Khách sạn Hồng Ái, khách sạn tình thú nổi tiếng trên mạng.
Bàng Phi dựa theo số phòng mà An Lộ đã gửi cho mình, đi tới cánh cửa phòng có số ba mười một.
“Rầm rầm rầm.”
“Anh rể, sao bây giờ anh mới đến nha.” An Lộ một bụng chứa đầy oán giận, lập tức kéo Bàng Phi vào trong phòng.
“Giao thông công cộng đi quá chậm, tôi cũng không có cách nào khác.” An Lộ gửi cho anh một trăm đồng, anh cũng cố tình đi phương tiện công cộng, dù sao thì lần này cũng không thể đi miễn phí được.
Khi anh đi vào tới cửa, ánh mắt xem thường của An Lộ đều sắp đảo lên tới tận đường chân trời rồi.
Vu Oánh Oánh đang nằm trên giường không hề nhúc nhích, trên người chỉ phủ một tấm chăn hơi mỏng, bờ vai gầy lộ ở bên ngoài, tư thế ngủ xinh đẹp quyến rũ thật sự dễ dàng khiến cho người ta có suy nghĩ miên man bất định.
Trong đầu Bàng Phi không khỏi hiện lên hình ảnh anh vô tình chứng kiến được ngày hôm ấy, yết hầu chợt trở nên khô khốc.
“Đều say khướt từ lâu rồi, em vừa mới chạm vào thì cô ấy đã oa oa nói năng lung tung rồi, anh rể, anh mau mau giúp em đi.”
Say từ lâu ư?
Nhưng tại sao trong căn phòng này lại không hề có một chút mùi rượu nào vậy?
Còn nữa, cái diễn xuất vụng về này của An Lộ, giả tạo cũng quá lộ liễu đi thôi.
Hai người đàn bà này tự biên tự diễn như vậy rốt cuộ là tính làm gì đây?
“Anh rể, nhanh lên đi.”
An Lộ dường như mất kiên nhẫn, đẩy Bàng Phi một phen.
Bàng Phi đi tới trước giường, đứng yên thật lâu không hề có động tác, bởi vì anh đã mơ hồ đoán ra được cái gì đó rồi.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn nhu nhược không xương bất chợt vươn tới ôm lấy đùi anh, Vu Oánh Oánh vốn dĩ đang say đến bất tỉnh nhân sự kia giờ phút này lại tựa như một con rắn nước xinh đẹp, dựa vào thân thể của anh từng chút từng chút một trườn lên trên. Mà mặt khác, An Lộ ở bên cạnh đã rút điện thoại di động ra, giơ về phía anh mà không ngừng bấm chụp ảnh “tách tách tách tách“.
Quả thật đúng y như những gì anh đoán.
Vì muốn bức anh đồng ý ly hôn, ngay cả thủ đoạn đê tiện như vậy mà An Dao cũng có thể làm ra, người phụ nữ kia vội vàng muốn lao vào vòng tay của La Lượng đến như vậy sao?
Lửa giận không thể kìm nén được bùng cháy lên, Bàng Phi vươn tay gạt phắt Vu Oánh Oánh ra, một kẻ vốn dĩ sức mạnh khỏe tựa trâu rừng như anh dùng lực lớn đến mức thiếu chút nữa đã quăng luôn Vu Oánh Oánh xuống khỏi giường.
An Lộ hổn hển nghiến răng nghiến lợi: “Tên họ Bàng kia, nhược điểm của anh bây giờ đã nằm trong tay tôi rồi, nếu anh thức thời thì lập tức nhanh chóng ly hôn với chị gái tôi đi.”
“Chị cô bảo cô làm như vậy à?” Không biết vì sao Bàng Phi lại cố chấp muốn có một câu trả lời, tựa như câu trả lời này đối với anh phi thường quan trọng vậy.
“Đúng thế!”
Lời nói của An Lộ khiến cho lòng anh không hiểu sao trở nên nặng trĩu.
Đẩy An Lộ ra, Bàng Phi sải bước nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
Đối với anh, thực ra ly hôn cũng chẳng có gì cả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc An Dao còn chưa có ly hôn đã lén lút ước hẹn cùng La Lượng, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn đê tiện như vừa rồi để ép anh phải đồng ý ly hôn, thì anh lại giận sôi máu.
Anh rút điện thoại ra, bấm số gọi cho An Dao: “Tôi vẫn luôn cảm thấy được tuy rằng cô ngang ngược vô lý nhưng ít ra về nhân phẩm thì không có vấn đề gì. Thế nhưng bắt đầu từ tối hôm qua cho đến bây giờ, tôi mới phát hiện ra, hóa ra cô không chỉ có vô cùng dối trá, mà còn cực kỳ đê tiện nữa.”
