Trước kia thông qua điện thoại, tuy phản ứng của Trần Thanh Đế rất quái
dị, nhưng biểu hiện ra ngoài, vẫn là biết rõ Bùi Ngữ Yên nàng, không
phải không nhận thức.
Chỉ là cho rằng Bùi Ngữ Yên là siêu cấp xú nữ.
Hiện tại gặp mặt, trực tiếp không nhận ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự không biết ta?
Bùi Ngữ Yên đứng ở ngoài cửa, nhìn xem Trần Thanh Đế, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi.
- Là. . . là ngươi. . .
Trần Thanh Đế nghe thanh âm vô cùng quen thuộc, như là đến từ sâu trong linh hồn, mạnh mẽ đứng lên.
Trần Thanh Đế đối với Bùi Ngữ Yên thật là một chút ấn tượng cũng không
có, bất quá, đối với cái thanh âm này, Trần đại thiếu quá quen thuộc,
quen thuộc không hiểu thấu.
Hơn nữa, trước kia thông qua điện thoại, Trần đại thiếu đương nhiên biết rõ chủ nhân thanh âm là Bùi Ngữ Yên.
Chỉ là, Trần Thanh Đế như thế nào cũng thật không ngờ, Bùi Ngữ Yên cũng không có xấu như trong tưởng tượng, trái lại, tướng mạo cùng thanh âm
của nàng có quan hệ trực tiếp.
Vô luận là dáng người, khuôn mặt, bộ ngực, bờ mông, cái kia đều có thể nói là hoàn mỹ.
Cái này. . . cái này đúng là Bùi Ngữ Yên sao?
Nếu lão tử biết, Bùi Ngữ Yên lớn lên xinh đẹp như vậy, ai con mẹ nó
không có việc gì lại đi trốn nàng? Có vị hôn thê như vậy, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người đây này.
- Ngươi nhớ tới ta rồi hả?
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, tâm tình đột nhiên tốt hơn một chút.
Mặc dù nói, phản ứng của Trần Thanh Đế, cùng phẫn nộ, cừu hận trong
tưởng tượng của Bùi Ngữ Yên nàng, căn bản không có nửa xu quan hệ, nhưng Trần đại thiếu vẫn nhận ra nàng.
Bùi Ngữ Yên tin tưởng, là vì Trần đại thiếu khiếp sợ, khiến cho hắn tạm thời quên phẫn nộ cùng cừu hận.
- Ngươi. . . ngươi. . . ngươi phẩu thuật thẩm mỹ rồi hả?
Trần Thanh Đế trực tiếp từ chỗ ngồi đi ra, đi tới bên người Bùi Ngữ Yên, cao thấp dò xét, hoảng sợ nói:
- Ngươi là phẩu thuật ở nơi nào a? Con mẹ nó, kỹ thuật cũng thật quá
tốt đi? Quả thực là hoàn toàn thay đổi, toàn thân đều thay đổi.
Phẩu thuật thẩm mỹ?
Đúng, là phẩu thuật thẩm mỹ.
Bằng không thì Bùi Ngữ Yên làm sao có thể sẽ xinh đẹp như vậy, dáng người cũng hoàn mỹ như thế?
Nếu trước kia Bùi Ngữ Yên là như vậy, Trần đại thiếu làm sao có thể quên được, làm sao đến bây giờ vẫn còn là trinh nữ?
Sớm đã bị Trần đại thiếu đẩy ngã.
Hơn nữa, vẫn là danh chính ngôn thuận, muốn đẩy ngã như thế nào, muốn đẩy lúc nào cũng được.
Phải biết rằng, ngươi là vị hôn thê của Trần đại thiếu a. Trần đại
thiếu kéo ngươi lên giường, lăn giường lớn, đây không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?
Một siêu cấp mỹ nữ như vậy, tồn tại như là
tiên nữ, lấy bản tính của Trần đại thiếu, làm sao có thể sẽ cưỡng ép xóa bỏ, hết thảy trí nhớ có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên?
Con mẹ nó, quá không khoa học rồi.
Chỉ sợ, thời điểm Trần Thanh Đế đang tiếp thụ cỗ thân thể này, đoạn trí nhớ thứ nhất dũng mãnh tiến ra, cái kia chính là có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên.
