Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 142: Chương 142: Không giống lời đồn




Khoảng cách đột phá đến Luyện Khí tầng năm, chỉ có một đường.

- Trời không còn sớm, hôm nay vậy là được rồi.

Trần Thanh Đế vung tay lên, phong ấn linh mạch một lần nữa, ôm Đỉnh Càn Khôn đi ra sơn động, cẩn thận từ trong hồ sen toát đầu ra.

- Móa, mới hơn bốn giờ đã có đệ tử rời giường, còn hẹn hò ở bên cạnh hồ sen.

Trần Thanh Đế cẩn thận từ trong hồ sen bò đi lên, thân thể khẽ động, hóa thành một đạo tàn ảnh nhanh chóng ly khai.

- Ân!

Trong biệt thự, Lý Nhược Băng rên rỉ một tiếng, duỗi lưng một cái, cảm giác giấc ngủ này phi thường thoải mái. Từ khi âm hàn chi khí trong cơ thể bạo phát lần thứ nhất, Lý Nhược Băng hai tháng này đến nay, đã không có cảm giác ngủ ngon.

- Mình... mình ngủ rồi?

Lý Nhược Băng biến sắc, nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, kiểm tra thân thể của mình. Phất hiện quần của mình không có dấu vết bị động qua, thân thể cũng không có khác thường gì, liền nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì Lý Nhược Băng trời sinh Huyền Âm Hàn Thể, nàng cho tới bây giờ sẽ không mặc váy, quanh năm đều quần dài áo dài, để che dấu ngọc thể như là băng điêu kia của nàng.

- Xem ra Trần Thanh Đế thật không có làm cái gì mình, chỉ là đơn thuần trị liệu.

Nhìn quần áo trên thân mình, mặt ngọc Lý Nhược Băng nhịn không được đỏ bừng, ngượng ngùng thầm nghĩ:

- Y phục bên trên cũng mặc rồi, chẳng lẽ... chẳng lẽ là Trần Thanh Đế giúp mình mặc vào?

- Lúc ấy mình đã ngủ, căn bản không có tri giác, càng không thể phản kháng, Trần Thanh Đế lại... lại không có đem mình...

Lý Nhược Băng dùng sức lắc đầu:

- Xem ra, đồn đãi hoàn toàn không thể tin. Nếu như Trần Thanh Đế như đồn đãi, mình... mình đã...

- A, Lý Nhược Băng a Lý Nhược Băng, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì vậy.

Lý Nhược Băng vọt vào trong phòng vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, để cho mình thanh tỉnh trở lại.

Cùng lúc đó, Trần Thanh Đế đã lặng yên trở lại biệt thự, khôi phục hình dạng vốn có, nằm sãi tay trên giường ngáy o..o....

Lý Nhược Băng là ngủ một đêm, Trần đại thiếu là bề bộn một đêm a.

Thẳng đến tám giờ, Trần Thanh Đế mới từ trên giường bò dậy, tắm rửa một cái, gọi Chương Đài đã đợi lâu đến, cùng một chỗ ăn bữa sáng, mới đi trường học.

- Lý Nhược Băng, ta tạm thời còn không cách nào triệt để trị liệu tốt cho cô, cho nên, về sau mỗi lần bạo phát, ta sẽ trị liệu cho cô.

Ngồi ở trong xe, Trần Thanh Đế mở miệng nói.

Dùng qua Âm Đan, Trần Thanh Đế thật muốn âm hàn chi khí trong cơ thể Lý Nhược Băng, mỗi ngày đều bạo phát một lần. Kể từ đó, Trần đại thiếu có thể mỗi ngày đều lấy tới một khỏa Âm Đan cùng một khỏa Hàn Đan rồi.

Mỗi ngày đều có một khỏa Âm Đan phục dụng, thật là sảng khoái a.

Đáng tiếc, cái kia là không thể nào.

Coi như là thật sự như thế, Trần đại thiếu cũng không muốn mỗi ngày đều bị đông lạnh một lần, cảm giác như là từng tế bào bị kim đâm kia, cũng không phải dễ cảm thụ.

- Ân, đã biết.

Lý Nhược Băng mặt ngọc đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói ra, nếu như không phải thính lực của Trần đại thiếu rất ngưu bức, thật đúng là nghe không rõ ràng.

