Mạnh Ngưng Tuyết giảng bài rất yên tĩnh, đây hết thảy, đều bắt nguồn từ Bùi Ngữ Yên đột nhiên nhảy dù đến Trung Y Học Viện.
Bùi Ngữ Yên, Mạnh Ngưng Tuyết gặp được, nàng một mực tự ngạo, cũng sinh ra lòng ganh tỵ với Bùi Ngữ Yên. Cái dáng người kia, cái da thịt kia,
cái khuôn mặt kia... quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Cho tới
nay, Mạnh Ngưng Tuyết cũng đã cảm giác thân hình của mình rất tốt, sức
hấp dẫn đối với nam nhân rất cường đại, nhưng vẫn cảm giác yếu đi một
bậc so với Bùi Ngữ Yên.
Có lẽ... có lẽ chỉ có sư phụ của nàng, mới có thể so sánh cùng Bùi Ngữ Yên a.
- Cũng không biết Bùi Ngữ Yên này đến cùng đang làm cái gì, danh khí
lớn như vậy, vậy mà sẽ chạy đến tiệc tối đón người mới của Trung Y Học
Viện.
Kiêu ngạo tâm của Mạnh Ngưng Tuyết, rốt cục bị thương.
Ngay cả Mạnh Ngưng Tuyết, là nữ nhân đối với thân hình, mỹ mạo của mình đều phi thường tự tin, sau khi đối mặt Bùi Ngữ Yên, quyết đoán bị đả
kích.
- Quốc tế siêu sao toàn năng, Bùi Ngữ Yên, quả nhiên
không đơn giản. Chân thân, vậy mà so với trong điện ảnh, mv, trên poster còn muốn thoát trần hơn.
Mạnh Ngưng Tuyết không thể không bội phục.
Mạnh Ngưng Tuyết đi chính là lộ tuyến hấp dẫn, nam nhân khác thấy được nàng, liền muốn đẩy nàng lên giường, lăn giường lớn.
Mà Bùi Ngữ Yên thì bất đồng, đi chính là lộ tuyến giống như tiên nữ.
Người khác gặp được Bùi Ngữ Yên, đều cảm giác, cho dù là sinh ra loạn
tâm đối với nàng, cũng là một loại khinh nhờn, là một loại tội lỗi.
Kể từ đó, chênh lệch cũng đi ra.
Mạnh Ngưng Tuyết so với Bùi Ngữ Yên chênh lệch đúng là cái này, khí chất thanh thuần thoát tục, như là tiên nữ hạ phàm.
Đối với Bùi Ngữ Yên, Mạnh Ngưng Tuyết chỉ là thấy một lần, liền không
muốn gặp lại lần thứ hai. Hết cách rồi, thật sự là quá đả kích lòng tự
tin của người rồi.
- Thẩm Kỳ mỹ nữ, trường học xảy ra chuyện gì, sao hào khí quỷ dị như vậy?
Trần Thanh Đế xê dịch thân thể, ngồi ở chỗ Chu Trướng ngồi, thấp giọng hỏi.
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Nữ sinh tên gọi Thẩm Kỳ này, kỳ thật lớn lên rất không tệ, thành tích học tập rất tốt, rất khắc khổ.
Chỉ là, Văn Nghệ hệ mỹ nữ quá nhiều, cũng lộ ra không đến nàng.
- Ngươi đây không phải nói nhảm sao? Ta biết rõ còn hỏi ngươi làm gì?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, hung dữ uy hiếp nói:
- Nói nhanh một chút, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Coi chừng lão tử để cho Chu Trướng kéo ngươi đến ngõ hẻm, sau đó cưỡng gian ngươi.
Thẩm Kỳ học giỏi, lớn lên cũng không tệ, nhưng lại phi thường nhát gan.
Mỗi lần thời điểm Chu Trướng không muốn làm bài tập, đều để cho bạn học làm. Mà bạn học hắn nhờ, đương nhiên chính là ngồi cùng bàn với hắn,
Thẩm Kỳ rồi.
Đương nhiên, cầm cưỡng gian với tư cách uy hiếp, cũng là Chu Trướng thường dùng nhất, cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất.
Với tư cách huynh đệ của Chu Trướng, Trần đại thiếu đương nhiên cũng biết đến.
