Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 87: Chương 87: Đối với mình cũng quá hung ác đi à nha?




Tên thủ lĩnh này hít sâu một hơi, cắn chặt răng hừ lạnh một tiếng, chịu đựng đau nhức kịch liệt, đông cứng nói:

- Muốn biết, cùng chúng ta trở về.

- Ta hiện tại muốn biết, không nói cho ta, ngươi sẽ chết.

Trần Thanh Đế nắm chuôi đao, thời gian dần qua bắt đầu nhúc nhích, xem bộ dáng là muốn lấy một miếng thịt trên bụng hắn:

- Nói cho ta biết, ta có thể cho ngươi một cái thống khoái.

- Ngươi cũng đừng phí công, ta là cái gì cũng không biết.

Thủ lĩnh đầu đầy mồ hôi lạnh, trên mặt tràn đầy khinh bỉ cười lạnh, khóe miệng chảy ra một cổ máu đen, đầu nghiêng một cái, đoạn tuyệt sinh cơ.

- Uống thuốc độc tự sát?

Trần Thanh Đế lông mày nhíu lại, ánh mắt quét qua, nhìn về phía bảy người khác, vậy mà đều ở cùng một thời gian, lựa chọn uống thuốc độc tự sát.

- Oa kháo... Cái này... Cái này rốt cuộc là tổ chức gì? Một khi rơi vào trong tay của địch nhân, vậy mà trực tiếp uống thuốc độc tự sát, cái này... cái này đối với mình cũng quá hung ác đi à nha?

Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, đối những kẻ vì phòng ngừa địch nhân bức cung, quyết đoán tự sát này cảm thấy kinh ngạc.

- Không có việc gì tự sát làm cái gì, ca ca ta chỉ là muốn biết một ít chuyện mà thôi. Vạn nhất nếu ta không giết các ngươi thì sao? Các ngươi chết chẳng phải là rất oan uổng sao?

Trần Thanh Đế lắc đầu thở dài không thôi.

Không giết bọn hắn?

Ngươi nói cũng không biết ngượng miệng, ngươi có thể không giết bọn hắn sao? Ai tin tưởng, thực cho rằng ngươi sẽ buông tha bọn hắn, người đó là đại ngốc, dù sao đều là một mặt hàng a.

- Về sau người như vậy, còn cần đề phòng thoáng một phát, trực tiếp bẻ răng đi.

Trần Thanh Đế khẽ chau mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Để cho bọn hắn chết, cái gì cũng không biết rồi.

Bởi vì không có kinh nghiệm gì, cho nên mới để cho đám người này thành công tự sát. Nếu như biết rõ trong hàm răng bọn hắn đều khảm độc dược, dùng thủ đoạn của Trần đại thiếu, bọn hắn muốn tự sát cũng không phải dễ như vậy?

Nói đùa gì vậy.

Đem thi thể tám người, ném vào trong xe vận chuyển, Trần Thanh Đế đi tới bên cạnh xe, vỗ trên cổ lái xe Vương thúc, Vương thúc trong hôn mê ung dung tỉnh lại.

- Đại thiếu gia, Tam tiểu thư, các ngươi không có sao chứ?

Lái xe Vương thúc lắc đầu, không có đi lau máu trên mặt, khẩn trương hỏi.

- Chúng ta không có việc gì, ngươi bị chút vết thương nhẹ, có lẽ không có gì trở ngại.

Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nhìn Trần Hương Hương nói:

- Tiểu muội, em hôm nay không nên tới trường học.

- Dạ.

Trần Hương Hương lên tiếng.

- Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lái xe Vương thúc, lắc đầu nói ra:

- Hình như có chiếc xe, đụng vào xe của chúng ta, sau đó ta ngất đi, hiện tại thế nào?

- Không có đại sự gì, chỉ là một sự cố giao thông, lái xe gây chuyện trốn đi rồi. Bất quá, ta đã báo cảnh, rất nhanh sẽ bắt được hắn.

