Cực Phẩm Rể Quý

Chương 153: Chương 153: Sỉ nhục




Cảnh tượng trước mắt này làm cho Thời Phong thật sự không thể bình tĩnh được, anh ấy vừa lao đến đã bị bọn họ chặn lại, cả người bị đè chặt trên mặt đất.

“Họ Ngô chết tiệt kia, ông mà dám động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết chết ông!” Đôi mắt của Thời Phong đỏ lên vì lo lắng, lúc này anh ấy giống như một con dã thú đang tức giận.

Rồng mắc cạn bị tôm đùa bỡn, hổ xuống đồng bằng bị chó nhà khinh, tình cảnh bây giờ của Thời Phong chính là như thế.

Ngô Tuyển đứng dậy đi đến trước mặt Thời Phong, giơ chân lên đạp mạnh vào mu bàn tay của anh ấy.

“A!” Thời Phong đau đớn trong vô thức hét lên. Mặt anh ấy nhăn lại. Anh ấy chỉ hét lên một tiếng, sau đó lại “ha ha” cười, Thời Phong phẫn nộ nói: “Ông dám đòi giết ông đây, ông đây cũng nhất định sẽ giết ông.”

“Thời Phong, anh đừng nói nữa…” Trầm Ngưng Tâm nhìn anh ấy bị đánh như thế không nhịn nổi nữa, đủ loại cảm xúc phức tạp ùa về trong lòng, cô ta cảm thấy tội lỗi, tự trách, bất lực về sự kém cỏi của mình, cùng rất đỗi buồn rầu. Thời Phong bị đánh khiến cô ta rất đau lòng, cô ta đột nhiên tiến lên phía trước nói: “Ông chủ Ngô, tôi đồng ý với yêu cầu của ông.”

“Đừng...” Thời Phong giãy dụa, cơ thể bị đè chặt xuống sàn, xương cốt cũng như bị nghiền nát: “Ngưng Tâm, em đừng đồng ý với ông ta, anh không sợ, ông ta cũng không thể làm gì anh đâu.”

“Anh im đi! Ông chủ Ngô, tôi đã đồng ý yêu cầu của ông. Bây giờ, xin ông hãy để anh ấy đi.”

Ngô Tuyển cười lớn: “Khi nào cô hoàn thành hết tất cả các yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cậu ta đi.”

“Được!” Trầm Ngưng Tâm bây giờ không có quyền được do dự, từ giây phút cô ta quyết định đến Thuỷ Vân Gian, cô ta đã trở thành đồ chơi trong bàn tay của Ngô Tuyển.

Chỉ cần có thể thoát khỏi móng vuốt của ông ta, rời khỏi Thuỷ Vân Gian, bắt cô ta chấp nhận buông xuống nhân phẩm cùng thể diện của mình thì có là gì?

Cô ta giơ tay lên hung hăng tát vào mặt mình: “Trầm Ngưng Tâm tôi vô ơn bạc nghĩa, lòng lang dạ sói, không xứng đáng với sự tin cậy và dạy bảo của ông chủ Ngô.”

Cô ta cứ vừa tát mạnh vào mặt mình, vừa lặp lại những lời đó.

Cứ mỗi cái tát, là đi cùng một lời thú tội...

Thời Phong tình nguyện thà rằng người bị sỉ nhục chính là bản thân anh ấy còn hơn, không muốn Trầm Ngưng Tâm quỳ gối trước mặt đám người của tên họ Ngô chịu bị ông ta sỉ nhục!

“A!” Anh ấy bất lực giãy giụa mãnh liệt, cùng một lúc bị năm sáu người áp chế, khoảng cách sức mạnh rất lớn khiến anh ấy không cách nào nhúc nhích.

Ngô Tuyển không muốn nghe anh ấy la hét, yêu cầu khiến anh ấy ngậm miệng lại, cục tức giận không thể nuốt trôi được nghẹn lại trong cơ thể khiến mặt Thời Phong đỏ lên, gân xanh nổi đầy trên cổ. Cho dù không thể phát ra âm thanh, nhưng anh ấy như muốn nói rằng: “Họ Ngô kia, tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà ông...“. ngôn tình sủng

Mười cái tát, mười câu thú tội, Trầm Ngưng Tâm không dám nhẹ tay với chính mình, mỗi một cái tát đều dùng hết sức lực, bởi vì cô ta biết rằng chỉ có ngược đãi bản thân, mới có thể làm Ngô Tuyển hài lòng.

