Ngay sau đó, Trần Hương Hương lại phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Đại ca, có thật nhiều người cầm đao xông lại, chúng ta làm sao bây giờ?
- Vương thúc không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, hôn mê bất tỉnh.
Trần Thanh Đế xem xét Vương thúc một chút, nói ra:
- Tiểu muội, em ở lại trong xe, không nên xuống xe, bọn hắn giao cho ta.
Nói xong, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang, một cước đá văng cửa xe, đi xuống xe.
Tám gã nam tử cầm trường đao trong tay, rất nhanh vây quanh Trần Thanh
Đế, nguyên một đám mặt không biểu tình. Bất quá, ở bên trong ánh mắt của bọn hắn, đều hiện lên một tia khiếp sợ.
Va chạm kịch liệt như thế, Trần Thanh Đế vậy mà đánh rắm cũng không có.
- Trần Thanh Đế?
Trong đó một gã trung niên nam tử như là đầu lĩnh, nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, dùng đến tiếng phổ thông đông cứng, nói ra:
- Thiếu gia của chúng ta muốn gặp ngươi, phiền toái ngươi đi cùng chúng ta một chuyến.
- Đại ca...
Trần Hương Hương ở trong xe, sắc mặt khó coi không thôi, kinh hãi kêu một tiếng, muốn xuống xe.
- Ở trong xe, không có lệnh của ta, không được xuống xe.
Trần Thanh Đế nhìn Trần Hương Hương, lập tức, quay đầu nhìn tên thủ lĩnh kia, lông mày nhíu lại, thản nhiên nói:
- Thiếu gia các ngươi là ai? Vậy mà dùng loại phương thức này đến mời ta sao?
Vốn Trần Thanh Đế muốn trực tiếp động thủ, bất quá, nghe được trung niên nam tử nói, tâm niệm vừa động, cải biến chú ý.
Trần Thanh Đế rất muốn biết, rốt cuộc là ai muốn đối phó hắn.
Trần Phong Nhiên?
Trần đại thiếu cảm giác, khả năng này không lớn.
Những người này, tất cả đều sát khí xông mạnh, xem xét liền biết rõ là
mặt hàng sống trên mũi kiếm. Tuy Trần Phong Nhiên có chút năng lực,
nhưng mà còn không có năng lực tiếp xúc đến loại người này.
Còn có nữa là, nhìn bộ dáng những người này, không giống như là người
Hoa Hạ, ngược lại là giống tên đua xe cùng Trần Thanh Đế, cuối cùng lao
xuống núi mà chết kia.
Không có gì bất ngờ xảy ra, những
người này hẳn là tới báo thù thay tên lái xe chết đi kia, bất quá, bọn
hắn có thể có quan hệ cùng Lữ Bất Phàm hay không?
Điểm này,
Trần Thanh Đế không dám khẳng định, dù sao, hắn cùng với Lữ Bất Phàm
tiếp xúc không nhiều lắm, hiểu rõ không nhiều lắm.
Bất quá, bất kể là ai, muốn để cho Trần Thanh Đế chết, Trần đại thiếu một cái cũng sẽ không bỏ qua.
Lần này nếu không phải Trần Thanh Đế tu luyện đến Luyện Khí tầng ba, ở
trên quần áo bố trí phòng ngự trận, lại làm ra bùa hộ mệnh, bị va chạm
hung ác như vậy, muốn không trọng thương cũng khó khăn.
Không thấy sao, lái xe Vương thúc dưới tình huống thắt dây an toàn, lại ngồi ở đằng trước, vẫn là bị đụng hôn mê bất tỉnh.
Chỉ là thu thập một ít tiểu lâu la, Trần Thanh Đế như thế nào sẽ cam
tâm? Hắn muốn móc độc thủ phía sau màn ra, sau đó giết chết. Mặc kệ độc
thủ phía sau màn là ai.
- Chờ đến ngươi sẽ biết rõ.
Thủ lĩnh chỉ vào hai gã nam tử bên người, lạnh giọng nói ra:
- Hai người các ngươi, đi bắt hai người trong xe kia.
- Vâng.
Hai gã nam tử cầm đao kia, trịnh trọng nhẹ gật đầu, muốn tới bắt Trần Hương Hương cùng lái xe Vương thúc đến.
- Chậm đã.
Sắc mặt Trần Thanh Đế trầm xuống, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo sát cơ, lạnh giọng nói ra:
- Thiếu gia các ngươi không phải muốn gặp ta sao? Bắt bọn hắn làm gì?
- Ít nói nhảm đi.
Thủ lĩnh cười lạnh một tiếng:
- Bắt hắn lại luôn.
- Rất tốt.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Vốn hắn còn muốn không phản kháng, theo những người này đi một chuyến,
biết một chút về người sau lưng bọn họ. Bất quá, bọn hắn thậm chí ngay
cả Trần Hương Hương cũng muốn bắt, Trần Thanh Đế há sẽ tiếp tục nhịn
xuống?
Chợt...
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động,
rất nhanh ngăn lại hai gã nam tử đi bắt Trần Hương Hương kia. Ngay sau
đó, hai gã nam tử cầm đao kia, chỉ cảm thấy hoa mắt, trên cổ truyền đến
đau nhức kịch liệt, toàn thân vô lực ngã xuống đất.
- Baka ...
Thủ lĩnh nhìn thấy Trần Thanh Đế động thủ, nộ quát một tiếng:
- Cùng tiến lên cho ta, bắt lấy hắn.
- Muốn chết!
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, toàn thân tràn ngập sát khí nồng đậm,
thân thể động liên tục, tốc độ tăng lên tới cực hạn, hóa thành một đạo
tàn ảnh, trực tiếp từ tại chỗ biến mất.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Tiếng trầm đục liên tiếp, không dứt bên tai, sáu gã nam tử cầm đao còn
lại, đều cảm giác cổ kịch liệt đau nhức không thôi, căn bản không có bất luận sức hoàn thủ gì, tất cả đều ngã xuống đất, trong hai tròng mắt,
tràn đầy hoảng sợ chi sắc.
Nhanh, tốc độ công kích của Trần
Thanh Đế, thật sự là quá nhanh, bọn hắn không phải nhân vật ngưu bức gì, nhưng coi như là thân kinh bách chiến, sống trên lưỡi đao kiếm ăn a.
Nhưng mà... đối mặt công kích của Trần Thanh Đế, bọn hắn trước trước
sau sau tám người, không có một cái nào có thể ngăn cản được một kích
của Trần Thanh Đế, tất cả đều bị đánh ngã.
Ngồi ở trong xe,
Trần Hương Hương vẻ mặt lo lắng chứng kiến hết thảy, trừng lớn hai mắt,
mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, trái tim bang bang nhảy lợi hại. Đại ca thật
là lợi hại, nhiều người cầm đao như vậy, cũng không phải đối thủ đại ca, tất cả đều bị đại ca đánh ngã.
Trong lúc lơ đãng, Trần Hương Hương đối với Trần đại thiếu bay lên sùng bái chi tâm.
- Các ngươi là người Nhật Bản?
Trần Thanh Đế nhíu lại lông mày, từ trên mặt đất nhặt lên một thanh đao dài, đi tới trước mặt tên thủ lĩnh đã ngã trên đất, không thể nhúc
nhích kia.
- Phốc!
Trần Thanh Đế nhìn cũng không nhìn, một đao đâm vào phần bụng hắn, lạnh nhạt nói ra:
- Nói đi, thiếu gia của các ngươi là ai? Bây giờ đang ở đâu? Tại sao phải gặp ta?
- Hừ!