Trần Thanh Đế cũng không có đem tình hình thực tế nói cho lái xe Vương thúc:

- Vương thúc, ngươi xem xe còn có thể khởi động hay không.

Nhìn thấy ô tô khởi động được, Trần Thanh Đế nói ra:

- Vương thúc, ngươi đưa tiểu muội về nhà, sau đó đi bệnh viện xem một chút, nhìn xem còn có tổn thương khác hay không.

Trần Thanh Đế đã thay Vương thúc kiểm tra rồi, tuy Vương thúc chảy không ít máu, nhìn về phía trên rất dọa người, bất quá, lại không có gì trở ngại.

Dù sao chiếc vận chuyển xe kia đụng phía bên phải, đối với Vương thúc không tạo được tổn thương quá lớn gì, chỉ là bởi vì chấn động, làm cho Vương thúc hôn mê bất tỉnh mà thôi.

- Đại ca, anh muốn đi đâu?

Chứng kiến Trần Thanh Đế không có ý tứ lên xe, vẻ mặt Trần Hương Hương lo lắng hỏi.

- Ta đi xử lý một sự tình, yên tâm, ta không có việc gì đâu.

Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ, nói ra:

- Tiểu muội, cụ thể là sự tình gì, chờ ta trở về rồi hãy nói.

- A, em đã biết. Đại ca, anh nhất định phải cẩn thận.

Trần Hương Hương đương nhiên minh bạch ý tứ của Trần Thanh Đế, đơn giản là Trần đại thiếu đột nhiên trở nên ngưu bức rồi, lại để cho Trần Hương Hương thay hắn bảo thủ bí mật, không muốn nói cho người khác biết.

Nhìn xem chiếc BMW đã hỏng cửa quay đầu ly khai, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang, nhìn bốn phía một chút, lựa chọn một cái phương hướng, rất nhanh ly khai.

Sau khi Trần Thanh Đế ly khai không bao lâu, thanh âm còi cảnh sát gào thét, rất nhanh liền đi tới hiện trường gây án.

Cảnh quan, vĩnh viễn đều là ở sau khi sự tình chấm dứt, mới có thể tới thu thập tàn cuộc.

...

- Muốn biết đám người Nhật Bản kia cùng Lữ Bất Phàm có quan hệ gì hay không, từ trong miệng Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát lấy là được.

Trần Thanh Đế trải qua một phen ngụy trang, đi tới một quán bar cao cấp.

Vốn là Trần Thanh Đế ngẫu nhiên cũng sẽ pha trộn ở trong quán bar này, hai huynh đệ Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát, càng là phần tử thường trú ở nới đây.

Muốn tìm hai huynh đệ bọn họ, tới nơi này tuyệt đối sẽ không sai.

- Thối nữ nhân, ở trước mặt lão tử giả trang thanh thuần cái gì? Tới nơi này làm, phải làm tốt chuẩn bị bị làm thịt, hôm nay lão tử coi trọng ngươi.

Trần Thanh Đế mới vừa tới lầu hai quán bar, chợt nghe đến một tiếng quát mắng.

Đối với cái này, Trần Thanh Đế căn bản là không thèm để ý. Hoàn toàn chính xác, ngươi đã lựa chọn làm việc ở chỗ này, bị nam nhân làm thịt, cũng chỉ là sự tình sớm muộn.

- Mong ngươi tôn trọng một ít.

Nữ nhân bị chửi kia, bộ dạng khoảng hai mốt hai hai, lui về phía sau mấy bước, trên mặt tràn đầy nộ sắc.

- Ân?

Trần Thanh Đế vừa muốn ly khai, đột nhiên ngừng lại, vì thanh âm kia làm cho hắn cảm thấy rất quen thuộc. Theo tiếng nhìn lại, phát hiện nữ nhân kia, thật đúng là có chút quen thuộc:

- Là nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.