Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 166: Chương 166: Phải chết




Trần Phong Nhiên là đi vào cái sơn động kia.

Mà Trần Thanh Đế lại không biết, sư phụ của Trần Phong Nhiên, tu vi đến cùng như thế nào, cho nên, không thể không cẩn thận. Hô hấp nội liễm, không ngừng tới gần sơn động.

- Phong Nhiên, ngươi như thế nào biến thành như vậy?

Đúng lúc này, thanh âm của sư phụ của Trần Phong Nhiên, Hoàng Thư Lang từ trong sơn động đi ra.

- Sư phụ, ta đánh giá thấp thực lực của Trần Thanh Đế.

Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, lành lạnh nói:

- Không nghĩ tới, thực lực của Trần Thanh Đế mạnh như vậy, đánh ta thành trọng thương.

- Ân? Hỗn trướng, ngươi cứ như vậy đi đến? Không sợ Trần Thanh Đế theo dõi tới sao?

Hoàng Thư Lang tức giận quát.

Ngươi cũng nói Trần Thanh Đế rất mạnh, ai biết rõ, hắn mạnh như thế nào. Vạn nhất ngay cả lão tử cũng không phải là đối thủ, vậy lão tử chẳng phải là bị ngươi làm phiền sao?

- Sư phụ yên tâm, Trần Thanh Đế chỉ là người bình thường, không phải Tu Chân giả, nếu hắn theo tới, căn bản là không thể gạt được thần thức của ta.

Trần Phong Nhiên liên tục giải thích, nhưng trong lòng sát khí xông mạnh, thầm nghĩ:

- Lão bất tử này, sớm muộn gì cũng có một ngày, lão tử sẽ giết ngươi.

- Ân.

Hoàng Thư Lang tản thần thức ra, xem xét bốn phía, cũng không có phát hiện gì, nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Trần Thanh Đế chỉ là một người bình thường, lại có thể đánh ngươi trọng thương. Xem ra, đại ca này của ngươi không đơn giản.

- Cũng là ta tu vi quá thấp, tu luyện ngắn ngủi, bằng không thì, Trần Thanh Đế hắn tính là cái gì chứ?

Trần Phong Nhiên từ trong lời nói của Hoàng Thư Lang, nghe ra một chút ý e sợ, nhịn không được thầm nghĩ:

- Cái lão bất tử này, không phải là sợ chứ?

- Không được, nếu như lão bất tử này thật sự sợ, không chịu động thủ, chỉ bằng vào ta, căn bản là giết không được Trần Thanh Đế. Ít nhất, ở trong thời gian ngắn là không được.

Nghĩ vậy, Trần Phong Nhiên quyết định chắc chắn, lành lạnh nói:

- Sư phụ, con có một em gái, lớn lên phi thường xinh đẹp, vẫn là một xử nữ. Em gái con còn có một chị em tốt, tên là Lâm Tĩnh Nhu, cũng là xử nữ, lúc này đã ở trong biệt thự.

Trần Phong Nhiên âm độc nói:

- Vốn con định bắt các nàng dâng cho sư phụ, thế nhưng mà Trần Thanh Đế đột nhiên đuổi tới. Con cũng bởi vì nhất thời chủ quan, xem nhẹ Trần Thanh Đế, mới có thể bị hắn trọng thương.

- Hơn nữa, lúc con trốn đi ra còn phát hiện, Trần Thanh Đế mang đến một xử nữ.

Trần Phong Nhiên nhìn Hoàng Thư Lang, nói ra:

- Sư phụ, mặc dù con không có nhìn thấy xử nữ kia, nhưng mà, con có thể đủ tinh tường cảm giác được, con rất nghĩ đến nàng.

Trần Phong Nhiên tiếp tục dụ dỗ nói:

- Có một loại dự cảm cực kỳ mãnh liệt nói cho con biết, chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tu vi của ta có thể tăng lên trên phạm vi lớn.

- A?

Hoàng Thư Lang chấn động toàn thân, liền hỏi:

- Ngươi cẩn thận nói rõ, xử nữ làm cho ngươi muốn lấy được kia, đưa đến cho ngươi cảm giác gì?