Hai má sưng đỏ, lệ nóng quanh tròng, cô ta cố gắng hết sức không để nước mắt rơi xuống.

“Ông chủ Ngô, tôi đã làm xong yêu cầu đầu tiên, để anh ấy đi đi.”

“Ném nó ra ngoài.” Không phải do Ngô Tuyển giữ lời, mà là ông ta thực sự không muốn nhìn thấy Thời Phong giống như một con chó điên sủa bậy ở đây.

Những người đó kéo Thời Phong đứng dậy và lôi anh ấy ra ngoài, lợi dụng lúc này, Thời Phong giãy dụa thoát khỏi bọn họ, điên cuồng lao vào đánh đấm. Giờ phút này, nỗi tức giận tích tụ trong lòng bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể trút bỏ được, từng cú đấm, từng cú đạp anh ấy đều dùng hết sức lực của mình như trút bỏ hết toàn bộ cơn tức giận chất chồng bấy lâu, người bị đánh may thì bị mất vài cái răng, nặng thì mắt nửa cái mạng.

Ngô Tuyển chỉ ở một bên lẳng lặng mà nhìn, như thể đang xem biểu diễn vây bắt mãnh thú.

Cho dù Thời Phong có lợi hại đến đâu, nhưng cũng không thể mãi vẫn luôn sừng sững không ngã được, ông ta có một trăm tên bảo vệ thân thủ lợi hại, ông ta không tin anh ấy vẫn luôn đánh lại được.

Nóng giận quá độ, tiêu hao năng lượng thể chất quá lớn, cộng với tâm lý bất ổn cực độ là những điều cấm kỵ của người tập võ, Thời Phong bị hai gậy sau lưng đánh ngã xuống đất chỉ nghe thấy một tiếng “bịch“.

Một lần nữa bị ngăn chặn, mồ hôi theo tóc rơi xuống, đôi mắt đỏ sọng trừng Ngô Tuyển.

Ngô Tuyển từ trên cao nhìn xuống mà nhìn anh ấy: “Thằng nhóc, mày đánh nhau giỏi đúng không? Được rồi, tao sẽ tìm người đến chơi với mày. Dẫn nó đến đấu trường...”

Sau khi đến đó, có lẽ Thời Phong sẽ không thể sống sót trở về, Trầm Ngưng Tâm quỳ gối bước tới chỗ Ngô Tuyển cầu xin: “Ông chủ Ngô, tôi đã đồng ý yêu cầu của ông, ông cũng đã hứa với tôi để anh ấy đi. Ông không thể nói mà không giữ lời được.”

“Bây giờ cô không có quyền thương lượng ra điều kiện với tôi, cút, đừng làm tôi tức giận.”

Trầm Ngưng Tâm không thể rời đi, nếu bây giờ cô ta đi rồi, Thời Phong thực sự sẽ xong đời.

“Các người mau nhổ đi, nhổ vào tôi đi… tôi cầu xin các người…” Đây chính là yêu cầu thứ hai của Ngô Tuyển, yêu cầu cô ta bị một ngàn nhân công của Thuỷ Vân Gian Mộ nhổ nước bọt vào, bị từng người một nhổ nước bọt.

Ngô Tuyển muốn làm nhục cô ta, xúc phạm cô ta, không những yêu cầu cô ta tự tát vào mặt mình trước mặt mọi người, xin lỗi ông ta, mà thậm chí còn muốn cô ta bị ngàn người chửi bới.

Ông ta có thể nâng cô ta lên cao bao nhiêu thì cũng có thể đạp cô ta xuống thấp bấy nhiêu, ông ta muốn để cho cô biết, cái mạng này của cô ta toàn bộ đều là của ông ta, ông ta muốn cô ta rực rỡ thì cô ta sẽ trở lên huy hoàng, ông ta muốn cô ta gục ngã thì cô ta cũng không thể đứng dậy.

