Con mẹ nó, ngươi nói ngươi người nào không gây. Hết lần này tới lần khác đi gây Tĩnh Nhu nhà của chúng ta, là bảo bối của toàn bộ Lâm gia? Ngươi có phải chán sống hay không?
Ngươi dẫn người đi nện Lữ gia,
lão tử không chỉ không có ngăn cản, còn vỗ tay bảo hay. Ngươi nha, vì
sao phải đi gây Tĩnh Nhu nha đầu? Còn cái gì phòng lớn, phòng bé.
Lâm Sát Địch phẫn nộ rồi, vô cùng phẫn nộ.
- Sự tình là như thế này…
Trần Thanh Đế nhíu mày, mở miệng giải thích nói:
- Khoa Văn Nghệ của Trung Y Học Viện, có một hoa khôi tên là Lý Nhược Băng. Nàng cùng ta quan hệ rất không tồi.
- Lấy cái mặt của ngươi, sẽ có hoa khôi vừa ý ngươi sao? Ta nhìn ngươi
là Bá Vương ngạnh thượng cung, tuyệt đối không có làm chuyện gì tốt.
Lâm Sát Địch chấn động toàn thân, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi không phải đối với Tĩnh Nhu nhà ta, làm ra trò gì chứ?
- Oa kháo... ta là hạng người như vậy sao?
Trần Thanh Đế nghiêm túc nói:
- Lâm Sát Địch, tôi cảnh cáo ông, đừng hất nước bẩn lên người của tôi.
Trần Thanh Đế cũng trở mặt, lúc này chẳng còn chú cháu gì nữa cả.
- Mẹ nó, xem ra không giáo huấn ngươi là không được rồi.
Lâm Sát Địch xoắn tay áo, một bộ muốn động thủ:
- Lão cha ngươi không đem lão tử để vào mắt thì thôi, ngay cả tiểu tử
thúi ngươi vậy mà cũng dám không đem lão tử để vào mắt.
- Ta nói ngươi a, có thể nghe ta nói cho hết lời hay không?
Đối đãi lưu manh như Lâm Sát Địch này, đó là quyết không thể khách khí, điểm này, Trần đại thiếu rất rõ ràng.
- Nói, hôm nay lão tử cho ngươi một cơ hội giải thích.
Lâm Sát Địch chỉ vào Võ Thuật trên giường bệnh, từ trong chăn lộ ra một đôi mắt, lạnh giọng nói :
- Nếu nói không rõ ràng, lão tử cho ngươi biến thành như tên Võ Thuật kia.
- Móa, ta thế nào biến thành tài liệu giảng dạy phản diện rồi hả?
Võ Thuật rụt rụt đầu, trong nội tâm oán thầm không thôi.
- Sự tình kỳ thật rất đơn giản, ngày hôm qua ta đưa Lý Nhược Băng về
nhà, bị Lâm Tĩnh Nhu thấy được. Sau đó, nàng đi biệt thự tìm ta, không
biết như thế nào, đột nhiên khóc to chạy về.
Trần Thanh Đế vẻ mặt người vô tội nói:
- Ngươi nhìn ta, ta có thể làm gì Lâm Tĩnh Nhu chứ?
- Người khác không biết, làm cha như ông chẳng lẽ còn không biết? Ta bị con gái bảo bối kia của ông, giáo huấn còn ít sao?
Trần Thanh Đế liếc mắt, bất đắc dĩ lại giội nước bẩn lên người.
Nhưng mà, trong lòng của hắn lại hò hét: Trần Thanh Đế không có việc
gì, đừng để ý, dù sao trước kia ngược đãi chính là Trần đại thiếu kia,
cùng ta không có quan hệ gì.
- Ý của ngươi là nói, con gái của ta ăn dấm chua, cho nên khóc chạy về nhà hay sao?
Lâm Sát Địch cắn răng mở miệng, phi thường phẫn nộ nói.
- Ách... Không thể nào?
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, trừng lớn hai mắt, hắn là thật không nghĩ tới chuyện này:
- Chẳng lẽ là như vậy? Là ghen tị? Thế nhưng mà ta cùng Lý Nhược Băng, cũng không có cái gì a?
- Nói láo, lấy cái đức hạnh của ngươi, con gái của lão tử há có thể vừa ý ngươi? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao?