Thời điểm Hoàng Thư Lang nghe Trần Phong Nhiên nói em gái cùng Lâm Tĩnh Nhu là xử nữ, cũng đã động tâm rồi. Hiện tại lại thêm một cái, lại để cho Trần Phong Nhiên người còn không có nhìn thấy, lại ham muốn mãnh liệt, Hoàng Thư Lang triệt để động tâm rồi.

- Cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, con nói không nên lời. Bất quá, có một điểm con có thể khẳng định.

Trần Phong Nhiên vẻ mặt tự tin nói:

- Chỉ cần đạt được thân thể xử nữ kia, hấp thu tinh huyết của nàng, tất nhiên sẽ tu vi tăng nhiều.

Trần Phong Nhiên không ngừng hấp dẫn Hoàng Thư Lang ra tay.

- Súc sinh, chỉ là giết Trần Phong Nhiên, thật sự là quá tiện nghi hắn rồi.

Trần Thanh Đế tiềm phục tại chỗ tối, nghe được hết thảy, trong nội tâm tràn đầy sát cơ.

Bất quá, đối với tình huống trong sơn động không biết chút nào, cũng không biết sư phụ Trần Phong Nhiên, tu vi đến cùng như thế nào. Trần Thanh Đế không dám tùy tiện động thủ.

- Đợi sư phụ của Trần Phong Nhiên, chủ động đi ra a.

Trần Thanh Đế ngừng thở, tiếp tục tới gần sơn động. Coi như là bị phát hiện rồi, Trần Thanh Đế cũng không sợ, vừa vặn dẫn sư phụ Trần Phong Nhiên đi ra.

Nếu như phát hiện không được, vậy thì càng tốt hơn, càng có lợi cho ám sát.

Trả giá nhỏ nhất, thậm chí là không trả giá để chém giết địch nhân, đây mới là tác phong làm việc trước sau như một của Trần Thanh Đế.

Muốn giết người, trước ngự mình, cái tổ huấn kiếp trước này, Trần Thanh Đế một mực nhớ kỹ trong lòng.

- Ngươi nói là, ngươi là từ trong tay Trần Thanh Đế trốn ra? Mà không phải Trần Thanh Đế thả ngươi?

Hoàng Thư Lang vô cùng tâm động, vì để đạt được mục đích, vẫn là nhịn không được hỏi một câu.

Trước kia Hoàng Thư Lang nếm qua thiệt thòi lớn, hiện tại làm việc, hết thảy đều lấy an toàn làm đầu.

- Thả con? Trần Thanh Đế hận không thể rút gân lột da con, làm sao có thể thả con?

Trần Phong Nhiên cũng không có thừa nhận, là Trần Thanh Đế thả hắn, mà là nói, chính mình trốn thoát.

- Con nhất thời chủ quan, bị Trần Thanh Đế đánh trọng thương, rơi vào đường cùng, mới lựa chọn đào tẩu. Bằng không thì Trần Thanh Đế há có thể là đối thủ của con?

Trần Phong Nhiên mặt mũi tràn đầy khinh thường nói.

Về phần trước kia Trần Phong Nhiên nói, đánh giá thấp thực lực Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế rất mạnh mà nói, trực tiếp bị xem nhẹ rồi. Hơn nữa, Trần Phong Nhiên cũng tin tưởng, trải qua hắn hấp dẫn, Hoàng Thư Lang đã vô cùng động tâm, cũng sẽ không biết để ý.

Hiện tại Hoàng Thư Lang muốn động thủ, nhưng trước khi động thủ, muốn ăn một viên thuốc an thần.

- Xem Trần Phong Nhiên không giống như là đang nói láo, ngay cả hắn cũng có thể trốn tới, Trần Thanh Đế cũng mạnh không đi nơi nào.

Nghĩ vậy, Hoàng Thư Lang ra vẻ đại khí nghiêm nghị nói:

- Trần Thanh Đế hắn thậm chí ngay cả đồ đệ của ta cũng dám đả thương, vô luận như thế nào, cũng tuyệt đối không thể buông tha hắn.

- Con mẹ nó, thực dối trá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.