Căn phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ, Mạc Hi đứng bên Đường Lãnh Nam cũng vô cùng không tin vào mắt mình, người
trước mắt chính là Đường Tố mọi người hay nhắc đến, khí thế thật sự rất
cao quý, khuôn mặt cũng giống một chín một mười với hoàng đế.
-Lãnh Nam…
Đường Tô cất tiếng nói đánh tan sự căng thẳng trong phòng, lúc nãy nghe trưởng làng báo lại có người lạ xin nghỉ nhờ, nghi ngờ có thể có gì đó
bất trắc liền nói với huynh đi xem thử, ai dè bao năm nay, cuối cùng
cũng gặp lại được đệ đệ năm xưa của mình, tâm tình liền khẩn trương.
-Huynh… Huynh chưa chết?
Đường Lãnh Nam nhíu mày, có vẻ vẫn còn không tin sự việc đang diễn ra,
chính mắt anh nhìn thấy Đường Tô rơi xuống vực một cách bất lực, nhưng
bây giờ, huynh ấy lại đường hoàng đứng trước mặt anh, đúng là khó có thể chấp nhận được.
-Đông Liên sao rồi?
Đường Tô không trả lời câu hỏi của Đường Lãnh Nam, bước lại gần phía
Đông Liên, nhẹ nhàng nắm lấy tay tỷ như sợ làm mạnh quá, cơ thể sẽ bị
tan biến mất.
-Tỷ ấy không sao rồi. Ta đã băng bó lại cho tỷ ấy, chút nữa sẽ tỉnh lại thôi.
Mạc Hi một bên đánh giá khuôn mặt của Đường Tô, một bên thì báo cáo
tình trạng của Đông Liên. Đường Tô đặt tay Đông Liên xuống, chính góc
mền lại ngay ngắn, mới tiến lại ghế ngồi, ánh mắt chăm chú nhìn Mạc Hi
làm cô khẽ thở dài, đúng là sự ôn nhu lúc nãy chỉ dành cho tỷ tỷ, còn
với người khác chính là bộ dạng đầy áp bức.
-Đây là?
-Nàng là Mạc Hi, nương tử của đệ.
Đường Lãnh Nam lúc này cũng ngồi xuống đối diện Đường Tô, nhấp một ngụm trà, ý thức bây giờ đã tiếp nhận được việc huynh còn sống, thậm chí lại sống rất tốt.
-Thì ra là đã lập thê. Ta phải chúc mừng đệ rồi.
-Vì sao lại không trở về?
Đường Lãnh Nam bỏ ngoài tai câu nói châm chọc của Đường Tô, vô thẳng
vào vấn đề làm cho huynh trầm mặt xuống, vì sao lại không quay về, vì
sao không khôi phục vị trí thái tử, vì sao bỏ lại mọi người, sống một
cuộc sống dân giả.
-Ta cùng mẫu thân đã nợ Đường Khắc Ân cùng Vương quý phi quá nhiều
chuyện, cho đệ ấy vị trí thái tử kia, coi như bù đắp lại tổn hại những
năm trước. Đường Khắc Ân đã nhiều lần sai thị vệ dò xét xung quanh, ta
cũng vì được dân làng ở đây bảo vệ nên mới tránh được. Những ngày nay đã không còn, ta cũng yên tâm đôi chút, cuối cùng lại gặp phải chuyện này…
-Vậy chàng để cho Đường Khắc Ân đó chiếm hữu ta?
Đông Liên tỉnh dậy đã lâu, đập vào mắt hình ảnh của Đường Tô thì không
kìm được lòng nhưng khi nghe câu nói từ chính chủ phát ra, lòng bỗng
chốc run lên đầy tức giận. Huynh nhẹ nhàng đi đến bên giường, bàn tay
muốn vuốt ve khuôn mặt của người trong lòng mình nhưng liền bị né tránh.
-Chàng trả lời ta đi. Chàng bỏ vị trí thái tử, ta có thể hiểu, nhưng đến ta, chàng cũng không quan tâm?
