Người khác không tin Viên Cầu, nhưng ngay cả cha của hắn cũng không tin, cái này làm cho Viên mập mạp rất là mất mặt, rất biệt khuất.
Cuối cùng, Viên mập mạp cũng hung ác, trực tiếp chuyển Viên lão gia tử ra.
Hiện tại đang đợi lấy áo điều hòa chống đạn đi vẽ mặt đây này.
Trọng yếu hơn là, Viên mập mạp rất thích tiền a, đại lượng tiền, bao nhiêu cũng sẽ không ghét bỏ. Nếu như không có Áo điều hòa chống đạn, đừng nói là phát tài, coi như là vẽ mặt cũng không thành.
Vẽ mặt, đối với Viên Cầu mà nói, xa xa không có trọng yếu bằng phát tài.
Viên mập mạp mộng tưởng cũng không lớn, chỉ là muốn đem tiền trên toàn bộ thế giới, tất cả đều cho vào túi của hắn mà thôi.
Không hơn.
- Muốn phát tài thì nhanh nói, ta cho ngươi biết, ngoại trừ Áo điều hòa chống đạn ra, đồ vật phát tài có rất nhiều.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Này là phải nhìn biểu hiện của ngươi rồi, hết thảy quyền lợi đều nắm giữ ở trong tay của ngươi.
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là... thật sự là quá độc ác. Chúng ta là huynh đệ a, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
Vẻ mặt Viên Cầu cầu xin, nói ra:
- Trần đại thiếu, ta biết thực không nhiều lắm a.
- Biết rõ bao nhiêu, nói bao nhiêu.
Trần Thanh Đế hừ nhẹ một tiếng, nói ra:
- Đừng nghĩ gạt ta, bằng không thì đừng nói phát tài? Một mao tiền ngươi cũng đừng nghĩ kiếm đến.
- Được rồi, ta nói, ta nói tất cả những gì ta biết cho ngươi.
Viên Cầu quyết đoán tước vũ khí đầu hàng, còn có thể có cái gì trọng yếu hơn hắn phát tài a.
- Trần đại thiếu, ta nói thật, ngươi cũng không thể tức giận, càng không thể không cho ta phát tài a.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế gật đầu, Viên Cầu hít sâu một hơi nói ra:
- Ta chỉ biết rõ, Bùi Ngữ Yên là vị hôn thê của ngươi. Bất quá, Bùi Ngữ Yên rất chán ghét ngươi, đối với hôn sự này cũng vô cùng bất mãn.
- Bùi Ngữ Yên mấy lần muốn từ hôn, bất quá, đều bị cha của nàng ngăn cản.
Viên Cầu sờ lên cái bụng của mình mập mạp, nói ra:
- Từ hôn? Bùi gia dám từ hôn sao? Đây không phải là đánh mặt Trần gia các ngươi sao? Cho Bùi gia một trăm cái lá gan, bọn hắn cũng không dám làm như thế.
- Nói điểm chính.
Trần đại thiếu nhịn không được liếc mắt, tức giận nói:
- Ngươi nói những thứ không có tác dụng này làm gì? Ta muốn nghe không phải những chuyện này.
Đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế đương nhiên tinh tường biết rõ. Dùng thế lực của Trần gia, ai dám lui hôn nhân của Trần gia? Đánh mặt Trần gia? Sống không kiên nhẫn được nữa sao?
Bất quá, Trần Thanh Đế có một điểm có thể khẳng định, cái kia tuyệt đối không phải là loại sự tình máu chó từ hôn này.
- Khục khục... Nói điểm chính, nói điểm chính.
Viên Cầu vội ho một tiếng, ngượng ngùng cười cười, cũng biết mình lạc đề rồi:
- Bùi gia không dám từ hôn, nhưng Bùi Ngữ Yên lại chướng mắt ngươi.
- Cái kia là ta nói rất đúng sự thật.
