Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 167: Chương 167: Không có kinh nghiệm




Trong nội tâm Trần Phong Nhiên thầm mắng, ngoài miệng lại không dám nói như vậy, cảm kích nói:

- Cảm ơn sư phụ thay đệ tử báo thù.

- Cái này không có gì, sư phụ ra mặt vì đồ đệ, đó là sự tình thiên kinh địa nghĩa.

Hoàng Thư Lang cười hắc hắc, lành lạnh nói ra:

- Đợi sau khi giết chết Trần Thanh Đế, ngươi trở thành người thừa kế Trần gia, nhớ rõ cho vi sư nhiều một ít xử nữ là được.

- Vâng, đệ tử tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.

Trần Phong Nhiên chắp tay nói ra.

- Ha ha, chúng ta đi, ta sẽ đi giết Trần Thanh Đế ngay bây giờ, sau đó... Hắc hắc, lại để cho ta nhìn tư sắc em gái ngươi như thế nào.

Hoàng Thư Lang cười không ngừng, đi đến bên ngoài.

- Muốn đi ra.

Trần Thanh Đế tiềm phục ở bên ngoài, sát khí trong lòng càng mạnh, chăm chú nhìn chằm chằm cửa động:

- Vô luận như thế nào, cũng phải giết sư phụ của Trần Phong Nhiên. Hắn phải chết!

- Bất Phàm thiếu gia, Lữ Đông kia. . .đã chạy mất.

Trong biệt thự, một gã cao thủ Lữ gia khoảng 30 tuổi, nhìn tràng diện hỗn loạn bên ngoài, nhíu mày hỏi:

- Không ngăn cản bọn hắn sao?

Trần Thanh Đế lặng yên ly khai vài phút đồng hồ, bọn người Lữ Bất Phàm mới phát hiện, chính chủ đã không thấy rồi.

Nhưng mà, người Lữ gia cùng Tá Đằng Thiếu tổ trưởng mang đến, lại như keo như sơn, chém giết cùng một chỗ, không ngừng có người kêu thảm thiết, không ngừng có người bị đánh bay.

- Không cần.

Lữ Bất Phàm lắc đầu, thản nhiên nói:

- Cho những người Sơn Khẩu Tổ này, một ít giáo huấn cũng tốt. Lại để cho bọn hắn minh bạch, Lữ gia chúng ta cũng không sợ Sơn Khẩu Tổ. Nếu như người Sơn Khẩu Tổ, chủ động cầu xin tha thứ, thả bọn họ ly khai.

- Vâng, Bất Phàm thiếu gia.

Tên cao thủ Lữ gia kia, đã nghe được Lữ Bất Phàm lên tiếng, có chút nhắm hai mắt lại, không hề nói ra.

Chiến đấu như vậy, căn bản là không cần hắn động thủ, nhiệm vụ của bọn hắn là bảo vệ Lữ Bất Phàm an toàn.

- Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, đang trùng kích Luyện Khí tầng mười.

Khi Hoàng Thư Lang từ trong sơn động đi ra, Trần Thanh Đế thấy rõ tu vi của hắn, nhịn không được hít sâu một hơi.

Hoàng Thư Lang, Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, mà Trần Thanh Đế chỉ là Luyện Khí tầng năm.

- Ân?

Nhìn bộ dáng Hoàng Thư Lang xương bọc da, thể không tới hai lạng thịt, Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:

- Dùng trình độ tà hóa bên ngoài của hắn, có lẽ đã đầy đủ đột phá đến Luyện Khí tầng mười, thậm chí có một tia hi vọng Trúc Cơ rồi. Như thế nào vẫn chỉ là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong?

Theo bề ngoài một cái Tà Tu, cũng có thể nhìn ra tu vi đại khái của người này. Hoàng Thư Lang bày biện ra hình tượng, ít nhất cũng là Luyện Khí tầng mười, thậm chí Trúc Cơ kỳ cũng không gì hơn cái này.

Nhưng mà, Hoàng Thư Lang chỉ là Luyện Khí tầng chín đỉnh cao, cái này lại để cho Trần Thanh Đế rất không minh bạch.

