Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 70: Chương 70: Nỗi khổ của nàng (1)




Tiểu nhị vẻ mặt kinh ngạc nói: “Phóng hỏa?”

Chưởng quầy nhăn mặt, dùng sức vỗ đầu tiểu nhị, buồn bực giận dữ hét: “Có đầu óc hay không! Phóng hỏa người còn có thể ở sao? Tùy tiện rống một tiếng châm lửa, người không phải đều đi hết!”

Tiểu nhị ăn đau ôm đầu, vẻ mặt bất tri bất giác giật mình, ngây ngốc nói: “Hình như đúng vậy.”

“Kia còn không mau đi!” Chưởng quầy vẻ mặt hung thần ác sát.

Tiểu nhị sợ hãi dùng sức gật đầu, cầm mồi lửa lên lầu, hét lớn: “Châm lửa, châm lửa, chạy mau cứu mạng a, thu thập này nọ chạy trối chết a, tiền thuê nhà không cần thanh toán, đi đừng trở lại!” (Chuối: anh tiểu nhị này =)) )

Chưởng quầy vẻ mặt hối hận nhìn tiểu nhị ngốc, thấp giọng ai oán nói: “Tiền thuê nhà lấy xong cũng có thể để họ chạy trối chết mà, ta như thế nào lại muớn một tên tiểu nhị ngu ngốc như vậy! Ai, quên đi quên đi, chỉ cần người đi là được!”

Vài tiếng thét chói tai, vài tiếng kêu rên, vài tiếng oán trời, người thành đàn đi khỏi khách sạn, nhưng lại không có một người đi nghiệm chứng có châm lửa hay không, cũng không biết là đầu bị dọa ngất hay là cố ý trốn tiền thuê nhà.

Nhìn bàn đổ trong đại đường, đập hư tám cái bàn, chưởng quầy vẻ mặt sầu khổ lắc đầu nói: “Đạp hư bao nhiêu thứ tốt a, đau lòng a! Đau lòng a!”

Mâu trung Tiêu Dao mang theo kinh ngạc lấy lại tinh thần, bộ dáng hỗn độn của những người đó vừa nãy tựa hồ còn trong đầu lặp đi lặp lại, Tiêu Dao bĩu môi, cười khổ nói:”

Tiểu nhị này đúng là tên ngu ngốc!”

Nghe vậy, Hoa Lạc Ly nhìn phía bàn bị hư hại trước mắt rồi nhìn tên tiểu nhị ngốc, cười phốc ra tiếng, hiển nhiên hắn cũng đồng ý lời Tiêu Dao nói.

Hỏa Diệu chớp chớp mắt to lóng lánh, tiến đến bên người Tiêu Dao, tò mò hỏi: “Sư đệ, vì sao chưởng quầy này cho dù bồi tiền cũng muốn đuổi khách đi để chúng ta ở?”

Giang Mạt Hàn hơi hơi nheo lại ánh mắt, nhìn về phía ngọc bích trong tay Tiêu Dao, phát ra tiếng nói: “Có lẽ là bởi vì bảo thạch này.”

Kiềm Hạt không khỏi nhíu mày, mâu trung hiện lên một tia nghi hoặc cùng mờ mịt, bảo thạch này giống như đã từng thấy qua, nếu như nhớ rõ đúng vậy, hẳn là Thủy Vô Khuyết đeo nghĩ đến nam nhân yêu nghiệt kia, mặt mày Kiềm Hạt càng ngày càng nhăn.

Lục Xà Nữ lấy bảo thạch từ trong tay Tiêu Dao ra, vẻ mặt vui mừng nói: “Chất lượng tốt nhất, hẳn là thực đáng giá.” Nàng là người khôn khéo, sớm cảm thấy bảo thạch này trừ bỏ bản thân nó có giá trị phi phàm, càng quý là lực lượng ở sau lưng nó, nàng nhíu mày nắm chặt ngọc bích trong tay, đối với chưởng quầy phao cái mị nhãn nói: “Có thứ này, hẳn là bắt ngươi làm cái gì, ngươi đều phải phục tùng đi?”

Chưởng quầy run run, thế nhưng đột nhiên quỳ xuống, ôm đầu nói: “Gặp lệnh bảo thạch màu lam, như gặp Thánh chủ, thuộc hạ cái gì đều cũng phục tùng.”

Trừ bỏ Hoa Lạc Ly, những người khác đều tò mò nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Dao, sắc mặt Tiêu Dao lộ vẻ xấu hổ.

Hoa Lạc Ly lại vào lúc này tiến lên ôm lấy Tiêu Dao, nhíu mày tán cười nói: “Tiểu Dao nhi, vận khí của ngươi thật đúng là hảo, cư nhiên nhặt được một cái bảo bối như vậy!”

“Nhặt được ?” Hỏa Diệu hồ nghi hỏi.

Hoa Lạc Ly nhíu mày cười nói: “Tiểu Dao nhi có vận khí đều không phải tốt lắm sao?” Nói xong, hắn nhíu mày nhìn nhìn tiêu vắt bên hông Tiêu Dao, ý tựa hồ bảo, người có thể được đến Nữ Oa Thạch, vận khí tốt cho dù đi ở trên đường cũng có thể nhặt được vật đáng giá đó cũng là điều tất nhiên .

Hỏa Diệu hiểu rõ phá lên cười, rất nhanh liền tin, ngược lại tiến đến trước mặt Tiêu Dao vẻ mặt ngạc nhiên, cười nói: “Sư đệ, ngươi vận khí thật tốt! Mạc danh kỳ diệu biến thành Thánh chủ gì đó!”

