Cả hai người vội lao vào, bỗng thấy Trầm Ngưng Tâm đang cầm một con dao làm bếp trên tay, trên lưỡi dao toàn máu là máu. Ngô Tuyển ngã vật ra trước mặt cô ta, đau đớn co giật lên từng cơn.
Ra tay làm tổn thương người khác vốn không phải là ý định ban đầu của cô ta, chỉ là do cô ta bị kinh sợ quá, mới không còn cách nào khác phải làm vậy, tinh thần hoảng loạn cùng đầu tóc rối bời, và quần áo xộc xệch của cô ta đã chứng minh điều đó.
Thời Phong chạy tới ôm chặt cô ta vào lòng, an ủi cô ta đừng sợ, còn Bàng Phi thì chạy tới kiểm tra vết thương, Ngô Tuyển chỉ bị thương ngoài da, không đến mức nghiêm trọng.
May thay, ông ta không bị nghiêm trọng lắm, nếu không chuyện đã tới nước này thì người bị thiệt chỉ có Trầm Ngưng Tâm mà thôi.
“Thời Phong, cậu mau đưa cô ấy rời đi đi.” Bây giờ rất không nên để Trầm Ngưng Tâm ở lại đây, điều này sẽ chỉ khiến cô ta càng thêm sợ hãi mà thôi.
Thời Phong đồng ý, tính dẫn Trầm Ngưng Tâm rời đi, nhưng thấy cô ta bần thần nhìn chằm chằm Ngô Tuyển, đôi tay gầy guộc bỗng có một sức lực kinh người, ghì chặt con dao trong tay chết cũng không chịu buông.
“Ngưng Tâm, em đừng sợ, bọn anh đến cứu em đây, mau bỏ dao xuống đi.”
“A...” Thời Phong không dám chạm vào cô ta, vừa động vào cô ta liền hét lên, lúc trước đây khi anh ấy ôm cô ta thì cô ta chưa bao giờ có phản ứng dữ dội như vậy, có lẽ là bởi vì cô ta đang rất hoảng sợ chưa kịp bình tĩnh trở lại.
Thời Phong tức giận, trút giận lên hết trên người Ngô Tuyển, cái tên chết tiệt này dám khiến Trầm Ngưng Tâm sợ hãi như vậy, đáng chết, thật đáng chết!
Một cú đá vào người Ngô Tuyển, cơ thể Ngô Tuyển lại văng ra một khoảng, cuối cùng đập vào chân bàn rồi dừng lại.
Thời Phong còn muốn chạy tới, nhưng lại bị Bàng Phi đã đưa tay ra ngăn anh lại: “Cậu đừng có đánh nữa, cẩn thận đánh chết người đấy.”
“Anh Bàng, anh đừng cản tôi, cho dù có phải ngồi tù đi chăng nữa, hôm nay tôi đây phải giết chết cái tên khốn nạn này.” Thời Phong cũng không nghĩ nhiều như Bàng Phi. Cần gì phải suy xét cái nọ rồi lại cái kia nhiều như vậy, chỉ cần dám động tới người phụ nữ của anh ấy, thật đúng là đáng chết!
Bàng Phi ấn anh ấy lên tường: “Nếu như cậu tin tưởng tôi, hãy mau chóng đưa cô ấy nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Cô ấy ở lại đây cũng không phải là việc tốt. Để phần còn lại cho tôi lo, hiểu không?”
Lời nói của Bằng Phi, Thời Phong hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng anh ấy không dám động đến Trầm Ngưng Tâm, chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ, cũng may Trầm Ngưng Tâm chỉ là không muốn buông con dao ra, vẫn nghe theo lời khuyên nhủ của Thời Phong, chậm rãi cùng anh ấy rời khỏi chỗ này.
Sắc mặt Ngô Tuyển tái mét, cả người co quắp nằm sõng soài dưới đất giống như bị đứt từng khúc, không thể nằm thẳng ra vì đau.
“Mày… bọn mày... bọn mày đợi đấy cho tao! Mày, và thằng kia nữa, chúng mày sẽ phải trả giá cho việc làm của ngày hôm nay.”
Bàng Phi không muốn làm lớn chuyện: “Tôi khuyên ông đừng nên chuyện bé xé ra to, điều đó không có lợi gì cho tất cả chúng ta đâu. Ông có bộ dáng như bây giờ cũng là ông do tự mình chuốc lấy, đừng đổ lỗi cho người khác.”