Mỗi tháng đều bạo phát, mỗi tháng cũng phải cho Trần Thanh Đế trị liệu. Điều này cũng ý nghĩa, mỗi tháng phải đi đến chỗ Trần Thanh Đế ở một đêm, bị xem một lần.

- Cái kia tốt, cô đi vào trước đi, ta chờ một lát lại đi vào.

Trần Thanh Đế cũng không muốn để cho sự kiện 'Đuổi giết' tối hôm qua tái diễn, một lần là đủ rồi.

- Phốc!

Sắc mặt Lý Nhược Băng đỏ bừng, vừa nghĩ tới tối hôm qua bộ dáng Trần Thanh Đế chật vật chạy trốn, lại nhịn cười không được. Giống như một đóa băng hoa tràn ra, rất là xinh đẹp.

- Cô cười lên nhìn rất đẹp, về sau thường xuyên cười một chút.

Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:

- Đừng cả ngày bộ dạng băng bó, cự nhân xa ngàn dặm thế kia.

- Nha.

Lý Nhược Băng ah xong một tiếng, nhanh chóng xuống xe, chạy trối chết.

Nhìn thấy Lý Nhược Băng ly khai, Trần Thanh Đế nhìn Chương Đài, quan tâm hỏi:

- Chương Đài, nhìn dáng vẻ của cậu, có lẽ đêm qua ngủ không ngon, đi làm gì hay sao?

- Tôi... Trần đại thiếu, tôi...

Sắc mặt Chương Đài thật không tốt, do dự một chút, nói ra:

- Trần đại thiếu, tôi không có việc gì, về sau sẽ không rồi.

- Có khó khăn cứ nói với ta, ngươi bây giờ trở về nghỉ ngơi, đến buổi tối lại đến tiếp ta, lúc lái xe chú ý một chút, đừng ngủ gật.

Nói xong, Trần Thanh Đế xuống xe, đi đến Trung Y Học Viện.

- Trần đại thiếu...

Nhìn bóng lưng Trần Thanh Đế ly khai, trong hai tròng mắt Chương Đài tràn ngập nước mắt cảm kích, rốt cục nhịn không được chảy xuống.

Chương Đài đi vào thành phố này đã hơn một năm rồi, bị hết xa lánh cùng nhục nhã. Lần thứ nhất có người chân chính quan tâm hắn, lần thứ nhất có người không dùng ánh mắt khinh bỉ, xem thường nhìn hắn.

Người này là Trần Thanh Đế.

- Trần đại thiếu, mệnh Chương Đài tôi, sau này sẽ là của ngài. Vô luận bảo tôi làm gì, cho dù chết, tôi cũng nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn phương hướng Trần Thanh Đế biến mất, Chương Đài âm thầm thề.

Thời điểm Trần Thanh Đế đi qua hồ sen, nhịn không được nhìn thoáng qua dưới tàn cây mà tối hôm qua có một đôi nam nữ đánh dã chiến, tìm kích thích, thầm nghĩ trong lòng:

- Tối hôm qua nữ nhân kia hẳn là sinh viên, bất quá, nam nhân kia có chút không giống.

Tối hôm qua người nam nhân kia chỉ là quay đầu lại nhìn Trần Thanh Đế, sau đó vội vội vàng vàng cầm quần chạy, Trần đại thiếu cũng không có xem quá rõ ràng. Bất quá, Trần đại thiếu có thể khẳng định là, tuổi của người nam nhân kia rất lớn, không quá giống sinh viên.

Sinh viên hơn ba mươi tuổi? Bề ngoài hình như thật đúng là có, nhưng chắc có lẽ gặp không quá nhiều.

Dù sao, ở bên trong Trung Y Học Viện, tuổi lớn nhất là sinh viên năm ba. Về phần nghiên cứu sinh gì đó, ở Trung Y Học Viện là không có.

- Lớp bốn năm nhất ở địa phương nào nhỉ?

Trần Thanh Đế đi vào khoa Văn Nghệ, nghĩ đến mình là lớp bốn năm nhất. Bất quá, hắn lại một lần cũng chưa từng tới, thật không biết ở địa phương nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.