Phẩu thuật thẩm mỹ rồi, hơn nữa còn là cái loại thay đổi toàn thân.
- Phẩu. . . phẩu thuật thẩm mỹ? Toàn thân đều làm? Quả thực là thay đổi hoàn toàn?
Bùi Ngữ Yên ngây ngẩn cả người, Trần đại thiếu, giống như dùng một bàn tay im ắng, hung hăng vẽ mặt của nàng.
Bùi Ngữ Yên cho rằng Trần đại thiếu đã nhận ra nàng, ai biết, người ta
căn bản là không nhận ra, nhận ra chính là thanh âm của nàng, cho rằng
nàng y nguyên chỉ là một siêu cấp xú nữ.
Một câu, phẩu thuật thẩm mỹ, hoàn toàn thay đổi, đã nói rõ hết thảy.
Bùi Ngữ Yên nàng phẩu thuật thẩm mỹ?
Coi như là tạp chí loạn ghi như thế nào, cũng quyết không dám nói như
vậy. Ai cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức, nói Bùi Ngữ Yên là phẩu thuật
thẩm mỹ.
Còn thay đổi hoàn toàn.
Không nói đến có
người cho rằng như vậy hay không, cho dù có người cho rằng như vậy, chỉ
cần dám nói ra miệng, vô luận là công ty tạp chí cường hãn cỡ nào, thực
lực ngưu bức ra sao, cũng sẽ bị người đập phá.
Ngươi đây quả thực là khinh nhờn Bùi Ngữ Yên, khinh nhờn tiên nữ trong lòng chúng ta.
Đúng, Nữ Thần là siêu cấp mỹ nữ, mà Bùi Ngữ Yên lại là tiên nữ, vẫn là tiên nữ quốc tế toàn năng.
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự cho rằng ta là phẩu thuật hay sao?
Bùi Ngữ Yên nhịn không được nói ra, ánh mắt của nàng, một mực dừng lại ở trên ánh mắt của Trần đại thiếu.
Biểu lộ, động tác, cũng có thể gạt người, nhưng con mắt là cửa sổ tâm
linh của một người, không có khả năng gạt người. Hơn nữa, Bùi Ngữ Yên
cũng có đầy đủ tin tưởng nhìn ra, một người có phải là đang lừa gạt nàng hay không.
Cho dù là người kia che dấu hoàn mỹ như thế nào.
- Chẳng lẽ ngươi không có phẩu thuật thẩm mỹ?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Nếu như ngươi không có phẩu thuật thẩm mỹ, như thế nào sẽ trở nên
xinh đẹp như vậy? Coi như là tiên nữ, cũng không có đẹp như vậy, quả
thực là long trời lỡ đất. Cái này. . . cái này quá không khoa học rồi.
Về phần có phẩu thuật thẩm mỹ hay không có phẩu thuật thẩm mỹ, đó cũng
không phải Bùi Ngữ Yên nàng quan tâm, nàng quan tâm chính là, Trần đại
thiếu có phải là thật quên nàng hay không.
Mà từ phản ứng
khoa trương kia của Trần đại thiếu, trong ánh mắt khó có thể tin, Bùi
Ngữ Yên biết rõ, Trần Thanh Đế không có nói dối.
Trần Thanh Đế thật sự quên Bùi Ngữ Yên nàng.
- Ngươi. . . ngươi thật không có nhận ra ta? Một chút ấn tượng cũng không có?
Trong nội tâm Bùi Ngữ Yên, sinh ra một cảm giác bị thất bại cực lớn.
Bùi Ngữ Yên nàng, là một nữ nhân, vẫn là siêu cấp đại mỹ nữ.
Nhưng mà, Trần đại thiếu là siêu cấp hoàn khố, lấn nam bá nữ, chuyện
xấu làm tuyệt, nhìn thấy mỹ nữ là không thể bỏ qua, lại không nhớ rõ Bùi Ngữ Yên nàng.
- Ngươi biến thành như vậy, ta đối với ngươi còn có thể có ấn tượng gì a?
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, thở dài một tiếng nói:
- Bùi Ngữ Yên, ngươi trước kia là siêu cấp xú nữ, ngươi phẩu thuật thẩm mỹ, ta cũng có thể lý giải. Nữ nhân nào không muốn làm cho mình trở nên xinh đẹp một ít?