“Con mẹ mày, mày nghĩ mày là ai mà dám ở chỗ này buông lời dạy dỗ tao chứ? Tao nói cho mày biết, mày, mày cùng với người anh em kia của mày, tao sẽ không buông tha cho chúng mày đâu. Tao không chỉ muốn bọn mày phải trả giá cho hành vi ngày hôm nay, tao còn muốn con ả thối tha Trầm Ngưng Tâm phải trả giá cho hành động của nó…”
“Con mẹ nó, lại dám dùng dao đâm tao, tiện nhân, đúng là một con tiện nhân!”
“Tao sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, cho cô ta vĩnh viễn không còn mặt mũi mà quay trở về!”
Bàng Phi cau mày: “Anh đường đường là một ông chủ lớn lại đi làm khó một cô gái, đến mức này sao?”
“Mày cút mẹ mày đi, đừng có ở đây giảng đạo lý với tao, lúc ông đây bắt dầu lăn lộn mày còn chưa biết tự mặc quần áo đâu, vẫn còn đang tè dầm đấy. Chuyện ngày hôm nay, tao sẽ nhớ kỹ, chúng mày không thoát đâu!”
Ngô Tuyển vừa chửi bới vừa hùng hổ đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua Bàng Phi, một bàn tay nặng nề đặt lên vai ông ta: “Thật sự không thể thương lượng sao?”
“Thương lượng cái...” Ngô Tuyển vẫn tỏ thái độ không chịu hợp tác, không những không chịu cho Bàng Phí một con đường để thương lượng, mà còn liên tục nói ra những lời thô tục, tất cả mọi lời khó nghe đều nói ra khiến anh khó chịu, người như vậy mà lại là ông chủ lớn ở đằng sau của Thủy Vân Gian. Thật sự là làm người khác khó có thể hiểu được.
Bàng Phi đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, nhưng bên kia lại nhất quyết không biết điều, nếu đã như vậy thì anh cũng không cần nhịn nữa.
Ngô Tuyển cứ một câu lại một câu “con mẹ mày”, cực kỳ vô văn hoá, Bàng Phi một tay túm lấy vai ông ta, dùng chân móc chân của ông ta, chuẩn bị đánh ngã ông ta. Không ngờ, Ngô Tuyển lại sớm có phòng bị, túm lấy quần áo của Bàng Phi, xoay một trăm tám mươi độ, cùng với Bàng Phi lao vào nhau.
Thảo nào tên khốn này lại tràn đầy tự tin, hóa ra không chỉ ở trên màn ảnh, mà ở bên ngoài chính bản thân ông ta cũng có năng lực.
Bằng Phi không thể một phát hạ gục được ông ta, đó chỉ là do bất cẩn, sau đó anh liền tận lực xử lý ông ta, Ngô Tuyển hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.
Máu từ vết thương không ngừng rỉ ra, lại bị Bàng Phi liên tục đá mấy phát vào người ông ta, Ngô Tuyển cực kỳ tức giận: “Tao phải giết hết bọn mày, tao phải giết hết bọn mày...”
Bàng Phi tự tin và điềm tĩnh, phân tích ưu nhược điểm của vấn đề: “Tôi vẫn nói như vậy, chuyện này là ông tự chuốc lấy, lỗi là của ông, hành vi của Trầm Ngưng Tâm là phòng vệ chính đáng, không được coi là phạm pháp. Còn về chuyện người anh em của tôi đã đá ông chúng ta có thể thương lượng, còn nếu ông vẫn giữ thái độ không hợp tác thì Bàng Phi tôi sẵn sàng ở lại chơi với ông đến cùng!”
Nói xong, anh không thèm quan tâm thái độ của Ngô Tuyển là gì mà xoay rời đi.
Theo trực giác, anh biết chuyện này không dễ giải quyết được, vì vậy anh đành bảo Thời Phong đưa Trầm Ngưng Tâm rời khỏi Dung Thành, đi ra ngoài ẩn náu một thời gian, sau đó quay lại khi tên họ Ngô này biết điều một chút.
Trở về xe ô tô, Bàng Phi nhìn Trầm Ngưng Tâm.
Cô ta vẫn cầm con dao trên tay, vẻ mặt chưa hết hoảng hốt.