Không quan tâm? Sao lại không quan tâm được chứ. Đêm nào, Đường Tô cũng nhìn về phía Đông quốc, trong đầu đều là hình ảnh của Đông Liên, từ
giọng nói, tiếng cười đều khắc sâu trong tâm, nhưng nếu huynh đi tìm tỷ, nhất định sẽ là mối nguy hiểm cho cả hai, huynh không muốn người mình
yêu rơi vào vòng vây của đấu đá.
-Huynh có biết vì sao chúng ta rơi xuống không?
Tây Nguyệt im lặng đã không chịu nổi mà lên tiếng, nhìn qua thôi cũng
biết ai mới là người có khí thế thay hoàng thượng trị vì nhất, tên Đường Khắc Ân kia, chả bằng một gốc người của Đường Tô.
-Đường Khắc Ân ép cưới Đông Liên tỷ tỷ, nhưng vì bị từ chối mà dồn
chúng ta đến đường cùng. Bây giờ, hắn còn đang muốn soán ngôi, hoàng đế
đang cận kề nguy hiểm, vậy mà huynh còn ở đây vì tên đó mà nhân nhượng
ư?
Nhẹ nhàng ôm Đông Liên vào lòng, Đường Tô lúc này quanh người phát ra
toàn là sát khí, chỉ nghĩ Đường Khắc Ân sau khi có vị trí thái tử liền
an phận nhưng không ngờ, dám động đến những người huynh yêu thương, liền giết không tha.
-Sáng mai, vết thương của Liên Liên đỡ hơn, chúng ta sẽ quay về.
Một lời nói chắc nịch vang lên từ Đường Tô làm mọi người phấn chấn,
Đường Lãnh Nam gật đầu, tâm tình tốt lên không ít, sau đó kéo tất cả ra
ngoài, tạo không gian riêng cho hai người.
Tây Linh Nguyệt chán nản đi xung quanh ngôi làng, Mạc Hi với Đường Lãnh Nam đi thăm dò tình hình, Mạc Lãnh thì phụ giúp dân làng, chỉ có mình
nàng là vẫn không có việc gì làm, thở dài mấy lần cũng không nhớ rõ, ánh mắt liền thu vào hình ảnh của một vật tròn tròn nho nhỏ trắng tinh đang vui vẻ chơi đùa mấy con gà kia.
Con vật cảm nhận được có người tới liền phòng bị, gầm gừ vài tiếng đe
dọa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời lên của Tây Linh Nguyệt thì
lạnh sống lưng, quyết định ba mươi sáu kế, tẩu là thượng sách. Chưa kịp
quay lưng bỏ chạy, phía sau đã có người nắm lấy cổ mình kéo lên, mò mò
mẩm mẩm đầy thích thú. Linh Nguyệt trước giờ thích nhất là những con vật nhỏ nhỏ trắng trắng như thế này, không tự chủ được đem tâm nguyện
truyền qua cho nó.
Hồ yêu cảm nhận được lời kêu gọi kia, không hiểu vì sao liền tự nguyện
kí kết ma thú với Linh Nguyệt làm nàng ngỡ ngàng, thật ra chỉ định đem
nó về nuôi làm thú cưng, ai dè lại bị lập ra một khế ước ràng buộc như
vậy. Nếu có mặt Mạc Hi ở đây, chắc chắn cô sẽ bĩu môi, lúc trước cũng
được Kim Kim tự động lập ra kí kết, sau này mới biết rằng, chỉ có những
thần thú mới có thể làm được việc này.
Linh Nguyệt vui vẻ ôm hồ yêu của mình về, sau khi lập khế ước, nó đã
tăng cấp bậc lên, không chỉ vậy đuôi còn mọc thêm hai cái, vẫn là nên
chạy về hỏi mọi người đây là loại ma thú gì. Bước vào phòng, thật may
mắn đều có đủ mặt, nàng đem thú cưng trong lòng mình ra, xin một lời
giải đáp.
-Hồ yêu!
