- Chỉ nhìn hiện tượng mặt ngoài của bọn hắn, giống như là bị sợ chết, nhưng lại không phải.
Trần Thanh Đế cau mày, âm thầm phân tích:
- Tinh thần của bọn hắn, đã gặp phải năng lượng nào đó công kích, cũng không phải bị sợ đến chết.
- Cái này, có lẽ là Dị Năng, là Dị Năng giả làm.
Rất nhanh, Trần Thanh Đế đã làm ra phán đoán:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là một loại, cùng loại với Dị Năng công kích tinh thần.
- Dị Năng giả?
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, lóe ra hàn mang cùng vẻ chờ mong.
- Trần đại thiếu, có phải ngươi phát hiện ra cái gì hay không?
Viên Cầu ở một bên, tuy không dám tới gần, nhưng hắn vẫn thông qua biểu lộ của Trần Thanh Đế, cho rằng Trần đại thiếu có chỗ phát hiện.
- Bọn hắn không phải là bị hù chết.
Trần Thanh Đế lắc đầu, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Về phần bị giết như thế nào, ta cũng không dám xác định.
- Không phải là bị hù chết hay sao?
Viên Cầu nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói:
- Đã như vậy, còn không phải bị sợ đến chết? Điều này sao có thể?
Hết cách rồi, tử trạng hai gã cao thủ Viên gia này, cùng bộ dáng bị hù chết, thật sự là quá giống.
- Không quản bọn họ là chết như thế nào, sự tình điều tra Mạnh Ngưng Tuyết đến đây là kết thúc.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Cũng không nên nghĩ đến chuyện đi bắt hung thủ, báo thù cho bọn hắn gì.
- Oa kháo... Cái này sao có thể được?
Viên Cầu vô cùng phẫn nộ nói:
- Con mẹ nó, đây quả thực là trắng trợn khiêu khích Viên gia ta, nếu Viên gia ta không biểu lộ thái độ thoáng một phát, vậy sau này còn lăn lộn thế nào? Cái gì a miêu a cẩu, cũng có thể chạy đến ị trên đầu Viên gia ta sao?
- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lữ gia cũng đã bị cảnh cáo, về sau cũng không có bất kỳ thái độ nào.
Trần Thanh Đế nhàn nhạt nói:
- Lữ gia là một đám âm người cũng buông tha cho, nhất định là có nguyên nhân đấy.
- Chẳng lẽ người Lữ gia, cũng đã điều tra Mạnh Ngưng Tuyết?
Viên Cầu yên tĩnh trở lại, Lữ gia là người nào, đều là một đám âm người a, âm người chết không đền mạng.
Người như vậy cũng lựa chọn ẩn nhẫn, trầm mặc, trong đó khẳng định không đơn giản.
- Hẳn là như vậy.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói ra:
- Trước kia, Lữ Bất Phàm nhắc nhở qua ta, Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản.
Trước kia Lữ Bất Phàm đã từng nói qua cho Trần Thanh Đế, Mạnh Ngưng Tuyết thật không đơn giản, cái này cũng biểu lộ, Lữ gia cũng có chỗ hoài nghi, hơn nữa đã điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
Kết quả, rất hiển nhiên, hẳn là cái gì cũng không có tra được, cũng bị cảnh cáo rồi.
Lữ gia cũng bị cảnh cáo, huống chi là Viên gia ngươi?
- Chẳng lẽ chuyện này, cứ như vậy bỏ qua sao? Con mẹ nó, cái này cũng quá biệt khuất đi à nha?
Viên Cầu, Viên đại thiếu, lúc nào thụ qua oán khí như vậy?
- Được rồi? Không có đơn giản như vậy.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cười hắc hắc, nói ra:
- Hiện tại, Mạnh Ngưng Tuyết ở trong nhà của ta, về sau có rất nhiều cơ hội cùng thời gian thăm dò lai lịch của nàng. Thuận tiện... Hắc hắc, ngươi hiểu được chứ.
- Oa ha ha, Trần đại thiếu, ngươi thật sự là quá... thật lợi hại.
Vẻ mặt Viên Cầu tà ác, hung dữ quát:
- Trần đại thiếu, nếu có cơ hội, dùng sức làm, làm Mạnh Ngưng Tuyết kia không xuống giường được, móa.
- Sẽ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Viên Cầu, trầm giọng nói ra:
- Viên mập mạp, ngươi nên biết, Bùi Ngữ Yên đã đến a?
- Hắc hắc, cái này ta đương nhiên biết rõ, đang định cúng bái ngươi đây này.
Viên Cầu tinh thần chấn động, vô cùng khoa trương nói:
- Trần đại thiếu, ngươi thật sự là lợi hại, quả thực chính là mẫu mực của ta, cưỡng hôn Bùi Ngữ Yên, thật sự là lợi hại rối tinh rối mù.
- Đừng nói với ta những chuyện nhảm nhí này.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Đừng nói cho ta, ngươi không biết sự tình ta đã quên Bùi Ngữ Yên.
- Nói cho ta biết, ta cùng với Bùi Ngữ Yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trần Thanh Đế trừng mắt nhìn Viên Cầu, nói ra:
- Ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt ta, ngươi khẳng định biết rõ.
Trần đại thiếu cùng Viên đại thiếu, hai siêu cấp đại hoàn khố, một cái đệ nhất đại hoàn khố, một cái đệ nhị hoàn khố, cả hai có thể nói giống như huynh đệ ruột thịt a.
Muốn nói Viên Cầu không biết chuyện giữa Trần đại thiếu cùng Bùi Ngữ Yên, hắn tin mới lạ.
- Trần đại thiếu, ngươi... ngươi thật sự đã quên, một chút cũng không nhớ rõ?
Viên Cầu trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
Viên Cầu đương nhiên cũng biết tin đồn Trần đại thiếu quên Bùi Ngữ Yên. Bất quá, Viên mập mạp quyết đoán cho rằng, Trần đại thiếu là lừa người.
Ai biết rõ, nguyên lai Trần Thanh Đế thật sự quên Bùi Ngữ Yên.
Cái này... cái này làm sao có thể a.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Ta suy nghĩ thật lâu, sửng sốt không nhớ mình có một vị hôn thê như Bùi Ngữ Yên. Ngươi biết cái gì, tranh thủ thời gian nói cho ta biết.
- Chuyện này... Trần đại thiếu a, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, thật sự là ta biết cũng không nhiều.
Vẻ mặt Viên Cầu bất đắc dĩ nói:
- Sự tình giữa ngươi cùng Bùi Ngữ Yên, ngươi cho tới bây giờ chưa nói với ta, ta như thế nào sẽ biết?
- Xem ra áo điều hòa chống đạn kia, ngươi là không có ý định lấy, kế hoạch phát tài này ngươi cũng đừng nghĩ nữa.
Trần Thanh Đế nhíu mày, hắn tin tưởng Viên Cầu không biết mới là lạ.
- Đừng a...
Viên Cầu suýt nữa quỳ xuống, đây chính là đạo cụ hắn phát tài, vẽ mặt trọng yếu a.