- Luyện Khí tầng chín đến Luyện Khí tầng mười, là cửa khẩu thứ hai, xem ra Tà Tu cũng có. Mà sư phụ của Trần Phong Nhiên có lẽ cũng không biết, cho nên mới phải như thế.

Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:

- Hắn không biết, nói rõ hắn cũng không có sư thừa, không có bất kỳ kinh nghiệm. Như thế, muốn giết hắn, cũng không phải là không được.

Một Tà Tu ngay cả gặp cửa khẩu thứ hai cũng không hiểu, có thể có kinh nghiệm gì?

Trình độ tà hóa bên ngoài của Hoàng Thư Lang vượt qua tu vi bản thân hắn, cái này chính là một ví dụ rất tốt. Hắn chỉ là chú ý cưỡng gian rồi giết chết xử nữ, hấp thu máu huyết xử nữ, lại không biết đột phá như thế nào.

Cửa khẩu thứ hai coi như là đối với Tà Tu mà nói, cũng không phải dễ dàng đột phá như vậy. Cũng không là nói chỉ cần hấp thu đầy đủ máu huyết xử nữ là có thể đột phá đơn giản như vậy.

Rất hiển nhiên, Hoàng Thư Lang không biết điểm này.

Mà hắn còn đang không ngừng, điên cuồng cưỡng gian rồi giết chết, hấp thu máu huyết xử nữ. Hoàng Thư Lang vẫn cho rằng, mình không cách nào đột phá, là vì cưỡng gian rồi giết chết hấp thu máu huyết xử nữ chưa đủ.

Trần Thanh Đế tiềm phục ở chỗ tối, nhìn Hoàng Thư Lang cùng Trần Phong Nhiên từng bước một tới gần, Trần đại thiếu ngừng lại hô hấp, tùy theo chuẩn bị công kích.

Cho dù Hoàng Thư Lang không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng là Luyện Khí tầng chín đỉnh cao, mà Trần Thanh Đế chỉ là Luyện Khí tầng năm, chênh lệch giữa hai người không nhỏ.

Trần Thanh Đế phải cẩn thận.

- Không biết Ẩn Thân Phù cấp một, đối với hắn có hữu dụng hay không.

Trần Thanh Đế lặng yên lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù, hắn tinh tường biết rõ, loại phù lục cấp thấp như Ẩn Thân Phù này, rất khó giấu diếm được thần thức của Tu Chân giả.

Vạn nhất Hoàng Thư Lang cái rắm kinh nghiệm cũng không có thì sao?

Nói không chừng, cái Ẩn Thân Phù cấp thấp này có thể phát huy tác dụng cực lớn.

Bất quá, bây giờ Trần Thanh Đế không dám kích hoạt Ẩn Thân Phù, phải biết rằng, kích hoạt Ẩn Thân Phù sẽ có linh khí chấn động. Người bình thường sẽ không cảm giác được, nhưng Tu Chân giả lại rất mẫn cảm.

Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì, ngay từ đầu Trần Thanh Đế không có lấy ra Ẩn Thân Phù.

- Tới gần.

Trần Thanh Đế nắm Ẩn Thân Phù, nhìn Hoàng Thư Lang từng bước một tới gần, tùy theo chuẩn bị phát động công kích, tiến hành đánh lén.

- Là lúc này.

Trần Thanh Đế âm thầm thúc dục linh khí, trong nháy mắt này bạo phát, đồng thời, cũng kích hoạt Ẩn Thân Phù, đánh vào trên người.

- Ân?

Trong lòng Hoàng Thư Lang khẽ động, cảm nhận được linh khí chấn động, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ có bảo vật gì? Ta tới nơi này lâu như vậy, như thế nào không biết?

Hoàng Thư Lang cũng không cho rằng, trừ hắn cùng Trần Phong Nhiên ra, còn có Tu chân giả khác.

Càng sẽ không cho là, trùng hợp như vậy gặp Tu Chân giả khác.

Linh khí chấn động, căn cứ Hoàng Thư Lang trong lúc vô tình đạt được bảo vật, để cho hắn trở thành Tà Tu, nên hắn nghĩ rất có thể là xuất hiện bảo vật gì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.