Cả căn phòng rơi vào chấn động. Hồ yêu trước giờ luôn không thích kí
kết khế ước ma thú với con người, chúng tượng trưng cho sự quý tộc ở
thần thú, nhưng thật ra, trong người lại chứa độc tố cực mạnh, một vết
cắn cũng đủ gây ra giấc ngủ ngàn thu, còn máu thì lại có thể chữa được
bách bệnh.
Đường Lãnh Nam thấy hồ yêu trong truyền thuyết liền không tự chủ nắm
chặt cốc trà trong tay, cuối cùng nó cũng đã xuất hiện, hi vọng cuối
cùng của anh vẫn chưa bị dập tan, nhưng phải làm sao đây, Mạc Hi cô vẫn
là… còn quá nhỏ.
Kim Kim trong người của Mạc Hi bay ra ngoài, từ lúc rơi xuống nơi đây,
nó đã gặp được phượng hoàng nóng bỏng kia, bây giờ còn thấy được hồ yêu
cũng là một thần thú giống mình, không khỏi kích động. Hồ yêu nhìn thấy
Kim Kim liền nhảy xuống, vui đùa với nó và phượng hoàng. Bọn họ nhìn ba
thần thú đang chạy nhảy hí hửng ngoài kia, nhưng đâu biết rằng, thật ra
chúng đã quen nhau từ hàng ngàn thế kỉ, hi sinh rồi lại hồi sinh, vòng
lẩn quẩn đó lặp đi lặp lại, cuối cùng vẫn là gặp lại nhau.
-Chàng có để ý không, Mạc Hi thật sự rất giống.
-Đúng vậy, lúc đầu nhìn thấy, ta không khỏi không giật mình… Tốt nhất
vẫn là nên im lặng, nhưng ta vẫn muốn thấy bộ dạng lúc Mạc Hi phát hiện
ra việc…
-Chàng muốn phá hoại tình cảm của đệ đệ chàng sao. Ta vẫn là thấy Mạc
Hi không nên biết chuyện muội ấy chỉ là thay thế cho hình ảnh người
trước trong lòng Lãnh Nam, không thì muội ấy sẽ vô cùng đau lòng.,,
Mạc Hi thất thần đứng bên ngoài cánh cửa, cuộc nói chuyện của Đông Liên và Đường Tô thật không may đều bị cô nghe thấy, bây giờ cô mới biết,
Đường Lãnh Nam tướng mạo hoàn hảo, võ công vô song nhưng lại chấp nhận
lấy một thứ nữ bị người đời xa lánh, đối xử tồi tệ, chỉ vì dung mạo này, giống với người đó.
Dòng suy nghĩ còn chưa lưu loát liền bị tiếng la hét của Tây Linh
Nguyệt làm cho bừng tỉnh, Mạc Hi chạy nhanh về nơi phát ra tiếng động,
đã thấy trên tay Đường Lãnh Nam có vết cắn nhỏ, đôi môi đã tím lại, còn
Linh Nguyệt thì ôm chầm lấy hồ yêu, vẻ mặt không thể tin được. Trái tim
đã đau bây giờ còn nhói hơn, hồ yêu nọc độc cực mạnh, không có thuốc
chữa, nhưng nó đã kí kết khế ước ma thú, sẽ không có chuyện đi cắn bậy
như thế, vậy tại sao?
Lúc này, lòng mọi người như lửa đốt, nhất là Mạc Hi, sau khi bị hồ yêu
cắn, Lãnh Nam liền đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ cho mình cô ở lại
trong phòng, bây giờ còn đang khống chế độc lan truyền, nhưng tại sao
khuôn mặt kia càng lúc càng tái đi.
-Ta đi gọi Tô huynh.
Hành động chưa được thực hiện đã bị một bàn tay kéo lại, cả thân hình
phút chốc bị thảy lên giường, đôi môi liền bị xâm chiếm không thương
tiếc. Đường Lãnh Nam dùng chút ý chí còn lại của mình nói một câu xin
lỗi, lập tức giải thoát quần áo cả hai, ân ân ái ái.