Thời Phong nói rằng anh ấy đã thử hết tất cả những cách mà anh ấy có thể nghĩ ra rồi, nhưng tất cả đều vô ích.
“Có lẽ nỗi sợ do sự việc đó gây ra đối với cô ấy quá nghiêm trọng. Hãy cho cô ấy một chút thời gian, tôi nghĩ tên họ Ngô kia sẽ truy cứu sự việc này đến cùng. Cậu mau đưa Trầm Ngưng Tâm rời khỏi Dung Thành rồi tìm nơi trốn đi.”
Nghe xong những lời này, Trầm Ngưng Tâm đột nhiên phản ứng dữ dội, con dao trong tay rơi xuống váy, liên tục lắc đầu: “Không, tôi không muốn rời đi, tôi không muốn rời đi...”
Cả Bàng Phi và Thời Phong đều bối rối không biết nên làm thế nào, ở đây còn có Ngô Tuyển, người khiến cô ta sợ hãi nhất, đưa cô ta đi là để giúp cô ta, làm sao cô ta có thể không chịu rời đi vào lúc này?
“Cô Trầm, nếu cô không rời đi, Ngô Tuyển rất có thể sẽ truy cứu chuyện này đến cùng. Tôi đây là đang nghĩ cho sự an toàn của cô.”
Thời Phong cũng thuyết phục theo.
Trầm Ngưng Tâm bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của Bàng Phi, nếu rời khỏi đây thì chẳng phải cô ta sẽ không bao giờ gặp lại Bàng Phi nữa sao?
Cô sợ Ngô Tuyển là thật, vô cùng sợ ông ta, nhưng so với việc bắt buộc phải rời xa Bàng Phi, sự sợ hãi Ngô Tuyển dường như chẳng là gì cả.
“Hãy đến Dung Thành, nơi đó rất đẹp, cô nên nghỉ ngơi trước khi rời đi. Tôi sẽ đặt vé ngày mai cho cô, được không?”
Không có ai đáp lời.
Bàng Phi lại nhìn, Trầm Ngưng Tâm cúi gằm mặt, Thời Phong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh không biết tại sao, đang yên đang lành tự dưng Thời Phong cũng dở chứng là sao.
“Này, vừa rồi cậu có nghe tôi nói gì không đấy?”
Thời Phong nghe thấy, anh ấy nghe thấy tất cả, anh ấy không lên tiếng bởi vì anh ấy thấy rằng ánh mắt khi nãy của Trầm Ngưng Tâm nói lên rằng cô ta rất không nỡ rời xa Bàng Phi.
Trầm Ngưng Tâm thích Bàng Phi, anh ấy luôn biết điều đó, nhưng anh ấy luôn nghĩ rằng chỉ cần anh ấy thật nỗ lực, anh ấy sẽ có cơ hội có thể bước vào trái tim của Trầm Ngưng Tâm, nhưng bây giờ anh ấy hiểu rằng cho dù anh ấy có làm gì, anh ấy cũng không thể thay thế vị trí của Bàng Phi trong trái tim của Trầm Ngưng Tâm.
Tâm tình tất nhiên sẽ trở nên không tốt nhưng sự mất mát này sẽ không kéo dài mãi.
Người mà Trầm Ngưng Tâm thích là Bàng Phi, là người anh em của anh ấy, điều này chứng minh rằng anh em của anh ấy rất ưu tú, có một người anh em ưu tú như vậy, Thời Phong liền cảm thấy tự hào và kiêu ngạo.
“Ngưng Tâm không đi cũng phải đi, cùng lắm là đấu đến cùng với tên họ Ngô kia thôi.” Bàng Phi tất nhiên không đồng ý những chuyện này, bằng lòng làm hộ hoa sứ giả của Trầm Ngưng Tâm, cho dù cô ta thích cũng được mà không thích cũng thế thôi, anh vẫn sẽ làm theo ý của mình.
Bàng Phi chỉ đang đưa những giải pháp để giải quyết vấn đề này, việc cụ thể làm thế nào thì phụ thuộc vào sự lựa chọn của Thời Phong và Trầm Ngưng Tâm, nếu họ đã không muốn rời đi thì anh cũng không thể nói thêm gì nữa.