Trước khi Thời Phong đến, Trầm Ngưng Tâm vẫn còn do dự chưa quyết định được, nhưng bây giờ cô ta vì một tên đàn ông đã dứt khoát đáp ứng hết những yêu cầu của ông ta, ghen tuông và lửa giận sẽ chỉ khiến Ngô Tuyển càng thêm căm ghét Thời Phong.

“Mau đem người đi.”

“Ông chủ Ngô, sao ông có thể như vậy?” Trầm Ngưng Tâm cực kỳ tuyệt vọng, cô ta đã làm hết tất cả mọi việc, vì cớ gì mà Ngô Tuyển lại không thể tha cho Thời Phong?

Ngô Tuyển bóp cổ cô ta: “Bởi vì cô làm cho ông đây khó chịu, ông cũng sẽ làm cô khó chịu.”

“Ông không được làm như vậy, nếu không… nếu không tôi sẽ… tố cáo hết những việc phi pháp của ông ngay ở đây!” Trầm Ngưng Tâm thực sự không còn cách nào khác chỉ có thể dùng hạ sách này, hy vọng có thể cứu sống Thời Phong.

Điều này không thể nghi ngờ chính là chạm vào vảy ngược của Ngô tuyển, người đàn bà này không chịu phục tùng ông ta cũng thôi đi, hiện giờ lại còn muốn ăn cháo đá bát hãm hại ông ta, ha ha, hay cho cái đồ lòng lang dạ sói này!

“Việc này phải xem cô có cơ hội làm thế không.”

“Các người muốn làm gì, các người muốn làm gì?” Hai gã bảo vệ trấn áp Trầm Ngưng Tâm từ phía sau, không rõ là muốn làm gì.

Trầm Ngưng Tâm hoảng loạn bất an, chính cô ta đã ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của ông ra, nhưng bây giờ Ngô Tuyển rõ ràng nói không giữ lời, con cáo già này hoàn toàn không có ý định buông tha cho cô ta, mà là muốn sỉ nhục cô ta trước rồi sau đó mới chiếm lấy cô ta, muốn hoàn toàn tiêu diệt lòng tự trọng của cô ta!

Thật vô sỉ, đê tiện!

Bất kỳ từ ngữ đáng khinh nào dùng cho loại người này đều không đủ để miêu tả hành vi đáng xấu hổ của ông ta. Cô thật sự rất hối hận vì đã làm liên luỵ đến Thời Phong. Trái tim của Trầm Ngưng Tâm tan nát, cô ta chỉ ước rằng mình có thể đến chỗ Thời Phong để chết thay anh ấy, chỉ như vậy cô ta mới không cảm thấy nợ anh.

“Này, tối nay ở đây làm gì vậy? Náo nhiệt thế?” Giọng nói đột nhiên phá vỡ sự đau thương ở đây, La Lượng ôm lấy An Dao nghênh ngang đi tới, nhìn thấy Thời Phong bị đánh tới thâm tím mặt mày cùng với Trầm Ngưng Tâm cực kỳ đáng thương, khoé miệng liền xuất hiện một nụ cười lạnh chế giễu: “Ông chủ Ngô, ông đang diễn cái vở kịch khổ tình gì thế?”

“Không phải chuyện của cậu, cậu chơi thế nào thì chơi thế đó đi, những chuyện khác không cần quan tâm, cái gì đừng hỏi thì tốt nhất đừng hỏi. Mau đưa bọn nó đi.”

“Đừng có gấp mà ông chủ Ngô, ông thừa biết bản thân tôi luôn thích xem chuyện náo nhiệt mà. Nói cho tôi biết, đây là chuyện gì vậy?”

“Cũng không có chuyện gì, công nhân của tôi mắc lỗi, tôi đang dạy dỗ lại công nhân của mình, tự dưng thằng nhóc này xen vào cản trở, tôi liền dạy luôn cả nó thôi.”

Những chuyện làm tổn thương đến tính mạng con người và làm nhục nhân phẩm của con người chỉ là những chuyện thường tình trong mắt những người như chúng, nói ra thật dễ dàng, cứ dễ như ăn bánh vậy.