“An Dao, tôi nói cho cô biết, cô muốn ly hôn ư? Không có cửa đâu! Còn thủ đoạn ti tiện thấp hèn nào nữa thì mang hết ra đây, tôi thật sự muốn nhìn xem cô có thể đê tiện đến trình độ nào đấy.”
Ở đầu dây bên kia, An Dao đang họp, vô duyên vô cớ bị Bàng Phi quở trách cho một tràng, cô ngay cả cơ hội nói chuyện dù chỉ một câu thôi cũng đều không có, cuộc gọi cũng đã bị cắt đứt rồi.
Bàn tay cầm điện thoại cua An Dao đang run lên bần bật.
Khốn nạn, chó má, ngu xuẩn...
Từ ngữ có ghê tởm đến đâu thì cũng không đủ để hình dung Bàng Phi.
“Ting ting.”
Là tin nhắn wechat của An Lộ.
Đầu tiên là một bức ảnh mờ mờ ảo ảo chụp Bàng Phi cùng Vu Oánh Oánh, sau đó là một đoạn tin nhắn do An Lộ gửi: “Chị hai, có bức ảnh này rồi, thì chị có thể nhanh chóng ly hôn rồi, ha ha. Nếu muốn cảm tạ em thì tặng em con xế Benz của chị đi.”
Thông minh như An Dao làm sao có thể không nhận ra được đã có chuyện gì xảy ra.
Đau đầu, thật sự là đau đầu chết mẹ đi được.
An Dao: “Chị xin em đừng có gây thêm phiền phức cho chị có được không? Về sau chuyện của chị, em không được phép nhúng tay vào nữa, nếu không thì tiền tiêu vặt của em chị sẽ không cho một xu nào đâu đấy.”
Ngọn nguồn sự tình có thể coi như là đã biết được rõ ràng, thế nhưng An Dao cũng bực mình chứ, dựa vào đâu mà Bàng Phi hỏi cũng không thèm hỏi đã có thể lập tức phán định cho cô tội chết, cảm thấy được chuyện này đều là do cô làm như vậy?
Trong mắt Bàng Phi, cô chính là loại người xấu xa không thể chịu nổi được đến mức đó sao?
Khốn nạn, đúng là một tên khốn nạn mà.
Bị trò trẻ con của An Lộ phá hư tâm tình, Bàng Phi cũng không còn tâm trạng nào mà về nhà ngủ nữa, bèn trực tiếp bắt xe đi bệnh viện. Nhưng khi tới được cổng bệnh viện rồi thì anh lại chần chừ, chậm chạp không nhấc chân lên được.
Nhìn bộ dạng hiện tại của bản thân, làm sao có thể đối mặt được với ba và em gái bây giờ?
Bằng hỏa nhãn kim tinh của ba anh thì có thể vô cùng dễ dàng nhìn ra được sự bất thường chỉ qua vẻ mặt của anh bây giờ.
Thôi bỏ đi, vẫn là đừng khiến họ càng thấy ngột ngạt thì hơn.
Không nơi nào để đi lúc này, vậy thì đơn giản là đi thẳng tới quán rượu đi.
Ít nhiều gì thì nơi này cũng có một khoảng trời nhỏ dành riêng cho anh, nơi anh có thể im lặng tĩnh tâm một hồi.
Tục ngữ có câu “Oan gia ngõ hẹp”, ở cửa quán rượu, Bàng Phi và An Dao lại chạm trán nhau.
Có vẻ như An Dao vừa bàn bạc xong chuyện gì đó với vài ông chủ, trên mặt treo đầy tươi cười.
Bàng Phi giả vờ như không nhìn thấy cô, cúi đầu đi lướt qua bên người bọn họ.
Đám người của phòng hậu cần túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm, đánh bài, Bàng Phi lại tựa như một người đang ở một thế giới song song khác vậy, ngồi một mình trong một góc lại còn đọc sách uống trà, đặt vào cùng với đám người kia thì đúng là hoàn toàn không hợp nhau.
Chờ khi nào có nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ, lúc không có nhiệm vụ thì nghỉ ngơi một chút, đôi khi ngẫm lại cuộc sống như vậy quả thật là không hề có hi vọng gì cả.
“Bàng Phi, ai là Bàng Phi?” Ngưu Hổ đột nhiên thò cổ ra ngoài, hô to với cả phòng.
Một gã lãnh đạo mà ngay cả tên nhân viên của mình như thế nào cũng không nhớ được, có thể là một vị lãnh đạo tốt đến đâu được cơ chứ.
Bàng Phi đứng dậy hỏi có chuyện gì?
Ngưu Hổ nói vừa rồi quản lý Lâm gọi điện thoại tới để nhắn Bàng Phi sang chỗ cô ấy một chuyến.
