Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt

Chương 71: Chương 71: Nỗi khổ của nàng (2)




“Hai vị công tử, công tử nhà ta cho mời.” Truyền lời là Cầm nhi, nàng vẫn như cũ nói chuyện rất lạnh, nhưng là thái độ tựa hồ có chút chuyển biến, thế nhưng tôn xưng Tiêu Dao là công tử, có lẽ là bởi vì đứa nhỏ này đã không làm cho công tử thất vọng, cũng không có đi không về, cho nên trong lòng Cầm nhi đối đứa nhỏ này cũng trở nên tôn kính.

Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, chuyển mâu nhìn về phía Tranh đứng bên người Cầm nhi vẫn vụng trộm nhìn lén mình, Tranh là lúc nãy đến pha trà cho Hoa Lạc Ly cùng Tiêu Dao, nhưng là sau khi ánh mắt nhìn thấy Hoa Lạc Ly thì chưa bao giờ dời đi nơi khác.

Hoa Lạc Ly đứng dậy muốn đi theo Tiêu Dao tiến đến gặp Thủy Vô Khuyết, lại phát hiện Tranh thế nhưng lại cũng đi theo, ánh mắt còn gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, hắn cuối cùng mở miệng, tà cười hỏi: “Ta xem đẹp sao?”

Sắc mặt Tranh nháy mắt liền đỏ, thiếu niên này bộ dạng thật là đẹp mắt, thanh âm cũng thật dễ nghe, nàng gục đầu xuống, lộ vẻ thẹn thùng, gật gật đầu, thanh âm ngọt như mật nói: “Đẹp mắt.”

Tiêu Dao gặp Hoa Lạc Ly dừng lại, cũng dừng lại nhìn lại, nghe thấy Tranh trả lời, nàng hơi hơi bĩu môi, tuy rằng biết Hoa Lạc Ly thật đẹp, nhưng là Tranh nói trắng ra như vậy, trong lòng cảm thấy là lạ.

Hoa Lạc nhìn thấy động tác bĩu môi của Tiêu Dao, hơi hơi tà câu khóe miệng, ngược lại một phen kéo Tiêu Dao qua, cười hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, hắn đẹp mắt sao?”

Trước khi làm việc này bớt của Tiêu Dao đã trở về trên mặt, Tranh nhìn bớt trên mặt Tiêu Dao, hừ lạnh nói:” Người quái dị này xấu mốn chết!”

Tiêu Dao tức giận đẩy Hoa Lạc Ly ra, hắn biết rõ Tranh xem chính mình không vừa mắt, lúc trước chính mình đã vô tình nói cho Hoa Lạc Ly chuyện của Thủy Vô Khuyết, tự nhiên cũng đem Cầm Kỳ Thư Họa giới thiệu.

Hoa Lạc Ly hạ thấp người xuống, nhìn kỹ tức giận trên hkuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao, tay nhéo nhéo hai má Tiêu Dao, cười khẽ đối với Tranh nói: “Ở trong mắt ngươi hắn là người quái dị, nhưng đối với ta là người tốt đẹp dễ nhìn nhất trên thế giới này, khuôn mặt đẹp hơn ta, cho nên nói hắn xấu, ở lòng ta nữ nhân khác là vô cùng xấu xí, ta không thích cùng xú nữ nhân nói chuyện, cũng không thích bị làm thành ngọc bội cho ngươi nhìn xem…” Hoa Lạc Ly nheo lại con ngươi, mâu trung bắn ra tia lạnh như băng hàn khí, cười lạnh nói: “Nếu là lại nhìn ta, ta đem tròng mắt ngươi đào ra!”

Tranh không tự chủ được run rẩy một chút, mâu quang thiếu niên lạnh như băng mang theo nồng đậm sát khí cùng miệt thị, trình độ làm cho người ta sợ hãi càng hơn công tử, đây là lần đầu tiên trừ bỏ công tử, có người làm Tranh cảm thấy sợ hãi.

Lúc trước cho dù công tử muốn cắt đầu lưỡi mình, chính mình cũng không run rẩy cùng sợ hãi như vậy. Vì sao? Vì sao thiếu niên bộ dạng đẹp mặt này, đã có quyết đoán cùng sát khí như vậy? Tranh đáy lòng không hiểu sao lại mong đợi, không biết sau khi hắn lớn lên sẽ có bộ dáng gì? Càng là có chút hy vọng xa vời về sau có thể đi theo bên người hắn, ngay cả là giống như Cầm nhi đi theo công tử lẳng lặng bồi ở bên người hắn.

Đang thời điểm lúc Tranh ngẩn người, Hoa Lạc Ly đã sớm ôm lấy Tiêu Dao ly khai.

Tiêu Dao bị Hoa Lạc Ly ôm lấy, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, suy nghĩ còn dừng lại ở lời nói hắn nói với Tranh, sau một hồi, hơi hơi nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không phải nói ngươi thích cùng xấu nữ nhân nói chuyện sao? Vì sao vừa mới còn nói ghét nhất cùng xú nữ nhân nói chuyện?”