La Lượng tất nhiên biết mọi chuyện không đơn giản như ông ta nói, về phần nguyên nhân cụ thể, hắn ta hoàn toàn không quan tâm, ngược lại cái tên Thời Phong này, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ngày ấy khi du lịch nhà vườn, Hạng Dã đã âm thầm gây khó dễ cho hắn ta, hắn ta đã điều tra ra được Hạng Dã này có mối quan hệ rất thân mật với Thời Phong và Bàng Phi, thiết nghĩ cái Hạng Dã đó gây khó dễ cho mình cũng là vì Bàng Phi.

Mấy ngày nay hắn ta buồn chán không còn chỗ nào để trút bỏ, hôm nay tới Thủy Vân Gian để được vui vẻ một chút, không ngờ rằng lại gặp phải món hời này đây.

Thời Phong là anh em của Bàng Phi, những món nợ trước đó của Bàng Phi, hôm nay đều tính trên người anh em của anh cũng hợp lý.

“Ông chủ Ngô, để tôi giúp ông dạy dỗ người này.”

An Dao ở bên cạnh không khỏi nhíu mày, Thời Phong rơi vào tay Ngô Tuyển có lẽ vẫn còn đường sống, nhưng ở trong tay La Lượng, thật sự không có cách nào sống sót.

Nỗi hận của La Lượng đối với Bàng Phi thật sự quá lớn, trước đây thường xuyên trút giận lên mình, khi nhớ lại những ngày trước đây bị hắn ta hành hạ mà An Dao không khỏi run rẩy toàn thân.

Dựa vào mối quan hệ của Thời Phong và Bàng Phi, hắn ta nhất định sẽ nghĩ ra một trăm cách để tra tấn anh ấy, không được rồi, không được để Thời Phong rơi vào tay của La Lượng.

“La Lượng, thả anh ấy ra, anh có em còn chưa đủ hay sao?”

La Lượng không hài lòng: “Cút ngay!”

Đối với An Dao mà nói, hắn ta không có chút kiên nhẫn nào, cô giống như một bao cát để trút giận, hoặc chỉ là một công cụ để chọc tức Bàng Phi.

Hắn ta không thể nhịn được khi thấy An Dao nói giúp cho bất kẻ nào có liên quan đến Bàng Phi, điều này dễ dàng trở thành mồi cho lửa giận trong hắn ta.

An Dao đi đến hắn ta trước mặt, ghé vào bên tai hắn ta nhỏ giọng nói thầm gì đó.

Mặt La Lượng tái mét, nhưng không thể che giấu sự tức giận đang bùng cháy trong đôi mắt sâu thẳm của hắn ta.

Lúc nãy An Dao nói với hắn ta rằng nếu không để cho Thời Phong đi, cô sẽ nói ra hết những chuyện hắn ta lạm dụng và đánh đập cô.

Thật sự không có cách nào khác, An Dao mới nghĩ tới việc dùng biện pháp này để cứu Thời Phong, cũng có thể hình dung được hoàn cảnh của cô sẽ tồi tệ thế nào khi trở về, không có gì phải sợ cả, ngay từ khi hạ quyết tâm, cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng đi chịu chết rồi. Sao còn có thể sợ cái khác nữa chứ!

La Lượng không tranh giành Thời Phong với Ngô Tuyển nữa, nhưng hắn ta cũng không có ý định rời đi như vậy, sao hắn ta có thể bỏ lỡ một vở kịch tuyệt vời như vậy chứ?

“Mau mang đi đi!”

“Buông cô ấy ra... Buông cô ấy ra...” Thời Phong không quan tâm đến sự sống chết của chính mình, trong mắt tràn đầy sự lo lắng cho an toàn của Trầm Ngưng Tâm, có thể nghĩ tới kết cục của cô ta sau khi bị đưa khỏi hội trường sẽ thảm khốc đến mức nào, bản thân anh thế nào cũng được nhưng không thể để tên khốn Ngô Tuyển kia làm tổn thương đến Trầm Ngưng Tâm, đây là tín niệm duy nhất trong trái tim anh.

Nhìn thấy Trầm Ngưng Tâm sắp bị đưa đi, Thời Phong chật vật tránh khỏi hai người đang giữ chặt tay mình và lao về phía Trầm Ngưng Tâm.

Ngô Tuyển thuận tay nhấc một chiếc ghế ngáng vào chân anh ấy, Thời Phong trở tay không kịp, cả người bị ngã trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.