“Không phải tôi tìm cậu, mà là An tổng tìm cậu.” Sắc mặt Lâm Tĩnh Chi không được tốt lắm: “Bàng Phi, An tổng tìm cậu chắc hẳn là muốn nói về chuyện của Đỗ Bằng. Tên Đỗ Bằng kia cũng kinh doanh ăn uống, hơn nữa cũng rất có thành tích ở phương diện này, An tổng vẫn muốn tạo mối quan hệ tốt với gã, ngày hôm qua cậu đánh gã như vậy, hoàn toàn đã đánh gãy luôn sợi dây liên hệ với Đỗ Bằng rồi.”
“Nếu An tổng bảo cậu đi tìm Đỗ Bằng để giải thích xin lỗi gì gì đó, thì cậu cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ thay cậu đi. Lời giải thích của tôi suy cho cùng thì vẫn có tác dụng hơn của cậu. Chuyện này là vì tôi nên mới xảy ra, tôi không thể làm phiền cậu được.”
Về phần vì sao lại có tác dụng, thì trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng cả.
Bàng Phi cười khẩy một tiếng, đáp: “Khiến cho cấp dưới hy sinh bản thân, dùng mỹ sắc để kêu gọi đầu tư, cô ta làm lãnh đạo cũng thật là vĩ đại đấy nhỉ.”
“Không có gì gọi là hy sinh hay không hy sinh ở đây cả, tất cả mọi chuyện đều là do tôi tình nguyện.”
“Quản lý Lâm, người đánh người là tôi, không có liên quan gì tới chị cả, chị cũng đừng tự trách như vậy.”
Bàng Phi còn chưa vô dụng đến mức cần phải nhờ đến một người phụ nữ đi giải quyết phiền toái thay cho mình.
Văn phòng của An Dao ở góc trong cùng của lầu ba, diện tích không lớn, bài trí đơn giản sạch sẽ, chỉ nhìn liếc mắt một cái đã có thể nhìn hết được cả phòng.
Phong cách trang hoàng đơn giản đại khí so với phong cách xa hoa của biệt thự nhà họ An thì hoàn toàn bất đồng, Bàng Phi đều có chút không thể tin được đây lại là văn phòng của An Dao.
Giữa hai người cho tới bây giờ dường như không có cách nào có thể nói chuyện được một cách tử tế, giọng điệu của Bàng Phi có chút gây sự nói: “Tìm tôi có việc gì?”
An Dao cực lực chịu đựng, kìm nén không bùng nổ mà trả lời “Chuyện tối hôm qua Lâm Tĩnh Chi đã nói với tôi rồi, dù như thế nào đi chăng nữa thì anh động thủ đánh khách hàng đều là không đúng. Tôi không trực tiếp khai trừ, đuổi việc anh là muốn cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Lời này nói ra cứ như thể Bàng Phi bị hạ thấp giá trị mà vẫn còn phải mang ơn cô vậy?
“Vậy thì cảm ơn An tổng nhé.”
“Muốn cảm ơn tôi thì dùng hành động thực tế đi. Ông chủ Đỗ vô cùng tức giận, nói về sau sẽ không quay lại quán rượu của chúng ta nữa, gã là khách hàng tiềm lực của chúng ta, không thể đắc tội gã được. Tôi đã chuẩn bị lễ vật giúp anh rồi, hôm nay anh không cần đi làm nữa, cầm theo lễ vật đi tìm ông chủ Đỗ nói câu xin lỗi đi, mong gã tha thứ bỏ qua cho lần này.”
Nói rồi, lập tức lấy một chai rượu ngon quý báo từ dưới bàn ra.
Bàng Phi sờ sờ cằm, nở một nụ cười cổ quái: “Cô dựa đâu mà cảm thấy được là tôi sẽ đi vậy?
An Dao vẫn cố gắng kìm chế, lại đáp: “Là nhân viên của công ty, anh có nghĩa vụ phải nghe theo sự sắp xếp của chủ quản.”
“Vậy thân làm chủ quan, không phải là cô cũng phải có nghĩa vụ bảo vệ nhân viên của chính mình, chứ không phải là dựa vào việc bán đứng nhân viên để đạt được mục đích sao? Một chủ quan như vậy, vô dụng đáng xấu hổ!”
“Bàng Phi, anh đừng có mà quá đáng!” An Dao rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nổi giận.
Bàng Phi ngang nhiên đón nhận ánh nhìn của cô, thản nhiên nói: “Nếu so với sự đê tiện vô liêm sỉ của cô thì tôi còn thua kém nhiều. Giải thích ấy à, ông đây không làm được, muốn tìm ai thì tự đi mà tìm đi. Muốn khai trừ, đuổi việc gì gì đó thì cứ việc, nhanh lên, không có cô, không có nhà họ An các người, tôi vẫn có thể sống được thoải mái.”
