Cực Phẩm Rể Quý

Chương 12: Chương 12: Rất man




Bàng Phi trước giờ đều khinh thường việc khom lưng uốn gối để đạt được điều mình muốn, trước kia thế nào thì bây giờ vẫn vậy và sau này cũng thế.

Cuộc sống khác với chiến trường, nhưng giống nhau ở chỗ là có khom lưng hay không cũng phải xem bản thân mình lựa chọn như thế nào.

Không phải là anh không hiểu phép khích tướng của An Dao mà anh đáp ứng hoàn toàn không chỉ vì chứng minh bản thân mà còn muốn chứng minh An Dao đã sai!

Cô không hề chính xác tuyệt đối!

Trên người Bàng Phi tổng cộng có hơn tám mươi đồng lừa từ tay em vợ An Lộ.

An Dao giao chuyện của Đỗ Bằng cho anh làm nhưng không hề giúp đỡ gì, không xe không tiền, ngay cả tin tức cụ thể của Đỗ Bằng cũng không biết, rõ ràng là cảm thấy anh hoàn toàn không thể làm được chuyện này.

Không ngờ là Lâm Tĩnh Chi gọi điện đến báo tin Đỗ Bằng đang ở “Thuỷ Vân gian” ca hát cho anh biết, hơn nữa cô ấy còn lộ ra một vài tin có liên quan đến quán rượu.

Quán rượu Trường An trên thực tế không có đẹp như bên ngoài nó thể hiện, theo sự phát triển mấy năm nay của ngành sản xuất ăn uống đa dạng và sự đả kích, hạn chế của tham ô sa đọa từ quốc gia mà việc kinh doanh của các quán rượu bị xuống dốc không phanh.

Nửa năm qua cơ bản quán rượu đều bị lỗ vốn mỗi ngày, cũng không biết còn duy trì được bao lâu nữa.

An Dao nóng lòng học tập phương hướng phát triển mỹ thực của bọn Đỗ Bằng, mà Đỗ Bằng có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này, mối quan hệ cũng rộng nên An Dao cực lực muốn tạo một mối quan hệ tốt với gã.

Nếu việc này thành công thì đương nhiên là chuyện tốt còn không thành thì trách nhiệm đều nằm trên người Bàng Phi.

Lâm Tĩnh Chi cứ hỏi Bàng Phi có muốn mình đi theo không nhưng đều bị từ chối.

Bàng Phi lấy tiền trên người ngồi giao thông công cộng đến Thuỷ Vân gian.

Thuỷ Vân gian là nơi hội họp gặp mặt giải trí rất nổi tiếng ở Dung Thành, người có thể đến nơi này đều là nhân vật có danh dự và uy tín.

Muốn tìm được Đỗ Bằng ở một nơi như vậy cũng không phải chuyện dễ gì, Bàng Phi quyết định chờ bên ngoài.

Từ đợi một chút thành đợi đến hơn 10 giờ tối, mười mấy tiếng đồng hồ nếu không chắc chắn thì hẳn là không kiên trì được, loại chuyện này đối với Bàng Phi cũng chỉ xem như một bữa ăn sáng mà thôi, trước đây lúc đánh du kích với kẻ địch mà có mấy ngày mấy đêm ẩn núp trong mùa đông anh cũng có thể lù lù không động đậy.

Đi cùng Đỗ Bằng còn có Triệu Vĩ, hai người kề vai nhau từ bên trong bước ra, phía sau còn mấy tên tiểu đệ theo sát.

Nếu không phải tối qua Triệu Vĩ châm ngòi ở giữa thì Đỗ Bằng cũng sẽ không bám lấy Bàng Phi không buông, tên vương bát đản này là đang trả thù anh.

Vừa hay, tính xong nợ của hai người này trong một lần luôn.

Bàng Phi hít một làn khói cuối rồi ném mẩu thuốc lá xuống, sải bước đến chỗ Đỗ Bằng và Triệu Vĩ.