Tiêu Dao cười có chút cứng ngắc.

Giang Mạt Hàn hơi hơi nheo lại ánh mắt, mâu trung hiện lên một tia nửa tin nửa ngờ, hiển nhiên hắn không có dễ lừa như Hỏa Diệu, Hoa Lạc Ly rõ ràng đem ti mâu quang kia để ở trong mắt, bất quá Giang Mạt Hàn không nói gì thêm, Hoa Lạc Ly cũng lười đi để ý, mà là nghiền ngẫm vuốt tiểu phì miêu trong lòng, cảm thấy hiểu được tính cách này của Giang Mạt Hàn, chỉ sợ là khó đối phó nhất .

Tiêu Dao bĩu môi thân mình ngồi xổm xuống, đem chưởng quầy đang quỳ nâng dậy, chưởng quầy vẻ mặt thụ sủng nhược kinh.

“An bài phòng cho chúng ta đi.” Tiêu Dao thản nhiên nói.

Chưởng quầy liếc nhìn tiểu nhị ngốc một bên, liền thề, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục làm, liền cũng không hướng tiểu nhị phân phó, mà là chính mình tự dẫn đường cho đám người Tiêu Dao đi tới phòng chữ Thiên phòng, đám người Tiêu Dao cũng đánh mất tâm tư đi dạo, nên tiến vào phòng nghỉ ngơi.

Chưởng quầy thu thập sạch sẽ phòng, vì bọn họ an bài phòng tốt, thực thức thời ly khai, sau khi người Ngũ Độc Tán vào ở, ba người Hoa Lạc Ly, Hỏa Diệu, Giang Mạt Hàn thế nhưng lại đồng thời đi đến trước phòng Tiêu Dao.

“Tiểu Dao nhi, thân trụ địa phương xa lạ có phải sẽ sợ hãi hay không? Sư huynh ta cùng ngươi ngủ!” Hoa Lạc Ly khoác bộ dáng ân tình tươi cười, bộ dáng thực xấu.

Tiêu Dao lạnh lùng tà liếc mắt nhìn hắn một cái, vừa muốn nói chuyện, Hỏa Diệu lại một phen kéo Hoa Lạc Ly quấn quít lấy Tiêu Dao quy, hừ lạnh nói: “Sư đệ cũng không phải tiểu hài tử, không cần ngươi bồi!”

Khoé miệng Hoa Lạc Ly hơi hơi run rẩy một chút, tiểu Dao nhi mới bảy tuổi, chẳng lẽ không phải là tiểu hài tử sao? Lời nói trong lòng còn chưa đến miệng, chợt nghe thanh âm ngọt đến phát ngấy của Hỏa Diệu vang lên, “Sư đệ, ta đến địa phương xa lạ sẽ sợ hãi, sẽ ngủ không yên, ngươi theo giúp ta ngủ đi!”

Sắc mặt Hoa Lạc Ly đột nhiên đen lại, gợi lên cười lạnh chút âm trầm, một phen kéo Hỏa Diệu đi ra: “Ta cùng ngươi ngủ!”

Giang Mạt Hàn hơi hơi nheo lại ánh mắt, nghĩ sau khi Hoa Lạc Ly đem Hỏa Diệu tha đi, chính mình cùng Tiêu đệ có thể một mình nói chuyện, lại không nghĩ rằng Hoa Lạc Ly khi đi qua người Giang Mạt Hàn, tay kia thì ôm lấy Giang Mạt Hàn, tà ác nói: “Ngươi trên danh nghĩa là đại sư huynh, theo lý cũng nên bồi bồi Hỏa sư đệ không phải sao?”

“Ta…” Giang Mạt Hàn còn không kịp cự tuyệt, cũng đã bị mạnh mẽ đem đi ra ngoài.

Tiêu Dao nhìn bộ dáng ba người rời đi, khóe miệng gợi nụ cười như có như không, nhưng là ánh mắt trong lúc đó lại giống như chất chứa nhiều tâm sự, đây là do từ khi biết chính mình có nội lự, liền lưu lại tâm sự.



Sắc trời dần dần tối, Tiêu Dao cuối cùng vẫn là quyết định chính mình một người tiến đến nơi đó của Thủy Vô Khuyết.

“Chưởng quầy.” Tiêu Dao gõ cửa phòng chưởng quầy.

Vừa nghe thanh âm ngoài phòng, là đứa nhỏ cầm trong tay lệnh bảo thạch màu lam kia chưởng quầy bay nhanh đứng dậy mở cửa, “Tiểu công tử, không biết có chuyện gì phân phó?”

Tiêu Dao cười nhẹ nói: “Mang ta đi đến nơi đó của Thủy Vô Khuyết.”

Chưởng quầy đã sớm nhận được mặt trên thông tri, nếu là có người cầm trong tay lệnh bảo thạch màu lam ở trọ, nhất định phải mang tới tham kiến Thánh chủ.

“Tiểu công tử mời theo thuộc hạ.”

Tiêu Dao khẽ gật đầu, vừa muốn đuổi kịp, lại bị một người từ sau lưng giữ chặt, Tiêu Dao kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt tươi cười yêu nghiệt của Hoa Lạc Ly, “Tiểu Dao nhi, ngươi muốn đi đâu?”

Tiêu Dao hơi hơi cười khổ, người khó đuổi nhất quả nhiên hay là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.