Đối mặt với những lời nhục mạ của Bàng Phi, An Dao không hề phát giận mà ngược lại còn bật cười: “Ngây thơ! Một người đàn ông hơi một tí lại treo cái cụm từ bỏ việc bên miệng như anh, chắc chắn là không bao giờ làm nên được trò trống gì cả. Không phải là anh vẫn muốn chứng minh rằng bản thân không vô dụng sao? Vậy dùng hành động thực tế mà chứng minh đi, đừng chỉ có biết nói bằng mồm như thế chứ.”
“Anh nói anh rời khỏi nhà họ An, rời khỏi tôi anh vẫn có thể sống được, đúng thế, lang thang bên ngoài kia tùy tiện tìm một công việc quét đường hay dọn rác gì đó, hoặc đi làm bảo vệ cho công ty nào đó, anh chắc chắn là có thể nuôi sống được bản thân anh. Nhưng cả đời này anh cũng sẽ vẫn mãi chỉ như vậy mà thôi, không hề có chút thành tựu nào, tôi sẽ vẫn khinh thường anh, vẫn cảm thấy được anh là kẻ vô dụng.”
“Người thực sự có năng lực họ sẽ hiên ngang đón nhận thử thách, sẽ vượt lên khó khăn mà trổ tài năng, mà không phải là giống như anh, nhu nhược lựa chọn trốn tránh hoặc dùng cảm xúc để phát tiết sự bất mãn của bản thân mình!”
Người phụ nữ này mồm miệng lanh lợi, từng câu từng chữ tựa như châu như ngọc, thế nhưng lại có thể nói đến mức Bàng Phi không còn lời nào để phản bác. Càng đáng sợ hơn chính là, Bàng Phi ấy vậy mà lại có chút dao động, còn cảm thấy được những lời cô nói dường như cũng rất có đạo lý.
Phép khích tướng, đây chính là chiêu khích tướng của An Dao.
Đến bây giờ cô mới hiểu được, Bàng Phi là một người thích ăn mềm không ăn cứng, muốn khiến cho anh làm một chuyện gì đó thì phải nắm trúng được điểm yếu của anh, một chiêu trí mạng.
Mà với tình hình hiện tại thì, thái độ vội vàng muốn chứng minh bản thân không phải kẻ vô dụng chính là điểm yếu lớn nhất của anh, đồng thời lại cũng chính là thứ vũ khí sắc bén mà anh sẵn có.
“Ai nói tôi trốn tránh, tôi chỉ là không muốn bị cô thao túng.”
An Dao thầm cười trộm, nói tiếp: “Tôi xin anh đấy, làm ơn tách bạch giữa cuộc sống và công việc được không? Trong cuộc sống chúng ta có như thế nào thì cũng không ảnh hưởng gì tới công việc cả. Còn nữa, tôi không phải đang thao túng anh, tôi chỉ đang lấy danh nghĩa một người quản lý mà ra lệnh cho anh thôi. Đổi lại là một chủ quản khác, anh có thể chống đối đến như vậy không?”
Bàng Phi bị cô nói cho cứng họng, không trả lời được.
Đúng vậy, cái tính tình thối này đúng là cần phải sửa lại, đây là cuộc sống, cũng không phải chiến trường.
Không cần bạo lực hay nắm đấm, cần nhất chính là trí óc và thân phận.
“Sự việc tôi sẽ xử lý, nhưng giải thích thì tuyệt đối không thể!”
Nói rồi anh xoay người rời đi, rượu cũng không thèm cầm.
An Dao thâm thúy thở dài một hơi.
Lúc này, cửa văn phòng lại bị người khác mở ra, Lâm Tĩnh Chi bước vào.
“An tổng, tại sao cô lại quyết phải để cậu ta đi làm chuyện này vậy? Cô không sợ cậu ta sẽ khiến cho sự tình càng trở nên phức tạp, hỏng bét hơn sao?”
“Bây giờ chẳng phải là đã hỏng bét rồi sao? Tâm tư của tên Đỗ Bằng kia như thế nào, cả tôi và chị đều hiểu được, cho dù chị có hiến thân cho gã, thì gã cũng chưa chắc đã chấp nhận giúp chúng ta.”
“Một khi đã như vậy, tại sao tôi lại không thể bất binh hành hiểm chiêu, thử một lần? Sự thành thì đương nhiên là tốt rồi, còn bất thành thì cùng lắm là mất một vị trí lái xe hộ mà thôi, Đỗ Bằng cũng có thể làm được gì chúng ta chứ?”
Lâm Tĩnh Chi nổi da gà đầy người.
Chưa bao giờ gặp qua một người phụ nữ nào mà lại có thể lợi dụng chồng của chính mình như vậy.
Đây rốt cuộc là một đôi vợ chồng kỳ quái như thế nào vậy!