Theo như cách nói chuyện của Thời Phong thì cùng lắm là đấu đến cùng với tên họ Ngô kia thôi, ai thắng ai thua thì chưa biết được.
Trước tiên là phải đi đón Lâm Tĩnh Chi đã, sau đó bốn người bọn họ cùng nhau trở về chỗ ở trước đây của Lâm Tĩnh Chi.
Trầm Ngưng Tâm vì bị kinh hãi quá mức, Lâm Tĩnh Chi đành giúp cô ta tắm và thư giãn, Bàng Phi thì thảo luận biện pháp giải quyết vấn đề cùng với Thời Phong ngoài phòng khách.
Tục ngữ có câu, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Bàng Phi khá là bình tĩnh, họ chờ xem tên họ Ngô kia xuất chiêu thế nào thì tiếp chiêu như thế.
“Mấy ngày nay đừng đến công ty, ở lại với cô ấy đi.”
Sau khi Lâm Tĩnh Chi tắm cho Trầm Ngưng Tâm xong liền đưa cô ta đi nghỉ ngơi, ngày thường cô ta là một người rất hoạt bát, bây giờ lại trở nên nhút nhát, thật khiến người ta cảm thấy xót xa.
“Trên người cô ta có rất nhiều vết bầm. Khi quay về, tôi sẽ mua vài loại thuốc sát trùng và dầu nóng, giúp cô ấy thoa lên vết thương. Ngoài ra tôi sẽ mua thêm đồ ăn thức uống. Mấy ngày này, hãy cho cô ấy ăn thanh đạm thôi, tránh đồ ăn cay và đồ lạnh. Và lúc ngủ cũng phải chú ý nữa, cố gắng đừng để cô ấy nằm gối quá cao.” Lâm Tĩnh Chi dặn dò Thời Phong rất tỉ mỉ, Thời Phong đều đã ghi nhớ nằm lòng những lời cô ấy dặn.
“Chúng ta đi thôi” Trầm Ngưng Tâm cần phải được tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, Bàng Phi ở đây cũng không giúp được gì, ở đây có Thời Phong ở lại chăm sóc là tốt rồi.
Bàng Phi bước ra khỏi nhà, cau mày nói: “Mấy ngày nay chị nên qua đây nhiều hơn để giúp Thời Phong. Tôi sợ một mình cậu ấy không lo hết được.”
“Tất nhiên rồi.” Lâm Tĩnh Chi lo lắng nhìn anh: “Hay là cậu bỏ chuyện của La Lượng qua một bên đi, một mình cậu, tôi lo lắm.”
“Chuyện này chị đừng lo lắng, tôi tự giải quyết được. Muốn bắt được con cáo, trước tiên tôi phải đào bẫy. Những chuyện thế này tự tôi có thể giải quyết được.”
Đêm hôm đó, Thời Phong đột nhiên gọi điện rồi nói rằng Trầm Ngưng Tâm đã mất tích, trước đó cô ta đã nghe một cuộc điện thoại, sau đó liền nhốt mình trong phòng không hề nói chuyện hay ăn uống gì cả.
Thời Phong vừa đi vệ sinh xong thì không thấy cô ta đâu, anh ấy đã tìm cả cái khu này rồi.
“Đừng hoảng, trước tiên hãy đến phòng giám sát hỏi họ kiểm tra xem cô ta đã đi đâu, tôi và Tịnh Chi sẽ đến ngay.”
Trên đường đến đó, Bàng Phi nhận được điện thoại của Thời Phong, nói rằng anh ấy ở phòng giám sát đã phát hiện Trầm Ngưng Tâm đang đi đến Thuỷ Vân Gian: “Anh Bàng, các anh trực tiếp đến Thuỷ Vân Gian luôn đi, chúng ta gặp nhau ở đấy.”
Hai bên đồng thời khởi hành, nháy mắt thấy càng lúc gần tới nơi, anh ấy liền xông vào Thuỷ Vân Gian trước.
Ai dám ngăn cản anh ấy thì anh ấy liền đánh, một đường tiến vào, anh ấy đã đánh ngã không ít người, đồng thời cũng bị đám bảo vệ ở đó vây bắt lại.
Trong hội trường, Ngô Tuyển ngồi vắt chân trên ghế bành, trên miệng còn phì phèo một điếu xì gà.
Còn Trầm Ngưng Tâm thì cúi đầu quỳ trước mặt ông ta.