Mà ngay cả hai tên gia hỏa Trịnh Lục cùng Võ Thuật kia, cũng là như
thế, muốn uy hiếp Thẩm Kỳ, đều sẽ trực tiếp nói: nếu như ngươi không làm giúp, lão tử sẽ để cho Chu Trướng kéo ngươi vào ngõ hẻm, cưỡng gian
ngươi.
Đối với dạng đe dọa cùng uy hiếp này, ở trên người Thẩm Kỳ, bách phát bách trúng, cho tới bây giờ sẽ không có thất bại qua.
Trần đại thiếu cũng quyết đoán dùng một chiêu này.
- Ta... ta nói...
Thân thể Thẩm Kỳ, nhịn không được rụt thoáng một phát, hạ giọng nói:
- Bởi vì là Bùi Ngữ Yên đi tới trường học.
- Bùi... Bùi Ngữ Yên, nàng... nàng đến trường học?
Trần đại thiếu trong lòng rung động, suýt nữa từ trên ghế nhảy dựng
lên. Hiện tại Trần đại thiếu thật muốn lập tức rời khỏi trường học.
Bùi Ngữ Yên, ngươi đến cùng xấu đến tình trạng gì? Ngươi tới trường
học, làm toàn bộ đệ tử sợ tới mức không dám nói chuyện lớn tiếng.
Ngươi... ngươi nói ngươi, khi không chạy tới trường học làm gì a.
Lộp bộp, lộp bộp...
Thanh âm giày cao gót tiếp xúc cùng mặt đất, dần dần tiếp cận. Bùi Ngữ
Yên với dáng người cao gầy, khuôn mặt như tiên nữ, xuất hiện ở bên ngoài lớp của Trần đại thiếu.
Bùi Ngữ Yên đến, lập tức làm cho cả lớp
đều tĩnh lặng lại, coi như là Trần đại thiếu cũng nhịn không được ngẩng
đầu, liếc nhìn Bùi Ngữ Yên.
Trần Thanh Đế thình lình phát
hiện, Bùi Ngữ Yên đang nhìn hắn, hai người bốn mắt tương đối. Trần đại
thiếu ở trong ánh mắt Bùi Ngữ Yên, thấy được mình bị xem kỹ.
Lập tức, Trần đại thiếu luống cuống rồi.
- Móa, mỹ nữ thanh thuần thoát tục, như là tiên nữ này, không phải là đến tìm ca ca ta chứ?
Trần Thanh Đế có chút nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Thế nhưng mà, ca ca ta không biết nàng, cũng chưa từng gặp qua.
Trần Thanh Đế lại nhìn chung quanh, những người khác tất cả đều ngốc trệ nhìn Bùi Ngữ Yên, càng thêm khó hiểu rồi.
Con mẹ nó, chẳng phải là một nữ nhân sao? Tuy rất đẹp, dáng người cũng
rất tốt, rất đầy đặn, nhưng cũng không nên trở thành như vậy?
Các ngươi đều là nữ nhân a.
Ca ca ta là đại nam nhân, còn không có háo sắc như vậy.
Những tiểu nữ sinh chưa thấy qua các mặt của xã hội kia thì cũng thôi,
nhưng Mạnh Ngưng Tuyết ngươi là một nữ nhân thành thục, gợi cảm, vóc
người đẹp, ngực lớn, mông vểnh, đi theo hâm mộ cọng lông a?
Hơn nữa, ngươi cũng không phải là một người đơn giản.
- Chẳng lẽ hắn thật sự không nhớ ta nữa? Xem ánh mắt của hắn, là thật sự không biết mình.
Bùi Ngữ Yên đứng ở ngoài cửa, ở chỗ sâu trong con ngươi, hiện lên một đạo khó hiểu:
- Như thế nào sẽ quên ta? Hắn làm sao có thể quên ta? Phải hận ta khắc cốt minh tâm mới đúng a.
Đối với phản ứng của Trần Thanh Đế khi nhìn thấy nàng, Bùi Ngữ Yên suy
nghĩ rất nhiều, tất cả các loại khả năng đều nghĩ qua. Nhưng cuối cùng,
vẫn là nhất trí cho rằng, ngoại trừ cừu hận, quyết không có vật gì khác.
Nhưng mà, thật sự gặp mặt, Trần đại thiếu lại không biết nàng.