúp đỡ được.
Việc của La Lượng và Ngô Tuyển chính là ví dụ hay nhất, quân nhân ở trong thành đô không có gì khác biệt so với người bình thường.
Đương nhiên, điều quan trọng là Bàng Phi muốn đưa An Dao đi tản bộ, cả ngày ở trong nhà thì nút thắt làm sao có thể gỡ ra được.
Sau khi quay về, Bàng Phi nói về việc tối hôm nay đi tham dự gặp gỡ mọi người với An Dao và hỏi ý kiến của cô, nếu như cô đồng ý thì đi, nếu như không đồng ý thì Bàng Phi cũng không đi.
An Dao im lặng hồi lâu, đột nhiên quay người đi lại tủ đồ.
Cô đi, nhất định phải đi.
An Lộ đã kể cho cô nghe về chuyện của La Lượng và Ngô Tuyển, may mà những người này bằng lòng giúp đỡ Bàng Phi, cô hy vọng Bàng Phi có thể quen biết được nhiều người hơn để có thể giúp đỡ mình, hy vọng anh sau lần này sẽ khác với trước đây và làm việc gì cũng sẽ không còn sợ như trước.
Cô biết là nếu như mình không đi thì Bàng Phi sẽ không đi. Vì vậy cô nhất định phải đi.
An Dao không những muốn đi mà còn muốn trang điểm thật đẹp, không để mất thể hiện của Bàng Phi.
Sau mười mấy phút, An Dao cùng với áo váy dạ hội xuất hiện trước Bàng Phi, tuy gương mặt phờ phạc tóc tai rũ rượi, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp của cô, lúc này cô càng thêm thanh tú khiến người ta đau lòng.
“Em đi trang điểm đây.”
Rất lâu rồi, Bàng Phi cũng gần quên luôn thời gian, An Dao không chủ động nói chuyện với người khác.
Hôm nay, thật sự là bước đột phá lớn và đầy bất ngờ.
Bàng Phi đứng dậy định rời đi, An Dao đột nhiên gọi anh: “Anh có thể giúp em cột tóc lại không?”
Yêu cầu như thế khiến Bàng Phi hơi lúng túng, cả tháng nay ở bên cạnh chăm sóc An Dao, trước giờ anh chưa từng chạm đến An Dao.
Thấp thỏm đi đến trước mặt An Dao, Bàng Phi nhẹ nhàng cột lại mái tóc mềm mại của cô, không có dây thun cột tóc, An Dao nói như vậy cứ để anh dùng tay cầm.
Sau đó, An Dao bắt đầu trang điểm. Gương mặt hốc hác và thân hình vạm vỡ của Bàng Phi được phản chiếu trong gương,
Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hai người giống như một đôi vợ chồng bình thường, lòng ai cũng căng thẳng.
An Dao không thích trang điểm đậm, cô có một làn da rất đẹp, chỉ cần thoa một chút phấn là được, chưa đến nửa tiếng, An Dao đã trang điểm xong, tô một chút son môi và vẽ một chút lông mày, khí chất cả người hoàn toàn khác, nhưng dù có trang điểm kỹ đến đâu cũng không thể che đậy được đôi mắt mệt mỏi.
Bàng Phi kết hợp để xõa tóc cô xuống, đột nhiên nảy ra ý định giúp cô buộc tóc.
“Được.” An Dao ngoan ngoãn nói.
Kỹ thuật của Bàng Phi rất nhẹ nhàng và điêu luyện, anh không kéo một sợi tóc nào. Một người đàn ông cao một mét tám mươi có tính cách hiền diệu như nước vậy, nhưng tiếc là cô chưa từng cho anh cơ hội nào để chứng minh điều đó, và cô cũng chưa từng phát hiện ra những điều tỉ mỉ nhỏ này.
Nhìn một cái, Bàng Phi cực kỳ nghiêm túc, từ ngón tay đến ánh mắt đều tràn đầy dịu dàng.
An Dao cố gắng kiềm chế cảm xúc buồn bã tràn ngập trên gương mặt, nhưng cuối cùng tâm trạng rối bời và tự trách không thể kiềm chế lại được do mang đến sự xúc động sâu sắc của cô, nước mắt nhẹ nhàng từ khóe mắt chảy xuống mu bàn tay.
Lau đi những giọt nước mắt thật nhanh và ngăn không cho Bàng Phi nhìn thấy nó.
