- Đại ca, đều tại em không tốt, là em hại anh biến thành như vậy.
Võ Nghệ khóc thương tâm, vẻ mặt tự trách. Nếu như không phải nàng, Võ
Thuật như thế nào sẽ giết người? Như thế nào lại bị đánh thành như vậy?
- Muội muội, anh cũng bị bao thành cái bộ dáng này rồi, em lại vẫn có
thể nhận ra đại ca, thật không hỗ là em gái của anh, hắc hắc...
Võ Thuật đã tỉnh lại, không có tim không có phổi nói.
- Đại ca, đến lúc nào rồi mà anh vẫn có tâm tư nói giỡn, em không để ý tới anh nữa.
Võ Nghệ hừ hừ hai tiếng, lầm bầm lấy miệng, rất là tức giận.
- Ai ôi!!!, em gái a, đại ca ta đã bị thương thành như vậy, em còn giận anh. Tâm tính thiện lương của đại ca rất đau a.
Trong thanh âm của Võ Thuật, tràn đầy thương tâm.
- Thối đại ca, em không để ý tới anh nữa, hừ hừ.
Võ Nghệ quay đầu đi, nhìn thấy Võ Thuật không có sự tình gì, nàng cũng triệt để yên tâm.
Dù sao, Võ Thuật giết người.
Tội phạm giết người, đây chính là phải xử bắn đấy.
- Thanh Đế ca ca, cám ơn anh, anh thật không có gạt em.
Vẻ mặt Võ Nghệ cảm kích nhìn Trần Thanh Đế, nói ra.
- Nha đầu ngốc, Thanh Đế ca ca như thế nào sẽ lừa gạt em?
Trần Thanh Đế sờ lên đầu Võ Nghệ, lập tức nhìn Võ Thuật, nói ra:
- Ngươi thật lợi hại, cái tạo hình này thật sự là đủ khốc. Chờ ngươi
tốt rồi, nói cái gì cũng phải cùng Chu Trướng và Trịnh Lục kia, hảo hảo
uống một chầu.
Nói xong, Trần Thanh Đế móc điện thoại ra, tìm kiếm ảnh chụp của Chu Trướng cùng Trịnh Lục ra, đặt ở trước mắt Võ
Thuật, nói:
- Thế nào, bộ dáng các ngươi đều không kém bao nhiêu đâu? Không hổ là tam huynh đệ.
- Ta móa, cái này là chuyện gì xảy ra? Ai đánh Chu Trướng cùng Trịnh Lục thành như vậy? Ai ôi!!!... Ta móa...
Võ Thuật lập tức phẫn nộ rồi, muốn bò dậy, lại tác động miệng vết thương, liền hét thảm một tiếng.
- Ngươi thành thật một chút, đã thành bộ dáng này rồi, lại vẫn xúc động như vậy.
Trần Thanh Đế liếc mắt, nói ra:
- Là Hà Gia Tước làm, bất quá ta đã xử lý tốt, không có việc gì rồi.
- Mịa nó, cái con chó Hà Gia Tước này, lão tử đã sớm muốn đánh gãy răng hắn rồi.
Võ Thuật rất là phẫn nộ nói:
- Đợi lão tử tốt rồi, sau khi trở về, nhất định phải hung hăng thu thập Hà Gia Tước một chầu.
- Ha ha, vậy cũng phải đợi ngươi tốt rồi hãy nói.
Trần Thanh Đế nhíu mày, mỉm cười, cũng không nói thêm gì. Nha, Hà Gia Tước đã treo rồi, ngươi dạy ai đây?
Chẳng lẽ đi móc mộ phần người ta à?
Hơn nữa, nào có thi thể để móc, đều hoả táng rồi.
- Ta cho rằng, lần này chết chắc rồi, không nghĩ tới vẫn là nhặt trở lại một mạng.
Võ Thuật cười hắc hắc, nói ra:
- Trần Thanh Đế, chờ ta tốt rồi, nói cái gì cũng phải uống một chầu với ngươi. Con mẹ nó, lúc ấy thời điểm ta biết rõ mình phải chết, rõ ràng
phát hiện không có thống thống khoái khoái uống một bữa với ngươi, thực
là tiếc nuối.
