Bởi vì Trần Thanh Đế ở trên người Tạ Khinh Diệu, lần nữa đã nhận ra một
tia lực lượng lạ lẫm, cùng với sát khí đã ít có thể phát giác.
Đúng, là sát khí.
Phải biết rằng, Tạ Khinh Diệu cho dù là thời điểm ra tay giáo huấn
người, biểu lộ thủy chung cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa, nhưng mà,
lúc này trên người nàng lại có một tia sát khí yếu ớt.
Điều này không khỏi làm cho Trần Thanh Đế cảm thấy kỳ quái.
Là người nào, có thể làm cho loại người đáng sợ như Tạ Khinh Diệu, cũng động sát khí?
- Trần đại thiếu, ngươi tới thăm chị của tôi?
Lúc này, Tạ Khinh Diệu cũng phát hiện Trần Thanh Đế, bước nhanh đi tới. Mà một tia sát khí cuối cùng trên người nàng cái kia, cũng biến mất
không thấy.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hiện tại hắn không có công phu để ý tới Tạ Khinh Diệu, nói ra:
- Cô trước lên đi, tôi còn có việc đi làm.
- Có thời gian, nhớ mời ta ăn cơm nha.
Tạ Khinh Diệu mặt ngọc đỏ bừng, thấp giọng nói ra. Nàng vẫn chưa nói xong, liền thẹn thùng cúi đầu.
- Sẽ.
Nhưng trong lòng Trần Thanh Đế hừ một tiếng, sao, ngươi ở trước mặt lão tử giả trang cọng lông? Lão tử cũng không phải không biết, ngươi là
ngụy trang.
Ông...
BMW màu trắng, giống như một
con sư tử gào thét, rất nhanh đi ra khỏi bệnh viện Dương Xuân. Bởi vì có chút kẹt xe, Trần Thanh Đế trọn vẹn hao tốn nửa giờ, mới đuổi tới Viên
gia.
Cái này vẫn là kết quả khi Trần đại thiếu đem kỹ thuật điều khiển của mình, thông qua ăn gian, phát huy đến cực hạn.
Cái tốc độ này, xa xa không cách nào bằng Trần Thanh Đế đi bộ.
Đương nhiên, đó cũng không phải là đi đường bình thường.
- Viên mập mạp, phát sinh chuyện gì, sao nghiêm túc như vậy?
Trần Thanh Đế đi vào Viên gia đại viện, trực tiếp tìm được Viên Cầu, vẻ mặt không giải thích được nói.
- Chính ngươi xem đi.
Viên Cầu đưa một bức thư cảnh cáo bị ném vào Viên gia đại viện cho Trần Thanh Đế.
Nội dung thư cảnh cáo rất đơn giản: đình chỉ hết thảy điều tra, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trần đại thiếu chỉ là liếc qua, liền biết là tình huống như thế nào.
Điều tra?
Hiện tại Viên Cầu đang điều tra Mạnh lão sư, Mạnh Ngưng Tuyết.
Bức thư cảnh cáo này, rất hiển nhiên là cảnh cáo Viên gia, bảo Viên gia đình chỉ tiếp tục điều tra Mạnh Ngưng Tuyết.
Cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được nhíu mày, hắn suy
nghĩ, Mạnh Ngưng Tuyết này rốt cuộc là ai, thậm chí ngay cả Viên gia
cũng không để vào mắt.
Cái này không chỉ là một phong thư cảnh cáo đơn giản như vậy, đây quả thực là trắng trợn uy hiếp Viên gia.
Viên gia, đây chính là một trong Tam đại Cự Đầu quân đội, thực lực gần
với Trần gia. Nhưng mà, người ta ngay cả Viên gia cũng dám uy hiếp, cảnh cáo.
Mạnh Ngưng Tuyết không đơn giản, Trần Thanh Đế đã sớm đoán được, lại không nghĩ rằng sẽ lợi hại như thế.
- Ta phái đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết người, trong đó có hai gã thực
lực mạnh nhất, đã bị giết, hơn nữa bị ném vào Viên gia đại viện.
Viên Cầu trầm giọng nói ra:
- Trần đại thiếu, xem ra ngươi không phải coi trọng Mạnh Ngưng Tuyết,
mà là đã biết rõ, Mạnh Nữ Thần này thật không đơn giản a.
- Điều tra được cái gì không?
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại nhìn Viên Cầu. Trần đại thiếu rất muốn
biết, đến cùng Viên Cầu điều tra được cái gì, Mạnh Ngưng Tuyết vậy mà sẽ phản kích.
Hoặc là, lực lượng sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết phản kích.
- Ta nói không có điều tra ra được cái gì, ngươi tin sao?
Viên Cầu hít sâu một hơi, nói ra:
- Trải qua điều tra, bối cảnh của Mạnh Ngưng Tuyết rất đơn giản, rất bình thường.
- Bất quá, hiện tại có thể khẳng định, Mạnh Ngưng Tuyết này quyết không có đơn giản như vậy.
Viên Cầu tuy hoàn khố, tuy yêu tiền như mạng, nhưng lại không phải một kẻ ngu.
- Cái gì cũng không có điều tra ra được?
Ở chỗ sâu trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Không nghĩ tới, lực lượng sau lưng Mạnh Ngưng Tuyết này lại cẩn thận như vậy.
- Viên mập mạp, thi thể hai gã cao thủ của Viên gia các ngươi kia, hiện tại ở địa phương nào? Mang ta đi nhìn xem.
Trần Thanh Đế muốn biết, hai gã Viên gia cao thủ kia rốt cuộc là chết như thế nào.
Hai phút sau, Trần Thanh Đế đi theo Viên Cầu tới chỗ đặt thi thể hai gã Viên gia cao thủ kia.
- Tử trạng của hai người bọn họ, rất quỷ dị, trên người không có bất kỳ vết thương nào.
Viên Cầu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Giống như là gặp được đồ vật khủng bố gì đó, bị hù chết vậy.
- Con mẹ nó, hai người bọn họ đều là cao thủ a, vậy mà sẽ bị hù chết, thực không thể tin được.
Viên Cầu chỉ vào hai cỗ bị thi thể vải trắng đắp lên, nói ra:
- Ngươi muốn xem, tự mình nhìn đi, ca ca không muốn xem.
Bị dọa chết, cái tử trạng kia sẽ rất khủng bố đấy.
Viên mập mạp nhìn một lần, cũng không dám lại đi xem lần thứ hai, hiện
tại hắn còn lo lắng, buổi tối có thể gặp ác mộng hay không.
Ào ào...
Trần Thanh Đế khẽ vươn tay, trực tiếp xốc tấm vải trắng lên, hai cổ thi thể cũng lộ ra ngoài.
Hai gã cao thủ Viên gia này, sắc mặt đen nhánh, trừng lớn hai mắt, đồng tử mở to. Hơn nữa, ở trong hai tròng mắt của bọn hắn tràn đầy sợ hãi,
ánh mắt giống như là muốn nứt ra.
Miệng của bọn hắn mở cực lớn, cơ bắp bộ mặt cứng ngắc.
Hình dáng chết như vậy, cùng bị sợ đến chết không có bất kỳ khác biệt.
- Ân?
Sau khi trải qua kiểm tra, Trần Thanh Đế nhíu mày, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Bị sợ đến chết thì nguyên nhân tử vong có rất nhiều, có nhiều trường
hợp là trái tim đột nhiên ngừng đập, thận suy kiệt, nhưng mà...