-Đừng mà! Cầu chàng ngừng động, ta thật sự… không chịu nổi nữa.
Mạc Hi bị đè dưới thân nức nở lên tiếng không ngừng. Cô thầm rủa cái
tên ngựa đực đang bận làm việc phía trên mình kia, đã bảy hiệp rồi, anh
không thể cho cô nghỉ ngơi sao.
-Hi Hi! Nàng không muốn giải độc cho ta sao – Mỗi một chữ liền có từng
cú thúc mạnh vào người Mạc Hi – thân là thê tử, phải đồng cam cộng khổ
cùng tướng công của mình. Nàng không muốn, ta đây liền phạt nàng. – sau
đó là lật người cô lại, không báo trước đâm nhanh vào làm cô giật nảy
người lên, trong miệng toàn là tiếng rên rỉ không thôi làm anh càng hăng say muốn nuốt cô vào bụng, cho đến khi trời gần sáng mới tha bổng, ôm
cô thiếp đi từ lúc nào vào lòng.
-Cảm ơn nàng, Mạc Hi!
Ánh sang chiếu vào căn phòng, rọi lên những mảnh quần áo vương vãi khắp nơi, cuối cùng là hai con người đang say ngủ trên giường. Mạc Hi nheo
nheo mắt, lờ mờ tỉnh dậy, sau đó là từng đợt đau nhức ở hạ bộ truyền lên não, chất nhầy nhụa kia vẫn còn dính đầy phía dưới làm cô khóc không ra nước mắt, vậy là cô chính thức bị ăn không còn một cọng xương rồi.
Nhưng khi nhìn lại khuôn mặt hồng hào của người kế bên thì liền thở phào một cái, phiêu hồn tán kia, rốt cuộc cũng giải được rồi.
Hôm qua, lúc anh đè cô xuống giường, chút lí trí còn lại cũng đã không
còn, không có khúc dạo đầu, cứ thế mà đâm vào trong làm cô đau đớn,
nhưng liền đó cảm nhận từng dòng nước ấm áp bao quanh cả hai, linh lực
đang chạy loạn trong người anh cũng dần ổn định, những chất độc theo đó
bốc hơi tạo thành những tầng khí đen thoát ra ngoài. Cô cũng vì thế đã
tăng thể lực lên không ít, nhưng vẫn là không thể đột phá linh lực vàng. Tới khi mọi việc hoàn thành, cô mới lờ mờ biết được, lúc nãy là hành
động song tu, âm dương dung hòa, phiêu hồn tán từ đó cũng được giải.
Nhưng cứ một canh giờ sau, Mạc Hi lại bị Đường Lãnh Nam quần trên
giường với cái lí do độc đang phát tán trên người, tiếp tục song tu làm
cô bị ăn hết lần này đến lần khác. Bây giờ, hai chân không còn sức lực
để đi lại, để mặc cho người nào đó bưng mình đi tắm. Cô suy nghĩ một
chút, sau đó quay lại nhìn anh đang nhắm mắt yên tĩnh trong bồn nước.
-Vậy là chàng đã biết cách giải độc từ lâu?
Đường Lãnh Nam cảm nhận vật nhỏ không còn trong lòng hơi nhíu mày, vươn tay kéo cô lại gần mình, không nói gì.
-Tại sao chàng không nói ta nghe?
Mạc Hi tiếp tục hỏi, giọng nói có chút uất ức, nếu biết sớm, có lẽ sẽ
tránh bị ăn sớm như vậy. Đường Lãnh Nam mở mắt ra nhìn cô, có nên nói ý
nghĩ của cô hiện lên rõ trên mặt rồi không.
-Ta không phải không muốn nói cho nàng biết. Nàng còn quá nhỏ, ta sợ sẽ làm cho tâm nàng hốt hoảng, nhưng là không ngờ rằng con hồ yêu kia đem
độc vào người ta, nếu không kịp thời cứu chữa, chỉ sợ bây giờ nàng chỉ
có thể nói chuyện với xác chết.
Đường Lãnh Nam gác cằm lên đầu Mạc Hi, ngừng một chút rồi nói tiếp.
-Phiêu hồn tán là loại độc trước giờ không có thuốc giải nhưng không có nghĩa là không có cách giải. Sư phụ lúc trước đã từng nói với ta, dùng
độc của hồ yêu dung hòa với phiêu hồn tán, sau đó song tu cùng với người con gái có linh lực tím trở lên, chỉ là lúc đó ta không có hứng thú với nữ nhi nên luôn lấy độc trị độc. Lấy nàng, không phải vì để giải phiêu
hồn tán kia, lúc đó ta vẫn chưa biết nàng đạt linh lực tím, trong đầu
chỉ muốn trước khi ra đi, có thể lưu lại một nhóc tì cho nàng đỡ nhung
nhớ đến ta.
Mạc Hi nghe xong mặt liền đầy hắc tuyến, biến thái, siêu cấp biến thái, rõ ràng đã biết cô đạt tầng linh lực tím từ lâu mà vẫn giả ngây ngô,
còn cái gì mà lưu lại đứa bé chớ, cô vẫn còn chưa có đồng ý nha. Nhưng
nhìn cái khuôn mặt giả tạo đến tự nhiên của Đường Lãnh Nam làm cho người ta không muốn tin cũng phải tin.
-Chúng ta mau chuẩn bị thôi. Hôm nay đường đi sẽ vất vả lắm.