Cuối cùng tóc cũng đã làm xong, cứ như là làm riêng cho An Dao, kiểu tóc này quả thật rất hợp với cô.
Như thể Bàng Phi hiểu cô hơn bản thân cô, biết An Dao nên dùng kiểu tóc nào, loại son môi nào, loại phụ kiện nào...
“Chúng ta đi ra ngoài mua trang phục cho anh nhé.” Trong tủ đồ của Bàng Phi không có mấy bộ quần áo tươm tất, đây là lỗi của An Dao, bây giờ cô muốn bù đắp lại.
Bàng Phi sững sờ trong vài giây, luôn cảm thấy mọi thứ cứ như mơ vậy.
Khi đi mua sắm, mua quần áo, thử đồ, cả hai đã đến rất nhiều cửa hàng.
Bàng Phi không có kén chọn với quần áo, mặc vào được là được, thương hiệu gì anh căn bản cũng không để ý tới. Ngược lại An Dao nhất định phải chọn một bộ phù hợp với nhất cho anh.
Cô kiên nhẫn lấy quần áo do người phục vụ mang đến và so sánh với Bàng Phi từng thứ một, từ màu sắc đến kiểu dáng cho đến chất liệu vải đều phải phù hợp với Bàng Phi.
Hình bóng trong gương bận rộn qua lại, luôn khiến Bàng Phi cảm thấy không chân thực, nhưng thực tế lại xảy ra như vậy.
Bàng Phi không thể nói là vui hay không vui, có lẽ là vì đã không vui quá lâu, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
Hạng Dã nói rằng cậu ta đã nói với người ở cửa và Bàng Phi đi thẳng vào là được. Nói là một bữa tiệc, chân mạo này quá tuyệt vời. Toàn bộ tầng một của nhà hàng Hoàng Phủ đều được bao bọc kín mít, cả đại sảnh chật ních người, tất cả đều mặc quần áo quý phái và trang nhã.
An Dao đã ở nhà quá lâu, cô hơi có vẻ hơi ngợp, lòng bàn tay lạnh ngắt.
“Đừng quá căng thẳng.” Bàng Phi khích lệ cô: “Cứ xem những người này là khách hàng của em là được.”
Trước đây cho dù là đối phó với ai, cho dù khó khăn thế nào An Dao cũng có thể đối phó, nhưng bây giờ ở nhà quá lâu, tâm lý có chút suy sụp, cho nên mới như thế này.
Cô không thích náo nhiệt nên Bàng Phi ở cùng cô ở nơi có ít người.
An Dao hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng, mục đích cô đến lần này là để giúp Bàng Phi quen biết nhiều người, giờ đây họ lại ngồi cụm ở đây, làm gì bây giờ?
Cô lấy hết can đảm đứng lên: “Họ đều biết nhau hết rồi, chúng ta cũng nên đi chào hỏi.”
“Được thôi.” Bàng Phi luôn cân nhắc về cô.
Quen hay không quen thì điều đó cũng không có quá là quan trọng, anh cũng không giỏi trong việc kết giao bạn bè.
Một nhóm con ông cháu cha trẻ tuổi đang cùng nhau trò chuyện và cười đùa, Bàng Phi và An Dao đi đến, đột nhiên có vài người nhận ra Bàng Phi: “Ôi, đây là anh Bàng của chúng ta sao, chào anh Bàng, chào chị dâu!” An Dao ráng hợp tác cười một cái, nó không khó như cô tưởng tượng, khi cô đưa tay ra chào thì tự nhiên nở một nụ cười trên mặt.
Dường như nút thắt trong lòng cuối cùng cũng gỡ được, cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, An Dao rất nhanh đã thích nghi lại, chào hỏi và trò chuyện với những người khác cùng với Bàng Phi.
“Đó là ai vậy?” Tiền Văn Bân để ý đến An Dao và Bàng Phi rất lâu, gặp được người liền chào hỏi ý định móc nối quan hệ quả thật là quá lộ liễu, các cậu ấm con ông cháu cha ở đây anh ta đều quen biết, nhưng lại không có ấn tượng gì với Bàng Phi.
Một người bạn đi cùng nói: “Anh ấy, hình như là bạn của Hạng Dã, tôi nghe nói tên là Bàng... Bàng Phi.”
“Đúng rồi.”
Tiền Văn Bân nheo mắt lại, trong đôi mắt nhỏ ấy phụt ra một tia sáng kỳ lạ, và một nụ nham hiểm hiện ra nơi khóe miệng. Nghe nói chàng trai này rất giỏi, nhưng dù có giỏi đến đâu thì nó cũng chỉ là đứa ở rể.