Hoa Lạc Ly yêu nghiệt cười, nhíu mày nói: “Ngươi cảm thấy Tranh có xấu sao?”

Tiêu Dao lắc đầu nói: “Nàng bộ dạng thực ngọt.”

Hoa Lạc Ly tà mị cười nói: “Nàng bộ dáng tuy rằng ngọt, nhưng là nàng nói ngươi xấu, nàng tâm chính là xấu, ta nói ta thích cùng người xấu nói chuyện, nhưng là theo như lời nói của ta xấu không chỉ là bề ngoài xấu xí. Lời của ta ý là nói người bề ngoài xấu xí nhưng tâm địa thiện lương, những người đó bởi vì bộ dáng xấu, cho nên bọn họ hiểu được tôn trọng người thế nào, hiểu được việc không trông mặt mà bắt hình dong, lòng bọn họ thật đẹp. Còn nhớ rõ ta đã nói, ta chán ghét mỹ nữ nhân sao?”

Tiêu Dao khẽ gật đầu, mâu trung hiện lên một tia thưởng thức, theo như lời Hoa Lạc Ly thích tâm của mình, có lẽ là bởi vì chính mình xấu quá, cho nên chính mình xác thực biết đạo lý có thể không trông mặt mà bắt hình dong, nhưng là Hoa Lạc Ly bộ dạng yêu nghiệt như vậy, lại còn có thể ôm tâm tư này xem người, thật đúng là rất khó.

“Bởi vì nữ mỹ nhân, rất ít hiểu đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong, cho nên ta không thích cùng các nàng nói chuyện, nhiều người đẹp đều bởi vì bề ngoài vĩ đại mà đắc chí sẽ là cao ngạo, cùng các nàng nói chuyện mệt chết đi! Ta thích ngươi, là vì lòng ngươi thật đẹp, mặc kệ dung mạo ngươi có bớt, hay là khi mặc nữ trang thật đáng yêu như lúc ở Ngũ Độc đảo, ta đều thích ngươi, thật tình thích ngươi!” Hoa Lạc Ly tươi cười ấm áp giống như ánh mặt trời, lúc trước Tiêu Dao chưa bao giờ gặp qua trên mặt Hoa Lạc Ly xuất hiện nụ cười ấm áp như thế, lúc trước hắn tựa hồ cố ỷ bỏ đi sự ấm áp, mâu trung luôn lấy nụ cười tà mị yêu nghiệt kia bao trùm sự ấm áp, chính là lần này nó xuất hiện không hề có gì che giấu.

Nhìn Hoa Lạc Ly trước mắt khó có được ấm áp, nghe lời nói hắn chưa bao giờthật tình như thế, ngay cả chỉ có bảy tuổi, nhưng là Tiêu Dao cũng hiểu được lời nói này là thật tâm, cũng biết đây là Hoa Lạc Ly thổ lộ, nhưng là…

Tiêu Dao lặng lẽ nhìn về phía Cầm nhi một bên, hơi hơi nhíu mày, hắn vì sao trong trường hợp có nười khác lại nói lời này? Hiện tại chính mình là nam trang, mâu quang Cầm nhi biểu lộ ra kinh hách, nàng nhất định nghĩ đến chính mình cùng Hoa Lạc Ly có không bình thường quan hệ !

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao nháy mắt nổi giận, dùng sức vỗ ngực Hoa Lạc Ly, như là trừng phạt cố ý dùng khí lực rất lớn, hừ lạnh nói: “Cổn một bên đi, đừng ở chỗ này nói lời buồn nôn, sư đệ ta thừa nhận không nổi!” Vẻ mặt Tiêu Dao mang tia xin lỗi đối với Cầm nhi bên cạnh nói: “Ngượng ngùng, sư huynh ta chính là thích cùng ta hay nói giỡn, cho ngươi chê cười!”

Cầm nhi từ trong kinh hách lấy lại tinh thần, dần dần dịu đi bình tĩnh trở lại, đạm cười nói: “Không quan hệ, bất quá sư huynh đệ các ngươi trong lúc đó vui đùa thật sự là độc đáo.”

Tiêu Dao xấu hổ cười, gãi gãi đầu, ra vẻ khờ cả giận: “Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cho nên nói chuyện luôn không kiêng kị, muốn nói cái gì liền nói cái đó, nghĩ đùa giỡn cái gì liền đùa giỡn cái đó, thật sự là cho ngươi chê cười.”

Cầm nhi tỏ vẻ lý giải cười đạm gật gật đầu.

Tiêu Dao cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, phụ họa cười làm lành, ánh mắt lại buồn bực trừng mắt nhìn liếc Hoa Lạc Ly một cái, chính mình hiện tại ăn nói khép nép cười làm lành đều là do hắn làm hại!

Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, khóe miệng gợi lên một chút ý đồ thực hiện được cười xấu xa, tựa hồ là cố ý ở trước mặt Cầm nhi nói này nọ, muốn nhìn xem năng lực tiểu Dao nhi phản ứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.