Ở trước mặt Trần Thanh Đế, lão Đại của bọn hắn không có bất kỳ sức hoàn
thủ, cái này làm cho bọn hắn cảm thấy rất là bất an, không ngừng cầm tên Trần đại thiếu để tăng thêm lòng dũng cảm, đều khát vọng mượn nhờ danh
tiếng của Trần đại thiếu, dọa đi Trần Thanh Đế.
Chỉ bi thảm
chính là, Trần đại thiếu trong miệng bọn hắn, lại đang đứng ở trước mặt
của bọn hắn, nhưng mà, bọn hắn lại không biết. Còn dám nói, bọn họ là
người của Trần đại thiếu, là thay Trần đại thiếu làm việc.
- Các ngươi như thế nào không...
Trần Thanh Đế rõ ràng đứng ở trước mặt của bọn hắn, bọn hắn lại không
biết, cái này lập tức làm Trần Hương Hương đang ôm Tiểu Hắc cũng bị làm
hồ đồ rồi, nhịn không được lên tiếng.
- Câm miệng cho ta, không có lệnh của ta, không cho ngươi nói chuyện.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, lạnh giọng quát.
Nói đùa gì vậy, lúc này là một cơ hội khó được chứng minh đây hết thảy
cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào. Trần Thanh Đế sao có thể để cho
Trần Hương Hương mở miệng bạo lộ thân phận của hắn, hư mất chuyện tốt
của Trần đại thiếu chứ.
- Nha...
Trần Hương Hương
không nói thêm gì nữa, nàng rốt cục bắt đầu hoài nghi, chuyện lần này
giống như cùng Trần Thanh Đế không có quan hệ gì, là có người muốn giá
họa cho Trần đại thiếu.
Là ai muốn giá họa cho hắn? Rốt cuộc
là ai? Biết rõ thời điểm chị Tĩnh Nhu đua xe thắng tiền, cũng chỉ có mấy người kia? Chẳng lẽ là Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát muốn hãm hại hắn?
Đúng, nhất định là bọn hắn.
Trần Hương Hương căn bản cũng không có đi hoài nghi Trần Phong Nhiên,
nàng cũng không tin quai bảo bảo Trần Phong Nhiên, sẽ làm ra chuyện như
vậy. Về phần Lâm Tĩnh Nhu cùng Viên Cầu, vậy thì càng không có khả năng.
Cho nên, Trần Hương Hương đem độc thủ phía sau màn, tập trung trên người Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát.
Khục khục... Cái này nếu để cho Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát biết rõ,
Trần Hương Hương hoài nghi bọn họ là độc thủ phía sau màn, cái kia còn
không oan uổng chết a.
Bất kể hoài nghi ai, đáng cao hứng
chính là, Trần Hương Hương cho rằng việc này cùng Trần Thanh Đế không có nửa xu quan hệ, Trần đại thiếu bị người hãm hại, cũng là người bị hại.
- Tiểu tử, nếu để cho Trần đại thiếu biết rõ, ngươi hư mất chuyện tốt
của hắn, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết. Hừ hừ, ngươi còn không
biết Trần đại thiếu của chúng ta lợi hại phải không.
Lão Đại nhìn Trần Thanh Đế không có ý tứ sợ hãi, trong nội tâm sốt ruột, tàn nhẫn nói:
- Ta cho ngươi biết, nhớ năm đó, sự tình Trần đại thiếu tìm người cưỡng gian em gái của hắn, cũng có thể làm ra được, đừng nói là ngươi.
- Nàng tên là Trần Hương Hương, là em gái của Trần đại thiếu, chúng ta bắt nàng đến, cũng là ý tứ của Trần đại thiếu.
Lão Nhị lĩnh hội ý tứ của lão Đại, chỉ vào Trần Hương Hương sắc mặt tái nhợt nói ra.
Cưỡng gian!
Mặc dù không có thành công, nhưng mà cái này vẫn luôn là đau nhức trong lòng Trần Hương Hương. Hiện tại chuyện xưa bị nhắc lại, Trần Hương
Hương có thể không khó chịu mới lạ.
- Vậy sao?
Trần Thanh Đế liếc nhìn Trần Hương Hương, hít sâu một hơi, nói ra:
- Sự tình Trần đại thiếu tìm người cưỡng gian muội muội của hắn, ta vừa vặn nghe nói. Bất quá, không nghĩ tới các ngươi cũng biết.
- Đó là đương nhiên, chuyện năm đó là lão tử qua tay xử lý.
Lão Đại hung hăng càn quấy nói:
- Tiểu tử, không muốn chết, hiện tại nói xin lỗi rồi xéo đi, nếu không
ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Trần đại thiếu của chúng ta ngay cả em gái của mình cũng không buông tha, đừng nói là ngươi.
- Là ngươi qua tay xử lý sao?
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo sát cơ cùng hưng phấn, trầm ngâm một tiếng nói ra:
- Xem ra có lẽ ngươi nhận thức Trần đại thiếu, bái kiến Trần Thanh Đế rồi?
- Nói nhảm.
Lão Đại hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Ta chưa từng gặp qua Trần đại thiếu, như thế nào sẽ thay hắn làm
việc? Ta không chỉ có nhận thức Trần đại thiếu, còn là tâm phúc của Trần đại thiếu.
- Con mẹ nó, sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy.
Lão Nhị rất là không kiên nhẫn quát:
- Hiện tại quỳ xuống dập đầu cho bọn ông mày đây, sau đó xéo đi, lão tử có thể cho rằng ngươi chưa từng tới. Nếu không...
- A!
Lão Nhị vẫn còn chưa nói xong, Trần Thanh Đế một cước liền đá vào lồng ngực của hắn, làm hắn phát ra một tiếng hét thảm.
- Ngươi cũng nhận thức Trần đại thiếu? Rất quen thuộc cùng Trần đại thiếu? Là tâm phúc của Trần đại thiếu sao?
Trần Thanh Đế gắt gao nhìn chằm chằm vào lão Nhị dưới chân, nói ra:
- Nói, nếu như dám nói láo, hiện tại ta sẽ giết ngươi.
- Chúng ta đều là tâm phúc của Trần đại thiếu.
Lão Nhị hai mắt sung huyết, hung hăng nhìn xem Trần Thanh Đế, quát:
- Tiểu tử, chúng ta là người của Trần đại thiếu, ngươi lại dám đánh ta. Ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, Trần đại thiếu
nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.
- Trần đại thiếu tìm người cưỡng gian muội muội của hắn, thực chính là các ngươi qua tay xử lý sao?
Trần Thanh Đế lại đạp lên ngực lão Nhị một cước, lạnh giọng quát:
- Nói, đến cùng phải hay không?
- Ta... ta không biết, là... là lão Đại qua tay xử lý, ta... ta không biết...
Lão Nhị đã bị thương, vô cùng gian nan nói, ánh mắt nhìn về phía Trần Thanh Đế tràn đầy sợ hãi.
- Là ngươi qua tay xử lý hay sao?
Trần Thanh Đế từ từ đi đến bên người lão Đại, lạnh giọng nói ra:
- Không muốn chết, nói cho ta biết, đến cùng các ngươi có nhận thức
Trần đại thiếu hay không, là hắn sai sử các ngươi cưỡng gian muội muội
của hắn hay sao?
- Vâng...
Hai mắt Lão Đại lập loè, không dám nhìn Trần Thanh Đế nói ra.
- Tiểu muội, ngươi đã nghe được chưa?