Nói đến đây, Viên Cầu liên tục giải thích nói:
- Ngươi cũng không thể đánh ca ca ta, càng không thể không để cho ca ca ta phát tài, là ngươi bắt ta nói.
- Sao nói nhảm nhiều như vậy?
Trần Thanh Đế một cước đá vào mông đít Viên Cầu, chửi ầm lên nói:
- Con mẹ nó, lại kể một ít đồ vô dụng, không thể tới điểm chính sao.
- Dùng bản tính của Trần đại thiếu ngươi, ngay cả ta cũng thấy ghét. Bùi Ngữ Yên chướng mắt ngươi, cũng là bình thường, đừng để trong lòng.
Viên Cầu vẫn là nhịn không được giải thích một câu, tiếp tục nói:
- Bùi Ngữ Yên không muốn cái hôn sự này, còn tự sát mấy lần, bất quá, đều không có thành công.
Con mẹ nó, ngươi đây không phải nói nhảm sao?
Nếu thành công rồi, Bùi Ngữ Yên còn có thể sống đến bây giờ sao? Còn có thể trở thành thế giới toàn năng siêu sao? Tiên nữ trong lòng không biết bao nhiêu người sao.
- Tự sát mấy lần?
Trong lòng Trần Thanh Đế run lên, không nghĩ tới, Bùi Ngữ Yên vậy mà sẽ cực đoan như thế. Xem ra, trình độ chán ghét Trần đại thiếu, đã đạt đến cảnh giới nhất định.
Trần Thanh Đế ngươi đừng để ý, Bùi Ngữ Yên chán ghét chính là Trần đại thiếu kia, không phải ngươi.
- Mấy lần ám sát không thành, lại còn phải đối mặt đoạn hôn sự này.
Viên Cầu nói ra:
- Mà lúc trước sau khi ngươi biết rõ, phi thường đau lòng. Mấy lần muốn buông tay, chủ động giải trừ cái hôn ước này, nhưng lại không nỡ.
- Không thể phủ nhận, ngươi đã yêu Bùi Ngữ Yên rất sâu.
Thần sắc Viên Cầu chấn động, trở nên nghiêm túc:
- Ngươi vì Bùi Ngữ Yên mà cải biến rất nhiều. Cũng không hề đi ra ngoài mò mẫm chung chạ chơi nữ nhân, không hề đi đua xe, không hề đấu cẩu...
- Những chuyện này đều là ngươi thích làm nhất, vì Bùi Ngữ Yên, nói cải biến liền cải biến.
Viên Cầu nhìn Trần Thanh Đế, trịnh trọng nói:
- Đối với một điểm này, ta rất bội phục ngươi.
- Không nghĩ tới, thằng này lại si tình như vậy.
Trong nội tâm Trần Thanh Đế khẽ động, nhịn không được thầm nghĩ:
- Ta hiện tại, cũng có chút bội phục nàng rồi.
Làm cho một siêu cấp đại hoàn khố ngang ngược càn rỡ, việc ác bất tận, lấn nam bá nữ, hái hoa ngắt cỏ, chuyện xấu làm tuyệt cải biến nhiều như vậy, thật đúng là rất không dễ dàng.
Hơn nữa, đây hết thảy là vì nữ nhân Bùi Ngữ Yên này.
Do đó có thể thấy được, Trần đại thiếu kia là yêu Bùi Ngữ Yên cỡ nào.
- Tuy ngươi cải biến rất nhiều, quả thực là biến thành một người khác, làm cho ta cũng không khỏi bội phục. Nhưng mà...
Viên Cầu tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Bùi Ngữ Yên y nguyên rất chán ghét ngươi, chướng mắt ngươi. Từ hôn không thể lui, tự sát mấy lần không có thành công, Bùi Ngữ Yên lại sử dụng thủ đoạn càng thêm cực đoan.
- Nàng vì tránh né chuyện này, vậy mà mấy lần ám sát ngươi.