Anh đi đến từ phía đối diện, hai người kia uống say khướt còn có tiểu đệ đi theo nên không hề cảnh giác, mơ mơ màng màng nhìn đôi chân đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mình, theo bản năng mà ngẩng đầu lên thì thấy Bàng Phi mặt lạnh đang đứng trước mặt họ.

Triệu Vĩ đang say trong nháy mắt đã tỉnh hơn nửa, tia sáng loé lên trong mắt: “Đỗ ca, là tên tiểu tử tối qua đánh anh.”

Đỗ Bằng khịt khịt mũi: “Mẹ nó, đúng là mày, tiểu tử mày cũng dám tìm đến đây, có chí khí, có chí khí!”

Đỗ Bằng thất tha thất thiểu, nói chuyện không nhanh nhưng sức lực tàn nhân kia không hề yếu đi.

Cái mũi đã bị Bàng Phi đánh bây giờ vẫn còn hơi hơi đau, giọng điệu khi nói chuyện cũng không dễ dàng nữa: “Là tổng giám đốc An của các người kêu mày tới?”

“Đúng.”

“Lại đây.” Đỗ Bằng trực tiếp ngồi trên bậc thang, tư thế kia y hệt lúc răn dạy tiểu đệ.

Bàng Phi đứng yên không nhúc nhích.

Triệu Vĩ lập tức châm ngòi thổi gió: “Đỗ ca kêu mày tới, mày đến hả?”

Thấy Bàng Phi vẫn không hề có phản ứng gì thì Triệu Vĩ nổi giận, thét to kêu các tiểu đệ phía sau đến thu thập Bàng Phi.

Những tiểu đề này vừa có người dưới trướng gã vừa có người của Đỗ Bằng, các tiểu đệ của gã nháo nhào lao đến Bàng Phi, còn các tiểu đệ của Đỗ Bằng không nhận được mệnh lệnh nên đứng yên không động.

Tiểu đệ của riêng Triệu Vĩ có hai tên, gã vô cùng tự tin hôm nay mình có thể giáo huấn Bàng Phi một phen, cũng để khoe khoang trước mặt Đỗ Bằng.

Nhưng hai tên đó đến quần áo của Bàng Phi cũng chưa chạm vào mà đã bị anh dùng một tay bẻ gãy tạo ra âm thanh ‘răng rắc’ khiến Triệu Vĩ run cả người.

Còn Bàng Phi thì một mình ứng phó với hai người vạm vỡ lại vô cùng thoải mái, đến mắt còn chưa chớp một cái.

“Tên họ Triệu kia, nợ của anh và tôi thì lát tính, bây giờ tôi nói chuyện với ông chủ Đỗ thì anh tốt nhất đừng nhúng tay vào.” Giọng điệu nhàn nhạt, nói chuyện bình thường nhưng lại khiến Triệu Vĩ mất đi khí thế kiêu ngạo ban nãy.

Đẩy hai người vạm vỡ ra, Bàng Phi không coi ai ra gì đi về phía Đỗ Bằng.

Triệu Vĩ bên cạnh khẽ run một chút, đến rắm cũng không dám phóng.

Loại sợ hãi này không chỉ đến từ việc Bàng Phi nhẹ nhàng hạ gục hai thủ hạ của gã mà còn đến từ đôi mắt thâm thuý không thấy đáy của anh, không hiểu sao đã làm gã run sợ.

Hai tên vệ sĩ sau lưng Đỗ Bằng nhanh chóng che trước mặt gã, nếu như Bàng Phi muốn động thủ thì hai người này đã ngã xuống từ lâu.

Bàng Phi làm lơ bọn họ, dừng ánh mắt trên Đỗ Bằng đang ngồi ở bậc thang: “Ông chủ Đỗ, hôm nay tôi tới tìm anh để nói chuyện hợp tác.”

Anh đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát.