Lâm Sát Địch càng tức giận hơn, bất quá, trong lòng của hắn lại có chút không xong.
Xem bộ dáng của Trần Thanh Đế, bề ngoài giống như cũng không biết là
nguyên nhân gì, tại sao Lâm Tĩnh Nhu khóc thương tâm chạy về nhà.
Chẳng lẽ... chẳng lẽ Tĩnh Nhu nha đầu thích tiểu tử ngu ngốc này rồi hả?
Phi!
Con mẹ nó, lấy đức hạnh tên khốn Trần Thanh Đế này, cũng có thể xứng
đôi với con gái bảo bối của lão tử sao? Quả thực là cóc muốn ăn thịt
thiên nga.
- Sự tình là như vậy, về phần đến cùng là nguyên nhân gì, ta thật sự không biết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Cụ thể là vì cái gì, chú đi về hỏi con gái bảo bối của mình thoáng một phát sẽ biết.
Trần Thanh Đế ở bệnh viện thành phố một hồi, âm thầm trợ giúp Võ Thuật gia tốc trị liệu một phen, sau đó ly khai.
Có Trần đại thiếu đang âm thầm trị liệu cho Võ Thuật, Võ Thuật tối đa
hai ba ngày thời gian là có thể khôi phục hành động, năm sáu ngày sau là có thể xuất viện.
Đến lúc đó, cùng không có việc gì nữa rồi.
Dù sao, Võ Thuật bị chỉ là một ít vết thương ngoài da, cũng không có
tổn thương gân cốt. Bằng không thì không có nhanh khỏi như vậy.
Chu Trướng cùng Trịnh Lục cũng là như thế, trong vòng vài ngày là có
thể triệt để khỏe lại. Hơn nữa, có Trần đại thiếu âm thầm đưa linh khí
vào trị liệu, một chút vết sẹo cũng không mang theo.
Trần
Thanh Đế ly khai, về phần Võ Nghệ, thì yêu cầu lưu lại chăm sóc đại ca
của nàng Võ Thuật. Miệng vết thương trên trán nàng cũng băng bó kỹ rồi,
Trần Thanh Đế âm thầm đưa linh khí vào, là tuyệt đối sẽ không lưu lại
vết sẹo.
Còn Lâm Sát Địch cũng không có ly khai cùng Trần
Thanh Đế. Hắn là muốn biết, Võ Thuật này đến cùng có bao nhiêu ngưu bức, vậy mà lại để cho Quân Thần Trần Chấn Hoa coi trọng như thế.
Trần Thanh Đế ly khai bệnh viện nhân dân thành phố, liền đi tới bệnh viện huyện.
- Võ lão gia tử, cha, ở đây cũng không có chuyện gì nữa rồi, con cũng cần phải trở về.
Trần Thanh Đế nhìn Võ lão gia tử, nói ra:
- Võ lão gia tử, nếu như có thể, nên để cho Tiểu Nghệ tới chỗ của cháu đi học.
- Tiểu Nghệ làm sao vậy?
Võ lão gia tử nhíu mày, hắn nhạy cảm phát giác được, trên người Võ Nghệ có lẽ xảy ra chuyện gì.
- Cũng không có đại sự gì, là tâm tính xảy ra một chút cải biến, càng trở nên tỉnh táo hơn.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, lắc đầu nói ra:
- Cháu cũng không biết, biến hóa như thế đối với Tiểu Nghệ mà nói, là tốt hay là xấu nữa.
- Ân, ông minh bạch ý của cháu.
Võ lão gia tử nghĩ nghĩ, nói ra:
- Việc này ông sẽ thương lượng cùng Tiểu Nghệ một chút, chỉ là, ta sợ nó... Ai!
Võ lão gia tử tinh tường biết rõ, hiện tại Võ Nghệ là không thể nào ly khai bên cạnh hắn, đi theo Trần Thanh Đế tới thủ đô.
Sau khi ly khai bệnh viện, Trần Thanh Đế cũng không có làm bất luận dừng lại gì, điều khiển xe chạy trở về.
Về phần cái bệnh viện huyện kia, Trần đại thiếu cũng không có hứng thú
xử lý gì rồi. Hết thảy đều giữ lại cho lão cha của hắn Trần Chấn Hoa.