- Có cơ hội, chờ ngươi tốt rồi... Ân?
Trần Thanh Đế nhíu mày, móc điện thoại ra xem xét, là một số điện thoại lạ lẫm.
- Trần Thanh Đế, ngươi đi đâu vậy, bụng của ta đã sắp đói xẹp rồi?
Điện thoại vừa chuyển được, thanh âm thẹn thùng của Tạ Khinh Diệu vang lên.
Sau khi nói vài câu, Trần Thanh Đế cúp điện thoại, trong hai tròng mắt
hiện lên một đạo hào quang khác thường, trong nội tâm nhịn không được
thầm nghĩ:
- Xem ra Tạ Khinh Diệu này đã đợi không kịp.
Về phần Tạ Khinh Diệu là đạt được dố điện thoại của hắn như thế nào,
Trần đại thiếu cũng không có đi nghĩ. Ở hắn xem ra, đó cũng không phải
chuyện kỳ quái gì.
Tạ Khinh Diệu, tuyệt đối không phải một người đơn giản. Điểm này, Trần Thanh Đế phi thường khẳng định.
Một người như vậy, muốn đạt được số điện thoại của Trần Thanh Đế, cái
kia còn không phải chuyện đùa sao, có thể có cái gì kỳ lạ.
- Trần Thanh Đế, là hoa khôi của hệ nào gọi điện thoại cho ngươi vậy?
Chứng kiến Trần Thanh Đế cúp điện thoại, Võ Thuật trêu chọc nói:
- Là phòng lớn Lâm Tĩnh Nhu, hay là phòng bé Lý Nhược Băng?
Trần Thanh Đế nghe xong lời này, hắn biết rõ đã không xong. Quả nhiên,
toàn thân Lâm Sát Địch tràn ngập sát khí khổng lồ, tập trung vào Trần
đại thiếu.
- Tiểu vương bát đản, ngươi đến cùng đối với Tĩnh Nhu làm cái gì?
Lâm Sát Địch nộ khí trùng thiên, một phát bắt được cổ áo Trần Thanh Đế, nghiêm nghị nói:
- Con mẹ nó, cái gì phòng lớn phòng bé? Nói rõ ràng cho lão tử. Con mẹ nó, nói nhanh lên.
- Cái kia... Trần Thanh Đế, đây là ai?
Võ Thuật biết rõ, mình gây đại họa rồi.
- Cha của Lâm Tĩnh Nhu.
Trần Thanh Đế liếc mắt, tức giận nói. Mà Võ Thuật thì quay đầu đi, kéo chăn mền, trực tiếp xem như mình không thấy gì.
Con mẹ nó, lần này chơi thật lớn. Ở trước mặt cha của Lâm Tĩnh Nhu, nói Lâm Tĩnh Nhu là phòng lớn của Trần đại thiếu, cha của người ta có thể
không phẫn nộ sao?
Càng đáng chết hơn chính là, còn nói ra một cái phòng bé.
Oa kháo... Huynh đệ là ta xin lỗi ngươi, ngươi chậm rãi hưởng thụ a. Ca ca ta bị thương, bằng không thì nhất định sẽ giúp ngươi, bây giờ là hữu tâm vô lực.
Võ Thuật đem chăn lộ ra một khe hở, nhìn xem Trần Thanh Đế cùng Lâm Sát Địch.
- Cái kia... có gì chúng ta hảo hảo nói, đừng kích động.
Trần Thanh Đế thò tay gỡ tay Lâm Sát Địch ra, nói:
- Cái này kỳ thật đều là hiểu lầm, hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Con mẹ nó, lão tử mặc kệ hiểu lầm hay không hiểu lầm. Hôm
nay nếu ngươi không đem sự tình nói rõ ràng cho lão tử, lão tử không
giáo huấn ngươi một chầu là không được.
Lâm Sát Địch hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.