Từ việc tối qua động thủ đánh người đến việc hạ gục hai thủ hạ của Triệu Vĩ vừa rồi, bây giờ lại đi thẳng vào vấn đề đã khiến cho Đỗ Bằng sinh ra một loại cảm giác không giống đối với Bàng Phi.

Làm buôn bán thì dạng người gì cũng đã gặp qua, nhưng người vừa đần vừa có vốn liếng thì lại hiếm gặp.

“Ai nói tao muốn hợp tác với mày?” Đỗ Bằng cố ý làm khó, vốn dĩ là gã muốn ngủ với Lâm Tĩnh Chi chứ không hề nghĩ đến việc hợp tác với An Dao.

Bàng Phi sớm đã đoán được kết quả này, anh không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Bàng Phi bình tĩnh trả lời: “Ông chủ Đỗ tự nói, nếu anh không muốn thì vì sao lâu lâu lại đến quán rượu Trường An chúng tôi để khảo sát?”

Đỗ Bằng hoàn toàn không có khả năng phản bác rằng gã đến là vì Lâm Tĩnh Chi!

Đường đường là một ông lớn trong giới ăn uống lại khom lưng uốn gối để người ta đánh vì một người phụ nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười!

Nhưng nếu nói là vì chuyện làm ăn mà xảy ra xung đột thì hết sức bình thường.

Thú vị, đúng là vô cùng thú vị!

Đỗ Bằng gã thích giao lưu với người thú vị, nếu liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu thì khác gì tên ngốc đâu!

“Hợp tác? Nếu mày đã biết tao đi khảo sát mà còn dám đánh tao, quán rượu Trường An thật là trâu bò a!”

“Các người muốn tiếp thu kinh nghiệm từ tao để đạt được tài nguyên nhưng các người có vốn liếng gì để trao đổi với tao?”

“Người muốn hợp tác với tao nhiều vô kể, tại sao tao lại phải hợp tác với các người?”

Đỗ Bằng vẫn không muốn hợp tác như cũ, chính là muốn gây khó dễ cho Bàng Phi, giết chết nhuệ khí của anh.

Gã thích giao lưu với người thú vị rồi không cam lòng mà bị che đi sự nổi bật, như thế dường như có thể mang đến cảm giác ưu việt cho gã.

Bàng Phi không hiểu chuyện kinh doanh, anh cũng không có tâm tư đi nghiên cứu suy nghĩ của Đỗ Bằng.

Anh nhặt một cục gạch trên mặt đất, “Phanh” một tiếng đập vào trán mình, gạch trong tay vỡ làm hai nhưng đầu anh lại không hề chảy máu.

Chuyện này diễn ra vô cùng bất ngờ, Đỗ Bằng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì thế này?

“Chuyện này ông chủ Đỗ có thể suy xét một chút.” Một cục gạch đổi một cơ hội, lần mua bán này Đỗ Bằng không thiệt, có hợp tác hay không nằm ở gã.

Nếu đêm nay gã không gật đầu thì Bàng Phi không thể để gã rời đi trong yên bình.

Gã không tin hai tên vệ sĩ trước mặt có thể là đối thủ của Bàng Phi.

“Tiểu tử, quả nhiên thú vị, trở về nói cho tổng giám đốc An của mày, nhiệm vụ của mày hoàn thành rồi.”

Đỗ Bằng vỗ mông chạy lấy người.

Triệu Vĩ vội vàng muốn đuổi theo nhưng có một cánh tay ngăn lại đường đi của gã.

Đỗ Bằng cũng không định giúp, hai cổ tay gã vẫn rũ xuống.

Sắc mặt Triệu Vĩ lập tức thay đổi: “Mày…mày muốn làm gì?”

Tên này trước đánh chủ ý lên An Dao, sau này thì lại xúi giục Đỗ Bằng nhắm vào Bàng Phi, nếu không phải tại gã thì không có nhiều chuyện như bây giờ.