Đường Lãnh Nam bế Mạc Hi ra khỏi bồn nước, cẩn thận lau người cho cô
rồi giúp cô mặc y phục vào, tới khi bước ra ngoài đã thấy có ba cái đầu
đang cuối gầm xuống đất đầy hối lỗi. Kim Kim, Phượng hoàng và hồ yêu
nhìn nhau, liền lấy sự dễ thương của mình ra cá cược, dụi dụi người vào
chân cô và anh. Nhưng người mà bọn chúng sợ sẽ nổi cơn điên lên là Đường Lãnh Nam thì vẻ mặt lại phấn chấn, ánh mắt đầy tán thưởng nhưng liền bị sát khí của Mạc Hi tỷ tỷ đẩy lùi lại, một cước đá bay ba vật nhỏ đang
bám lấy chân mình ra xa, nếu không phải vì mấy đứa, cô cũng sẽ không bị
ăn sạch như vậy.
Hồ yêu bị dính chưởng liền quay qua trừng mắt nhìn phượng hoàng, chính
hắn hôm qua kêu nó phải giúp chủ nhân hắn giải phiêu hồn tán, nói gì chỉ cần một vết cắn là có thể, nhưng lại không hề nói đến việc song tu phía sau. Tới khi nó biết rõ sự việc, liền hận không thể đem cái tên phượng
hoàng, người người kính nể kia, lột sạch lông, sau đó mang hắn đến chỗ
Mạc Hi tạ lỗi.
Kim Kim cũng thế, nhìn chủ nhân mình từng bước đi vô cùng khó khăn liền đau lòng không thôi, sau đó cả nửa ngày trời cũng không thèm đếm xỉa
đến phượng hoàng làm hắn cười khổ. Chủ nhân ơi là chủ nhân, vì giúp
người mà ta phải chịu sự ghẻ lạnh từ Kim Kim đấy.
Mạc Hi cùng Đường Lãnh Nam sánh bước đi ra ngoài làng, phía trước đã có người chờ từ lâu. Đường Tô hôm nay một thân bạch y, bên hông là trường
kiếm được hoàng thượng ban cho, khuôn mặt nghiêm nghị không còn dáng vẻ
thư sinh như hôm qua nữa, đúng là rất ra dáng người làm việc lớn nha.
Tây Linh Nguyệt nhìn thấy hai người bước lại, không tự chủ mặt đỏ lên,
trong đầu liền vang lên những tiếng rên rỉ tối qua, trong lòng thầm thán phục Đường Lãnh Nam, có thể đè được Mạc Hi, rất bản lĩnh.
Mạc Lãnh nhếch môi, không biết nếu sau này Linh Nguyệt ở dưới thân mình sẽ như thế nào. Nếu Mạc Hi cùng nàng mà biết được ý nghĩ này của hắn,
chắc chắn sẽ chửi rủa loại đàn ông nghĩ bằng nửa thân dưới mất thôi.
Hắn đỡ nàng lên lưng đại bang, sau đó leo lên, còn cố tình áp sát vào,
tham lam hít mùi hương trên tóc. Mạc Hi cùng Đường Lãnh Nam cưỡi trên
lưng Kim Kim. Đường Tô bế Linh Nguyệt lên lưng phượng hoàng, chào tạm
biệt với người dân làng rồi cũng đi theo. Những ai thấy cảnh tưởng ba
thần thú đang bay trên trời kia cũng sẽ la lên, cái này quá nổi bật rồi.
Với tốc độ của thần thú, việc đi đến kinh thành chỉ trong vòng vài canh giờ, nhưng khi đi đến cửa thì liền bị lính bên dưới dùng tên ngăn lại.
-Các người bị mù không nhận ra ai hay sao?
Linh Nguyệt tức giận la lên làm bọn lính bên dưới nuốt nước miếng, sao
không nhận ra được chớ, nhưng hiện bây giờ, hoàng cung gần như đổi chủ,
không thể không nghe, nhưng người ở trên đầu, cũng không thể đắc tội
được nha. Rốt cuộc phải làm sao đây?
-Sao lại không nhận ra chứ. Tham kiến vương gia cùng vương phi. Hai
người đã trở lại rồi à, đúng lúc lắm, cùng tham dự yến tiệc đăng quang
của thái tử điện hạ đi.
Bên dưới, hàng ngàn lính chiến đi lại, giương cung tên lửa chuẩn bị bắn hạ sáu người bọn họ.
-Xàm ngôn! Phụ hoàng còn chưa băng hà, thái tử điện hạ sao có thể lên ngôi vua.
Đường Tô lúc này mới lên tiếng, làm kinh động biết bao nhiêu người ở
dưới. Giọng nói đó chính là thái tử điện hạ năm trước, ai cũng không thể quên, nhưng chẳng phải ngài đã chết rồi sao. Tại sao bây giờ lại xuất
hiện ở đây chứ.
Nhưng câu nói của huynh liền bị bỏ ngoài tai, bọn họ lúc này chỉ nghĩ
đến lập công trạng cho chính mình, liền không tiếc thủ đoạn bắn cung về
phía sáu người. Mạc Hi khinh bỉ nhìn xuống, lập tức điều động Kim Kim
cùng phượng hoàng tạo lửa thành vòng tròn lớn bao bọc đám binh lính đó
lại, nhưng tuyệt đối không làm tổn hại đến nhà dân. Những tên nhanh chân thoát ra được vòng lửa liền muốn chạy đi bẩm báo lại cho Đường Khắc Ân
thì không may chết thảm dưới tay Mạc Lãnh cùng Linh Nguyệt. Cuối cùng
một nửa bộ phận còn lại quỳ xuống xin hàng mới được tha bổng, tâm phục
khẩu phục, nguyện trung thành đi theo vương gia và vương phi tiến vào
hoàng cung.