“Đi thôi, chuyện qua rồi nói làm gì nữa.”
Bạn của hắn ta ngăn hắn ta lại: “Hạng Dã một lát sau sẽ tới, cậu đừng có mà làm loạn nữa.”
“Đi thôi, bố mày đây không sợ nó, đã đi lính vài năm thì có gì mà không chịu được nữa.”
Tiền Văn Bân không nghe lời khuyên từ những người bạn của mình mà cứ đi thẳng về phía của Bàng Phi, cố ý làm cho vợ chồng Bàng Phi xấu hổ: “Anh Bàng hả? Thật là may mắn, sớm đã nghe danh anh thế mà đến tận hôm nay mới có dịp được gặp mặt, quả nhiên là khác biệt so với mọi người nha. Người mà cùng lúc dám chống đối với nhà họ Phương và nhà họ Lạc thì cả Thành Đô này không tìm được người thứ hai như anh đâu, anh đúng là đồ đầu bò mà.”
“Này, đây là vợ của anh à, thật xinh đẹp khí chất! Chị dâu à, đừng lo lắng những chuyện trên tin tức đưa tin, những chuyện đó đều là những tin vớ vẩn cô căn cứ mà truyên thông đưa tin thôi...”
Tiền Văn Bân còn chưa nói dứt lời thì đã bị Bàng Phi túm lấy cổ áo, ý đồ của tên này quá rõ ràng rồi.
Bàng Phi vung nắm đấm, định xông vào, nhưng An Dao đã giữ chặt anh ở phía sau: “Đừng gây chuyện mà.”
Bàng Phi không muốn gây rắc rối, nhưng nếu ai dám nhắc đến những chuyện đó, anh sẽ không kiềm chế được vậy nữa.
Tiền Văn Bân bóp cổ anh: “Bàng Phi, anh như vậy quả thật là không biết tốt xấu mà, tôi nói chuyện nhỏ nhẹ với chị dâu thôi, mà anh đã động tay động chân rồi, chị dâu à thật sự là... dù cho chị có thích nghe hay không, tôi cũng muốn nói với chị một câu, đối xử tốt với anh Bàng của tôi tốt một chút, ở rể không có dễ dàng đâu.”
Đám đông người xem càng lúc càng nhiều, mọi người không còn quá xa lạ về chuyện của An Dao và La Lượng nữa, mà họ khá ngạc nhiên về thân phận ở rể của Bàng Phi, có nghĩa là sau khi con của Bàng Phi và An Dao được sinh ra đứa trẻ sẽ được theo họ mẹ. Một người đàn ông mà phải đi ở rể, phải biết đấy, đây là một sự sỉ nhục đối với một người đàn ông.
Ngay cả một số bạn bè thân thiết với Hạng Dã cũng bắt đầu xì xào, bàn tán như có hàng vạn con ruồi bay vào tai.
An Dao vô cùng sợ hãi khi Tiền Văn Bân nói báo chí đưa tin về mình, người khác có thể nói bất cứ điều gì về cô, nhưng xin đừng bàn tán về Bàng Phi, anh không có lỗi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của cô!
Cảm giác tự trách tận sâu trong đáy lòng một lần nữa bao trùm lấy cô, đầu cô đau như muốn nổ tung.
Bàng Phi kéo An Dao quay lại và rời đi, nhưng sự chế giễu của đám đông tiếp tục tăng lên, thậm chí có người còn làm tổn thương An Dao bằng những lời lẽ ác ý của giới truyền thông.
Bàng Phi không thể nhịn được nữa, đá những người xung quanh ra xa.
Đám đông kinh hoàng và náo động, nhìn Bàng Phi với ánh mắt kinh hoàng và sợ hãi.
Lo sợ rằng đám đông sẽ để Bàng Phi và An Dao đi một cách dễ dàng, Tiền Văn Bân đã ngấm ngầm đổ thêm dầu vào lửa, xúi giục mọi người đối phó với Bàng Phi.
“Thằng quái nào dám động đến một sợi tóc của anh Bàng của tao?”
Một tiếng gầm đột ngột vang lên từ bên cạnh hành lang, cả đám tự động lùi sang một bên, Hạng Dã mặc quần áo chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng bước tới, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đám đông, không ai dám nhúc nhích!