Đối phó với tiểu nhân đê tiện thì chưa bao giờ Bàng Phi nương tay.

Anh nắm cổ áo Triệu Vĩ nhấc lên cao.

Bàng Phi cao một mét tám mươi ba còn Triệu Vĩ cùng lắm là mét bảy mấy nhưng cân nặng lại đến 80kg, vậy mà lại bị Bàng Phi một tay đã nhấc lên giống như xách một con gà nhỏ.

Xung quanh có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, có người còn dùng di động để chụp ảnh quay video.

Vẻ mặt Triệu Vĩ hoàn toàn trắng bệch: “Mày…mày mau thả tao xuống…”

“Chát” một tiếng, Bàng Phi giơ tay lên cho Triệu Vĩ một bạt tai vô cùng dứt khoát và lưu loát.

Lại nói lời vô nghĩa, lại có thêm một bạt tai.

Triệu Vĩ bị đánh mông: “Mẹ nó ngươi…”

Lần này Bàng Phi trực tiếp nắm cằm nâng đầu gã lên: “Tôi cảnh cáo anh, sau này cách người phụ nữ họ An xa một chút, nếu không tôi gặp anh một lần thì đánh một lần!”

Bây giờ đang dùng lực, xương cằm của Triệu Vĩ sắp bị bóp nát rồi làm sao còn nói được gì nữa.

Bàng Phi quăng gã xuống giống như vứt rác, xoay người rời đi.

Chuyện này sớm đã phổ biến ở Thuỷ Vân gian nên quần chúng thấy không náo nhiệt nữa đều thi nhau rời khỏi.

Bên ngoài đám người có một người nữ đang nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Bàng Phi, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm, người này chính là Oánh Oánh.

Bàng Phi đi rồi, An Lộ bị An Dao cưỡng chế trở về trường, nếu không thì không có phí sinh hoạt nữa nên An Lộ giao chuyện theo dõi Bàng Phi cho Oánh Oánh.

Bàng Phi căn bản không ngờ An Lộ khó chơi đến vậy, thế mà lại phái Oánh Oánh theo dõi mình, nếu không với bản lĩnh thần long thấy đầu không thấy đuôi của anh đã cắt đuôi được Oánh Oánh từ sớm.

Oánh Oánh một đường đi theo Bàng Phi từ khách sạn Hồng Ái đến quán rượu Trường An rồi Thuỷ Vân gian cả ngày, lúc Bàng Phi ngồi canh bên ngoài thì cô ta ngồi ở quán cà phê đối diện, thấy bên này có động tĩnh thì mới ra.

Tất cả chuyện xảy ra vừa rồi đều được cô ấy thấy hết, đã thật sự bị Bàng Phi làm khiếp sợ rồi.

An Lộ luôn miệng nói người anh rể này của cô ta vừa không có bản lĩnh vừa hèn nhát, nhưng lúc khi anh dùng gạch đập lên đầu mình và nhấc Triệu Vĩ lên bằng một tay thì rất man, khuôn mặt nhỏ của Oánh Oánh không tự chủ mà lộ ra một mảng ửng đỏ.

Trước đây có rất nhiều oán giận nhưng giờ phút này đều tan thành mây khói, thậm chí cô ta còn muốn tự mình theo sau xem người đàn ông khiến mắt mình phát sáng lên này có phải còn có một mặt không muốn người khác biết hay không?

Rời khỏi Thuỷ Vân gian đã là 11 giờ, Bàng Phi gửi cho An Dao một tin nhắn rất đơn giản: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”

Rất lâu không nhận được tin trả lời.

Trong lòng Bàng Phi bất an, gọi điện cho An Dao, điện thoại rất nhanh đã được bắt máy nhưng lại truyền đến tiếng La Lượng: “An Dao đi toilet, anh tìm cô ấy làm gì?”

“Cô ấy là vợ tôi, anh tìm cô ấy có chuyện gì?” Bàng Phi cũng không biết vì sao mình lại tức giận như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.